Động tác của nữ tử chậm rãi dừng lại, thông qua đôi mắt lạnh lẽo kia, nàng ý thức được rằng thanh niên kia không hề giả vờ.
Mũi tên sắc bén kia đang chỉ về hướng của nàng, dường như chỉ cần nàng cử động một chút thì đối phương sẽ buông tay ra và để mặc mũi tên sắc bén đang tỏa ra sự lạnh lẽo kia phá tan không trung mà bắn về phía nàng.
Biểu cảm trên mặt nàng ta cũng đã cứng lại, dòng khí lạnh lẽo bò trên sống lưng và những sợi lông tơ đã dựng thẳng lên, nguy cơ cực lớn đang bao phủ đầu nàng ta, nàng ta còn muốn mạnh miệng để nói ra vài lời nói tàn nhẫn nhưng đến cả một chữ nàng ta cũng không thốt nên lời.
Hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta cảm nhận được cảm giác bị người khác đe dọa, trong khoảnh khắc này nàng ta vừa sợ vừa giận, sự căm hận của nàng ta đối với thanh niên kia cũng đạt tới đỉnh điểm.
Từ trước đến nay nàng ta chưa từng bị người khác đối xử như vậy, từ trước đến nay chưa từng phải chịu oan ức như vậy!
Dưới sự ngạc nhiên và sợ hãi, nữ tử không dám rút mũi tên ra, nàng ta cũng không thật sự không thèm để ý đến sinh mạng của mình, nếu là vì sự vội vã trong một khoảnh khắc mà khiến mình phải chịu tổn hại thì mất nhiều hơn được.
Nhưng nàng cũng không thể cứ thế mà bỏ qua, chuyện này nàng sẽ nhớ thật kỹ để sau này lại thanh toán!
Không phải là chỉ mũi tên vào người chính nàng sao, chờ đến khi rơi vào trong tay nàng, nàng muốn nhìn cảnh tượng gương mặt kia bị mũi tên nhọn cắt qua, để xem lúc đó thanh niên kia có còn có thể duy trì được biểu cảm hiện tại hay không!
Nữ tử từ bỏ động tác mình đang định làm, chậm rãi ngồi thẳng người lại, xua ngựa lùi về phía sau, sau khi rời khỏi phạm vi của tầm bắn mới nói: "Nơi này chính là dưới chân thiên tử, ngươi thật sự dám lấy tên bắn ta sao?"
Thẩm Úc chậm rãi chuyển hướng, một lần nữa nhắm thẳng vào người nàng ta: "Ngươi có thể xem thử xem ta có dám hay không."
Không có sự sợ hãi.
Nữ tử có thể cảm nhận được mấy chữ này qua những hành vi và lời nói của y.
Nàng ta không dám làm gì nữa nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha: "Dưới chân thiên tử, sao có thể dễ dàng để ngươi làm người khác bị thương, nếu hôm nay ngươi thật sự khiến ta bị thương thì chính ngươi có thể không chút ảnh hưởng mà rời khỏi đây hay không?"
"Không phải ngươi cũng làm chuyện tương tự sao?" Thẩm Úc quét mắt qua chỗ nữ tử mặc đồ màu xanh vẫn còn đang ngồi trên mặt đất kia, "Thế nào? Ngươi khiến người khác bị thương thì không có việc gì, còn ta khiến người khác bị thương thì phải chịu trừng phạt sao?"
"Một đứa con vợ lẽ, bị thương thì bị thương, còn có người vì nàng mà kêu tiếng bất bình sao?" Nữ tử ngửa đầu lên, trong giọng nói tràn ngập khinh thường, "Nếu ngươi làm ta bị thương thì cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Vậy cũng phải xem xem ngươi có cơ hội để cáo trạng không đã, ngươi nói xem có phải hay không?"
Như là xác minh những lời Thẩm Úc nói, mấy thị vệ đứng ở phía sau bọn họ lập tức nhìn về phía nữ tử với ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nữ tử hoảng sợ, "Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi còn có thể giết hết toàn bộ sao?"
"Nơi này cách chỗ mọi người ở khá xa," Ánh mắt Thẩm Úc lướt qua xung quanh, "Dù là xảy ra chuyện gì thì trong một chốc, một lát vẫn sẽ không có ai phát hiện ra cái gì, chắc cũng không có nhiều người biết chuyện ngươi đến chỗ này đâu nhỉ?"
Nữ tử cắn cắn môi mình, thanh niên kia nói không sai, nàng quả thật là vì đuổi theo con mồi nên mới tới đây, mục đích là vì muốn lấy được thành tích tốt, lộ mặt ở trước mặt hoàng đế bệ hạ, nàng còn nghe nói bệ hạ rất thích đồ màu đỏ nên hôm nay mới cố ý mặc đồ màu đỏ tới đây, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp phải một người đè đầu nàng ở mọi mặt.
Nàng lại nhìn về phía thanh niên kia một lần nữa, nàng nhận ra y không hề nói dối, y thật sự muốn giết nàng.
Đúng lúc này thì từ trong rừng truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng người la hét ầm ĩ càng ngày càng tới gần.
"Ngươi chắc chắn rằng tiểu thư đã đi về hướng này rồi sao?" Giọng nói uy nghiêm của nam nhân truyền đến.
"Nô tài chắc chắn, tiểu thư đã đuổi theo con hồ ly ở hướng này, lão gia, phía bên kia, tiểu thư ở đó!"
Đến gần hơn, tiếng đối thoại mơ hồ cũng dần truyền tới.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trên mặt nữ tử lộ vẻ vui vẻ, khí thế bị đè xuống lại bốc cháy lên một lần nữa.
"Hồ ly?" Thẩm Úc cười như không cười, "Thứ ta bắn trúng là một con hươu, gần đây còn có hồ ly sao?"
Nữ tử mím môi, đương nhiên nàng ta biết hồ ly đã chạy đi từ lâu rồi, nói câu nói kia chẳng qua là vì muốn lấy cớ để dành con hươu kia mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, người ở bên kia đã đi về phía bọn họ, nhìn thấy sự giằng co mơ hồ giữa hai bên, nam nhân trung nhiên niên ngẩn người: "Sao lại thế này?"
"Cũng chỉ vì có người muốn chỉ hồ ly thành hươu, muốn cướp hươu ta bắn trúng mad thôi." Thẩm Úc đã buông cung xuống, y cũng không định làm gì nữ tử kia.
"Cha, bọn họ cướp mất con mồi của con rồi còn muốn làm con bị thương, người cần phải lấy lại công bằng cho con, hai nam nhân trưởng thành mà lại bắt nạt một nữ tử yếu đuối thì là cái gì chứ?" Nữ tử thấy chỗ dựa của mình đã tới liền phấn khởi lên, trong mắt tràn đầy sự âm độc.
Mặt mũi vừa mới mất đi, nàng ta muốn đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần!
Nam nhân trung niên kia nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía bên kia, vốn dĩ ông ta định nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy người đứng phía sau người đối diện là ai thì bỗng nhiên ngậm miệng lại.
!!!!
Chọc vào ai không chọc, sao lại cố tình chọc vào hai người không thể chọc nhất trong toàn bộ Đại Hoàn chứ.
Nam nhân không dám chậm trễ, xoay người, bước xuống ngựa, bước vài bước tới phía trước rồi cung kính quỳ xuống: "Thần tham kiến bệ hạ."
"Cha, ngươi làm cái......" Nữ tử kinh ngạc che miệng lại, không thể tin được những lời mình vừa nghe thấy.
Cha của nàng ta đang nói cái gì? Người đối diện là hoàng đế sao?!
"Hứa đại nhân dạy con gái tốt thật đấy." Ngữ điệu của Thương Quân Lẫm vẫn nhàn nhạt.
Mồ hôi trên trán Hứa đại nhân tuôn ra, toàn cho thân căng chặt, hoàng đế không bảo ông ta đứng dậy nên ông ta cũng không dám tự ý đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ xuống, không dám nhúc nhích.
Thật vất vả ông ta mới được điều đến kinh thành, thế nhưng lại rất có khả năng vì chuyện hôm nay mà bị phá hủy trong một sớm một chiều.
Những người khác nào còn dám đợi ở trên ngựa, bất kể là ngồi trên lưng ngựa hay đang đứng đều lăn xuống để quý, trán chống xuống đất, thở cũng không dám thở mạnh.
Sao bọn họ có thể ngờ rằng lần đầu tiên mình gặp hoàng đế lại rơi vào tình cảnh này.
Gương mặt của nữ tử đã tái nhợt, dù nàng ta không muốn tin thì cũng không thể không thừa nhận rằng người trước mặt là người nắm ngôi cửu ngũ*, là hoàng đế của Đại Hoàn, mà nàng đã làm cái gì? (Ngôi vua được gọi là "cửu ngũ chí tôn"
Càn (乾) tượng trưng cho trời, Khôn (坤) tượng trưng cho đất, mà quẻ Càn đứng đầu 64 quẻ. Càn là cực dương cực thịnh. Trong quẻ Càn lại có hào "cửu ngũ" (九五), tức hào thứ 5, là tốt nhất. Cho nên người ta dùng "cửu ngũ" để đại biểu cho tướng đế vương chí tôn.)
Nữ tử quỳ trên mặt đất, không thể ngăn được sự run rẩy từ thân thể, làm trò trước mặt bệ hạ như vậy, nàng không dám nghĩ tới việc hành động của mình sẽ mang lại hậu quả gì.
"Hứa đại nhân không có phương pháp dạy con gái nên cũng không cần vội vàng nhậm chức, còn đứa con gái ngoan của ngươi," Thương Quân Lẫm chán ghét liếc mắt nhìn đứa con gái của nhà họ Hứa, "Nói năng lỗ mãng* với trẫm và quý quân, cứ theo luật mà xử lý." (Thô lỗ.)
Theo luật mà xử lý, đó là muốn mạng của con gái ông ta.
Hứa đại nhân nhớ tới người vợ trong nhà, không thể không mở miệng cầu xin: "Mong bệ hạ mở cho một lối thoát, con gái thần còn nhỏ nên không hiểu biết nhiều, cũng không biết thân phận của bệ hạ và quý quân, nhà thần chỉ có một đứa con gái là nó, khó tránh khỏi có chút nuông chiều, mong bệ hạ xử lý nhẹ hơn."
"Dân nữ thật sự không biết," Con gái của nhà họ Hứa dập đầu, "Nếu biết hai ngài là bệ hạ và quý quân thì dù có cho dân nữ một vạn lá gan thì dân nữ cũng không dám có bất cứ chút thiếu tôn trọng nào!"
"Nói như vậy thì nếu hiện giờ ta và bệ hạ không có thân phận này thì sẽ để mặc ngươi bắt nạt sao?" Thẩm Úc cười lạnh, "Như vậy có phải ta có thể suy luận ra rằng từ trước đến nay Hứa tiểu thư làm ra loại chuyện như vậy không ít lần hay không?"
Nói xong, Thẩm Úc quay đầu nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, nếu không thì tra thử đi, tránh trường hợp đến lúc đó lại có người nói là do trong mắt ta không chứa chấp được người khác, thấy có người tiến đến bên cạnh bệ hạ nên đã ra tay, tiếng tăm như vậy ta không gánh nổi đâu."
"Quý quân nói có lý, cứ dựa theo lời quý quân mà làm, Mạnh Thường, đi hạ chỉ đi."
Mạnh công công vẫn luôn đi theo đám người đi ra: "Nô tài nhận chỉ."
Hứa đại nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ông ta nghĩ trăm triệu lần cũng không ngờ con gái mình lại có thể gặp tai họa lớn như vậy, biết trước như vậy thì lúc ở Hán Châu nên trông coi đứa con gái này nghiêm khắc hơn, không nuôi dưỡng nàng thành cái tính tình kiêu căng như vậy, nhưng mà hiện tại đã vậy rồi, nói cái gì cũng chậm rồi.
Hiện tại Hứa đại nhân còn chưa biết rằng đứa con gái ông ta cho rằng chỉ có chút kiêu căng kia sẽ mang lại cho ông ta "niềm vui bất ngờ" lớn đến mức nào.
Thương Quân Lẫm đã đưa ra mệnh lệnh muốn tra mọi chuyện, không có người nào dám chậm trễ cả.
Hán Châu cách kinh thành không xa, sau khi thánh chỉ được đưa xuống thì lập tức có viên quan mang thánh chỉ xuất phát từ kinh thành đến Hán Châu để điều tra rõ mọi chuyện.
Con gái của nhà họ Hứa bị nhốt lại.
Sau khi Hứa đại nhân trở về, Hứa phu nhân ra chào đón, nhìn thấy nữ tử mặc đồ xanh đi phía sau Hứa đại nhân mà lại không thấy bóng dáng của con gái mình đâu, trong lòng khẽ dâng lên một dự cảm không tốt.
"Sao chỉ có các ngươi trở về? Quân Quân đâu?" Hứa phu nhân đè sự hoảng hốt xuống, dùng hết sức để giữ cho giọng nói vững vàng hỏi.
Trên mặt Hứa đại nhân lộ vẻ khó xử, ông ta biết phu nhân của mình cưng chiều con gái đến mức nào, căn bản không biết nên nói chuyện vừa xảy ra như thế nào với phu nhân.
Thấy vẻ mặt của Hứa đại nhân không tốt lắm, sự hoảng loạn trong lòng Hứa đại nhân lại càng dâng cao, bà ta quay qua nhìn về phía nữ tử mặc đồ xanh đang cúi đầu yên lặng kia, giáng một cái tát xuống: "Sao ngươi đã trở lại mà tỷ tỷ của ngươi lại không trở về? Không phải ta đã dặn nàng ở đâu thì ngươi cần phải ở đó sao?"
Hứa đại nhân nhíu mày: "Ngươi đánh nàng làm cái gì? Chuyện này nàng cũng không làm được gì cả."
Nữ tử mặc đồ xanh che phần mặt bị đánh kia lại, sau một lúc lâu, nàng khẽ cười nhẹ, rồi dần dần, tiếng cười càng lúc càng lớn.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười vì báo ứng mà bà phải chịu, Hứa phu nhân, tính nết con gái của bà như thế nào bà không rõ sao, người có thể tới để săn thu có bao nhiêu quan lớn và quý nhân bà cũng không phải không biết, những nhà có con cái có vẻ ngoài xuất sắc cũng đếm không hết, dựa vào tính tình của Hứa Uyển Quân, nếu gặp những người đó, bà nói xem nàng ta sẽ làm cái gì?"
Ánh mắt của Hứa phu nhân khẽ lập loè: "Nàng xảy ra xung đột với quý nữ* nhà ai?" (Quý=quý tộc/ quan lại)
Nữ tử mặc đồ xanh không để ý tới lời nói của bà ta, tự mình nói, "Nơi này cũng không phải là Hán Châu, không phải là nơi các ngươi có thể một tay che trời, nàng còn làm ra những hành vi như trước, ngài nói xem nàng sẽ gặp hậu quả gì?"
Nữ tử mặc đồ xanh buông tay ra, trên mặt nàng có một cái dấu tay rất rõ ràng.
"Ngẫm lại xem con gái ngoan của bà đã làm ra những chuyện gì đi, chính bệ hạ đã ra lệnh muốn tra rõ mọi chuyện, không chỉ nàng ta đâu, những hành động ghê tởm trước kia của các ngươi cũng sẽ nhanh chóng được chiếu cáo với thiên hạ, cuối cùng người mẹ số khổ của ta cũng có thể an giấc ngàn thu."
"Chuyện của Quân Quân, kéo người khác vào làm cái gì?" Hứa đại nhân không vui nói, "Hồ ngôn loạn ngữ, dẫn nhị tiểu thư đi đi, không có mệnh lệnh của ta, không có ai được phép thả nàng ra."
Sau khi nữ tử mặc đồ xanh bị mang đi, dưới sự truy hỏi bằng mọi cách của Hứa phu nhân, cuối cùng Hứa đại nhân cũng nói những chuyện xảy ra vào hôm nay ra.
Hứa phu nhân nghe xong, trước mắt tối sầm lại.
Chuyện ở bên này không ảnh hưởng đến việc săn thú, mọi thứ vẫn được tiến hành bình thường, chạng vạng, những người tham gia chuyến săn mang con mồi trở về. Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đã trở về doanh địa trước một bước, sau khi bị quấy rầy, Thẩm Úc đã không còn hứng thú tiếp tục.
Vốn dĩ Thương Quân Lẫm cũng vì muốn làm cùng y, thấy Thẩm Úc không còn nhiều hứng thú nên quyết định dẫn người trở về.
"Lần sau trẫm sẽ sai người canh giữ ở bốn phía, tránh trường hợp có người không có mắt xông tới." Thương Quân Lẫm vừa xoa tay của Thẩm Úc vừa nói.
Thẩm Úc rất hiếm khi vận động nhiều như vậy, vừa rồi còn không cảm thấy gì, giờ thả lỏng mới thấy tay rất đau, Thương Quân Lẫm cầm thuốc mỡ xoa bóp tay cho y.
Cảm giác mát lạnh thấm vào làn da, cảm giác đau nhức được giảm bớt, Thẩm Úc giật giật ngón tay: "Sao bệ hạ lại ngang ngược như vậy?"
"Vẫn tốt hơn việc có người không có mắt chọc vào ngươi," Thương Quân Lẫm cất thuốc mỡ rồi kêu Thẩm Úc đứng lên, "Đi thôi, chắc bọn họ cũng đã trở lại."
Trời dần tối sầm xuống, trên đất trống đã nổi lên những nhóm lửa trại, Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc đi ra ngoài.
"Bệ hạ sẽ nướng thịt sao? Chờ lát nữa lúc bệ hạ nướng thịt cho ta ăn thì nướng con hươu hôm nay ta săn được được không?"
Vừa lúc Hứa đại nhân và Hứa phu nhân nghe thấy câu nói kia, biết nguyên nhân khiến con gái mình chịu khổ là con hươu kia, trong nháy mắt biểu cảm trên mặt Hứa phu nhân trở nên khó coi.
Tui thi xong rồi và điều đáng mừng là kết quả thi thử lần này khá cao. Tết năm nay nhà tui khum có ai ở nhà, tui phải tự lo sắm sửa mọi thứ nên sẽ rất bận, chắc giờ đến Tết được 1 chương nữa để mừng năm mới. Tết thì tui cũng nghỉ Tết như bao người thôi=))
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-09-2620:23:52~2021-09-2714:13:32 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Oa oa 1 cái;
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: 4.291 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Bánh mì nắm 2 cái; cửu thất, úc ninh, a di đà phật ~1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thanh ca & lưu huỳnh 70 bình; huyễn cánh không vui, cô ảnh bồi hồi giả 60 bình; mười chín quả quýt đường, ngô bắc quân nam 50 bình; linh kính 30 bình; cây kim ngân 28 bình; tương tư 26 bình; soft đệ nhất cha 23 bình; Ann trần tĩnh nghi 20 bình; bánh mì nắm 18 bình; soalake15 bình; quân hách 13 bình; mỗ mỗ mỗ mỗ chỉ giản, người nhập ra, Hoa Quả Sơn thượng mao con khỉ, úc ninh, cửu thất, 30531219, tiểu bạch, nột ℡, sơn mạt.10 bình; đậu bỉ a thấu, trường nguyện, phiêu miểu 5 bình; thanh mặc thư gió đêm 2 bình; di trầm Astraea, tím tím, quên tiện một khúc xa 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!