Trong cuộc đời làm thừa tướng của mình, Hạ Đình lần đầu tiên mong rằng ông có thể đã nghe nhầm, ái nữ của ông không thể nào lại có cái suy nghĩ điên rồ như thế được, chắc chắn là ông nghe nhầm thôi! Tự an ủi bản thân dưới đáy lòng, ông run giọng hỏi lại:
"Con nói con muốn gả cho ai cơ?"
Tiểu cô nương ngẩng cao đầu, khẳng định: "Cha, con muốn gả cho tiểu công chúa!"
Hạ Đình lúc này không cảm thấy mình nghe nhầm nữa, ông nghĩ ái nữ của ông điên rồi!
Nam nhân trung niên ngồi trên ghế lớn giống như choáng quá hóa cười, ông cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt hồi lâu mới dừng lại, sau đó mở to mắt nhìn ái nữ mà nói một câu: "Con đừng có nằm mơ nữa!"
"..."
Hạ Đình giống như nghe được chuyện cười hay nhất thiên hạ, cười mãi không ngừng nói tiếp: "Con nghĩ tiểu công chúa là ai chứ? Tiểu bảo bối của hoàng thượng đó! Khắp thiên hạ này số người muốn gả vào phủ Nam An còn ít chắc, con tính là thứ gì chứ? Tiểu công chúa sẽ nhìn đến con à? Cha đem cái thân già này ra để đánh cược với con rằng tiểu công chúa sẽ không cưới con! Cho dù con muốn gả vào phủ Vương gia cũng không nhất định sẽ được, nhưng cha có thể xin hoàng thượng ban hôn cho con! Còn tiểu công chúa, loại suy nghĩ hoang đường như thế đừng có nói nữa. Linh Nhi, nghe lời cha, gả cho Cung Nguyên Quân, hoặc là một trong hai phủ vương gia nhé! Thế nào?"
"Không được! Hai vị vương gia cha nói một bên quá nhiều thiếp thất, một bên quá dọa người, con sẽ không gả đến đó đâu! Vương gia thì sao chứ, con mới không cần!" Hạ Linh Nhi bĩu môi ghét bỏ, cực kì cố chấp nói tiếp: "Cha, con chỉ muốn gả cho tiểu công chúa thôi! Con có thể làm thiếp!"
Hạ Đình: "..." Luôn cảm thấy dường như đã bỏ quên cái gì đó!
Hạ Đình còn đang muốn nói tiếp thì một tiếng nói trong trẻo thanh nhã, êm dịu như âm thanh của trời truyền đến từ ngoài cửa lớn: "Hạ tiểu thư, cảm ơn vì sự yêu thích của tiểu thư đối với ta, nhưng bổn công chúa xin phép được từ chối nhé!"
Tiểu cô nương sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy chính là phải thốt lên trong lòng "thì ra trên đời lại có người xinh đẹp đến như thế!".
Tiểu cô nương bình tĩnh từ ngoài bước vào, mỉm cười, ánh sáng bên ngoài phủ tới phác họa ra dáng người thon gầy, dịu dàng trêu đùa.
Đi bên cạnh, nam tử anh tuấn nắm lấy tay nhỏ của tiểu cô nương tựa như đánh dấu chủ quyền, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của nam tử đã đen mất một nửa, ánh mắt như có như không đánh tới vị "Hạ tiểu thư" đang có ý định cướp người với mình.
_
Hạ Đình nhìn thấy người tới chính là tiểu công chúa mà ái nữ của ông khăng khăng muốn gả, cả người chết lặng, vội vã đi xuống hành lễ: "Thần tham kiến tiểu công chúa!"
Lúc này ông mới nhận ra nãy giờ đã bỏ quên chuyện gì, ái nữ của ông cùng với tiểu công chúa đều là nữ a, cưới gả thế nào được, đều do ái nữ đột nhiên nói đến tiểu công chúa dọa ông sợ đến ngây người mà quên mất chuyện này, kéo theo ông cũng hồ đồ mà nói nãy giờ!
Hạ Linh Nhi nhìn nghe thấy câu nói kia, nhìn đến người tới, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, quay đầu hành lễ, cúi đầu ngượng ngùng lắp bắp: "Tiểu...tiểu công chúa...vạn phúc kim an!"
Lục Trì Mạn mỉm cười miễn lễ, nhìn tiểu cô nương đỏ mặt rời đi, ngàn vạn suy nghĩ bay lên.
Quản gia phủ thừa tướng nhanh chóng đưa lên trà nóng cùng điểm tâm.
Lục Trì Mạn ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà nói với Hạ Đình: "Thừa tướng đại nhân, đột nhiên ghé thăm, làm phiền ông rồi! Phụ hoàng nói với ta lệnh thiên kim có hỉ sự, ta vừa hay có việc đi qua, thay mặt phụ hoàng chúc mừng, có một chút quà nhỏ mong là đại nhân không chê!"
Nói xong, hắn quay đầu gật gật với thiếu niên phía sau.
Lâm Khiêm nhận lệnh đem quà mừng đưa cho quản gia phủ thừa tướng, lão quản gia nhanh chóng đem quà cất đi, Hạ Đình vuốt vuốt râu cười ha hả nói:
"Không chê, không chê, nhất định là không chê rồi! Thần xin đa tạ! Tiểu điện hạ đích thân tới đây đã món quà lớn nhất đối với thần, còn có gia nữ rồi!"
Thừa tướng đại nhân nói xong, bấy giờ mới nhìn đến nam tử ngồi lù lù vẫn chuyên tâm nắm lấy tay nhỏ của tiểu công chúa nãy giờ không hề lên tiếng, ông ngập ngừng dò hỏi: "Vị đại hiệp này...có phải là Thanh Hoa Phong phong chủ?"
"..." Hoa Lạc Vũ không hề lên tiếng, giống như không hề nghe thấy, tiếp tục nắm nắm tay nhỏ của tiểu nương tử, ngay cả nhìn cũng không nhìn Hạ Đình lấy một cái.
Hiện trường có chút ngượng ngùng!
Lục Trì Mạn thậm chí còn nghe được tiếng quạ kêu réo rắt trên đỉnh đầu!
Hắn không cần nghĩ cũng biết người này chính là đang khó chịu vì gặp tình địch mà thôi, không có chuyện gì lớn cả.
Lâm Khiêm thấy chủ tử nhà mình không hề cho người ta mặt mũi, thiếu niên không thể làm gì khác hơn là thay mặt chào hỏi: "Thừa tướng đại nhân thông cảm, tính tình phong chủ của chúng ta có chút xấu, có lẽ ngài ấy đang không thoải mái chuyện gì đó nên không thích nói chuyện, đại nhân không cần bận tâm!"
Hạ Đình: "..." Ông cũng chưa biết đã đắc tội vị này ở chỗ nào a? Nhưng người ta là đại nhân vật, người ta chính là khó chịu, người ta chính là không thích nói chuyện đấy, ông có thể làm gì!
Hạ Đình cười giả lả: "Ha ha, không có gì!"
Kinh qua một lần kinh nghiệm như thế, thừa tướng đại nhân đã biết nói chuyện với tiểu công chúa là dễ dàng nhất, vẫn là mỹ nhân ăn nói dễ nghe hơn nhiều!
Hạ Đình hướng hắn hỏi: "Không biết tiểu điện hạ định ở lại đây bao lâu? Trong phủ của thần có rất nhiều phòng trống đã dọn dẹp sạch sẽ ở được luôn, nếu điện hạ không chê có thể nghỉ lại, gia nữ mấy hôm nữa xuất giá, điện hạ có thể tham dự lại càng tốt!"
"A!" Lục Trì Mạn miết miết tách trà, mỉm cười ngượng ngùng: "Đa tạ ý tốt của đại nhân nhưng mà ta chỉ dừng chân ở đây đêm nay thôi, sáng mai chúng ta phải đi! Hơn nữa đội ngũ của chúng ta khá nhiều người, đều đã quyết định sẽ ở nhà trọ gần đây, chỗ đó là sản nghiệp của Thanh Hoa Phong. Đại nhân, bây giờ ta còn có một chút việc cần giải quyết, không làm phiền ông nữa!"
"Vậy...tiểu điện hạ, thần tiễn người!"
Lục Trì Mạn gật đầu, kéo theo Hoa Lạc Vũ còn ngâm mình trong giấm đi khỏi, ai có thể ngờ thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng lại muốn gả cho hắn chứ?
Vốn còn định ở nhờ nhưng hắn sợ Hoa Lạc Vũ nhìn thấy vị tiểu thư kia lại tràn dấm, vậy không thể làm gì khác hơn là ra thuê phòng trọ thôi, lại phải ủy khuất túi tiền của y rồi!~
...
Vừa đến nhà trọ Hoa Lạc Vũ không nói không rằng đã kéo Lục Trì Mạn đi thẳng lên lầu, đóng cửa làm chuyện chính sự.
Một đám thuộc hạ giả bộ ai làm việc nấy nhưng cũng không quên lén lút nhìn theo, nội tâm ngứa ngáy rất muốn nhắc nhở chủ tử nhẹ nhàng với phu nhân hơn một chút, phu nhân một người yểu điệu mỏng manh thế kia không chịu nổi đâu nha!
Lục Trì Mạn tựa sát lưng vào tường hết đường lui, hai tay bắt chéo cản trước ngực, vẻ mặt không biểu cảm đề phòng kêu lên: "Cái đó, ngươi bình tĩnh một chút! Có gì từ từ nói, được không?"
Đừng con mẹ nó để ý đến biểu cảm của ta, ta hiện tai không cách nào nhấc lên được cơ mặt cứng đơ của mình, người ta gọi là mặt liệt đó hiểu không?
Hoa Lạc Vũ thong thả bước từng bước áp sát, ngữ điệu mười phần lưu manh: "Không được nha!"
"Ây, ngươi đừng tới đây aaa! Ta nói cho ngươi biết ta là.." nam nhân a!
Hoa Lạc Vũ cụp mắt, dưới chân tăng tốc bước nhanh về phía trước.
Bóng dáng cao lớn của nam nhân ập đến, không cho phép cự tuyệt mà cúi xuống ngăn lại lời nói phía sau, Lục Trì Mạn mở to hai mắt ngạc nhiên đến quên cả phản ứng.
Đôi môi hơi lạnh mang theo vị ngọt của đường truyền đến, bá đạo đảo qua khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại mà mân mê, nam tử khép hờ đôi mắt đưa tay đỡ lấy gáy người kia làm sâu sắc nụ hôn, tay còn lại ôm chặt lấy người như muốn khảm sâu vào lồng ngực của mình.
Lục Trì Mạn bị hôn đến choáng váng hoảng đến một nhóm lớn gào thét trong lòng.
Bình tĩnh a vị đại ca này, lão tử là nam nhân đó a, ngươi tại sao lại không để ta nói hết đã cơ chứ!
Sau này ngươi mà bị hù tới, lão tử sẽ không chịu trách nhiệm!
_
Lục Trì Mạn bị hôn đến suýt tắt thở, vội vã đẩy Hoa Lạc Vũ ra thở lấy thở để.
"A!"
Bên môi truyền đến cảm giác đau xót, hắn chẳng cần nghĩ cũng biết đồ phát rồ nam chính cắn hắn, hôn thì hôn rồi đột nhiên cắn là chuyện gì?
Lục Trì Mạn hậm hực: "Ngươi có bệnh à, sao lại cắn ta?"
Câu trả lời của người kia chẳng ra làm sao, y gục mặt vào vai hắn cười vui vẻ: "Ta đói!"
Còn lưu manh cắn thêm một cái bên cổ hắn.
"Cút!"
Lục Trì Mạn tức giận tát lên đầu người kia một cái, đẩy đầu y ra, mẹ nó toàn nói nhảm, hắn còn chưa quên cái người vừa nãy một mình ăn hết bàn thức ăn ở phủ thừa tướng, còn cắn mất hai cây kẹo hồ lô của hắn trên đường tới đây là ai đâu?
Cũng không phải là chó, sao lại cắn người cơ chứ?
Hoa Lạc Vũ bị ăn một tát còn rất có tinh thần, chống một tay lên tường rũ đầu cười ngất, cao hứng hỏi lại: "Cút vào có được không tiểu nương tử?"
"Cút vào?" Lục Trì Mạn ngước mắt cười dịu dàng, nhấc chân đạp tới điểm nào đó, gằn giọng: "Cút vào cái đầu ngươi!"
Nam tử phát giác nguy hiểm, nhanh nhẹn che lấy tiểu đệ đệ nhảy sang một bên, ai oán lên án: "Tiểu nương tử hung dữ quá! Đá hỏng rồi thì lấy gì mà dùng?"
"Cũng không phải chỉ mỗi ngươi có!"
"Ha ha ha..."
Lục Trì Mạn đạp cửa đi ra ngoài, tức giận đến đỏ mặt, hắn rõ ràng nghe được tiếng cười giòn giã của nam tử truyền đến, hắn càng thêm tức giận! Tức giận đến muốn tìm gì đó để ăn cho bõ tức ghê gớm!!!
Không hiểu thấu liền bị hôn, bị hôn xong lại còn bị cắn, còn bị trêu đến tức giận, đều do vị tiểu thư họ Hạ có sở thích quái lạ kia phát rồ muốn gả cho hắn làm nam chính lại giấm đổ, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện khó đỡ như thế, hắn đã không đi đưa lễ chúc mừng gì đó cho mệt làm gì.
Lục Trì Mạn xuống lầu, yên tâm gọi một bàn thức ăn lớn, yên tâm đem tiền của nam chính đi thanh toán, yên tâm một mình giải quyết hết một bàn thức ăn kia!
[...] Tiểu kí chủ trước mặt đồ ăn liền không có tiền đồ, Diệu Diệu nó đem cái đầu ra để chắc chắn tiểu kí chủ của nó chỉ có khoảng bốn phần tức giận thôi, sáu phần còn lại là mượn cơ hội để tiêu tiền của nam chính! Mặc dù tiền đi một vòng vẫn là rơi vào tay nam chính, nhưng đồ tiểu kí chủ ăn là sự thật, vẫn là tốn kém.
Nhìn mâm cơm nhiều như mâm cỗ kia, nó thấp thoáng có thể thấy ngày nam chính phá sản không còn xa nữa!