Mỹ Nhân Bệnh Tật Được Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều

Chương 93



"Hôm nay Vương gia gặp chuyện gì vui sao?"

Thịnh Quyết từ xa thong thả bước đến, Giang Lạc Dao chỉ liếc mắt một cái đã hỏi hắn như vậy.

Thực ra hai người vẫn còn cách nhau một khoảng.

Giang Lạc Dao đại khái chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn tuấn tú của hắn, nét mặt cùng biểu cảm thì không nhìn rõ lắm. Nhưng kỳ lạ là, nàng chỉ nhìn qua một cái đã cảm nhận được niềm vui phơi phới toát ra từ người hắn.

Không giống như chuyện vui đặc biệt lớn, bởi nếu là chuyện vui lớn, hắn sẽ che giấu niềm vui ấy, không để người khác nhìn ra.

"Bản vương vui chỗ nào?" Thịnh Quyết ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng lại rất khâm phục sự tinh tế của nàng, "Cách xa như vậy mà cũng nhìn ra được?"

Cũng không hoàn toàn là nhìn ra.

Giang Lạc Dao dựa vào trực giác, mấy ngày nay Nhiếp chính vương suốt ngày chạy đến Ninh Tử Hiên, thời gian gặp mặt nhiều, mức độ quen thuộc với hắn cũng ngày càng sâu. Cho dù đối phương không làm gì, chỉ ngồi một bên, nàng cũng có thể biết hắn đang vui hay buồn.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Nhiếp chính vương rất ít khi che giấu cảm giác của mình trước mặt nàng, cho nên tương đối dễ quan sát.

Mà Thịnh Quyết ở bên kia dừng một chút, không định lừa nàng, liền trực tiếp thừa nhận: "Tâm tình bản vương quả thực không tệ."

Giang Lạc Dao thuận miệng đoán: "Vương gia lại chọc tức ai rồi sao?"

Thịnh Quyết:???

Sao nàng biết được?

Bản thân mình mới vừa đến, cho dù nàng biết, cũng không nên nhanh như vậy chứ?

Thịnh Quyết nhất thời không biết nên đáp lời thế nào, hắn tưởng rằng chuyện mình vừa làm đã bị nàng nghe được, trong nháy mắt trở nên chột dạ.

Nàng có phải sẽ cảm thấy mình quá xấu xa, từ đó xa lánh mình không?

Có phải sẽ lập tức hiểu ra, rồi không còn tin tưởng mình, không còn thiên vị mình nữa hay không...

Thịnh Quyết giả vờ bình tĩnh ngồi xuống, nhưng cho dù có giả vờ thế nào, trong lòng vẫn hoảng hốt.

Rất nhanh, Giang Lạc Dao đã chú ý tới phản ứng của hắn.

Xem ra mình đoán đúng rồi.

Như vậy, suy ra - đây là một chuyện vui không lớn, nguồn gốc niềm vui là do Vương gia chọc tức đối phương thành công.

Mấy ngày nay Nhiếp chính vương bận rộn việc nước, hẳn là chuyện trên triều đình rồi.

Hơn nữa, xem ra, đối phương hẳn là một vị triều thần có quan hệ khá tốt với Nhiếp chính vương, dù sao nếu thực sự trở mặt, Vương gia sẽ không dùng cách đơn giản vô hại như vậy để chọc tức đối phương.

Nghĩ vậy, Giang Lạc Dao liền hiểu được niềm vui của đối phương, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh hắn: "Vương gia làm rất tốt, có đôi khi, cũng có thể hành sự như vậy, chỉ cần ngài vui vẻ là được."

Chỉ cần Nhiếp chính vương vui vẻ, thì sẽ có rất nhiều người không cần phải lo lắng đề phòng, cũng sẽ không có ai vì vậy mà đổ m.á.u hoặc mất mạng.

Lần này, Thịnh Quyết thực sự kinh ngạc: "Nàng biết bản vương chọc tức ai sao?"

Giang Lạc Dao khẳng định nói: "Một người có thể khiến Vương gia tin tưởng trong những việc quan trọng, nhưng lại cãi vã lẫn nhau trong những việc nhỏ nhặt."

Quả thực là như vậy, Thịnh Quyết nghĩ, từ khi mình lên nắm quyền đến nay, Nhạc Xương Hầu quả thực là một trong số ít những vị đại thần mà mình bằng lòng giao phó trọng trách, gặp chuyện lớn cũng sẽ lập tức thương nghị với ông ta.

Thịnh Quyết gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, Giang Lạc Dao thực sự đã làm được, vô điều kiện thiên vị mình.

Trên thế giới này, không còn ai có thể làm được đến mức này nữa.

Thịnh Quyết nhìn nàng với tâm trạng phức tạp, thấy Giang Lạc Dao đứng dậy hình như muốn đi rót trà cho mình. Nàng a, lúc nào cũng ung dung như vậy, sống ở Ninh Tử Hiên cũng không cảm thấy cô đơn, mỗi ngày mình đến, đều là dáng vẻ ôn nhu trầm tĩnh như thế.

Trừ y phục thay đổi, dường như cũng không có gì khác...

Chờ đã.

Không đúng.

Nàng đã thay đổi.

Ngày đó gặp nhau trong cung, Thịnh Quyết đã mơ hồ cảm thấy dung mạo của đối phương càng thêm xinh đẹp rực rỡ, chỉ là hắn ngày nào cũng ở bên nàng, cũng không nhận ra là thay đổi ở đâu.

Vậy, là thay đổi chỗ nào?

Thịnh Quyết không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy lần, vẫn không nhìn ra vấn đề.

Cho đến khi -

Giang Lạc Dao xoay người đưa cho hắn một vò rượu, khẽ cúi người xuống.

Thịnh Quyết sững sờ, suýt chút nữa không kịp hoàn hồn, khi hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, thậm chí còn không để ý Giang Lạc Dao đưa cho mình cái gì.

... Vừa rồi hắn không phải cố ý nhìn, chỉ là vì trời hè nóng bức, nàng mặc ít trong phòng, nơi tuyết trắng như ngọc kia liền lộ rõ hơn một chút, tuy rằng có tiểu y che chắn, nhưng vì vô ý cúi người, vẫn để lộ ra đường cong mềm mại.

Thịnh Quyết trong nháy mắt có chút không tự nhiên dời tầm mắt, trong lòng rối bời uống thứ nàng đưa cho mình.

Ngay sau đó, rượu mạnh vào cổ họng, hắn suýt chút nữa bị sặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.