Tiểu hòa thượng vừa rời đi thì mấy hắc y nhân từ ngoài cửa sổ thoăn thoắt bay vào.
Nhìn thấy hắn, mấy hắc y nhân vội vã cúi đầu: "Phu nhân!"
Một hắc y nhân trong đó giống như là bị kéo theo còn đứng ngơ ngác, hắc y nhân bên cạnh liền không khách khí đánh qua một tát giữa đỉnh đầu, quát nhỏ: "Còn không mau chào phu nhân!"
Lục Trì Mạn vội phất tay, lên tiếng: "Không cần như thế đâu!"
Lâm Anh liếc sang đám thuộc hạ cấp dưới nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
Hắc y nhân Giáp, Ất, Bính chen lấn nhau thông báo: "Phu nhân! Lão đại! Chủ tử đến rồi!"
Hắc y nhân Bính chính là tiểu đồng bọn sát thủ bị bắt cóc đến đây vẫn chưa thể rời đi không nói gì, chỉ đứng một bên chăm chú nhìn vị thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, như có điều suy nghĩ.
"Tiểu nương tử!"
Lục Trì Mạn vừa hiện lên suy nghĩ "chuyện này thì có gì mà phải tới thông báo", còn chưa kịp nói gì, bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc, cả người không kịp báo trước bị ôm lấy, vòng tay quanh thân siết chặt.
Giọng nói của nam tử ở trên đỉnh đầu ẩn chứa sự vui mừng, ôn nhu: "Tiểu nương tử! Ngươi trở về rồi!"
Lục Trì Mạn nghe giọng nói của y có vẻ kìm nén, vốn định giãy ra lại thôi, mặc kệ y ôm, đáp một tiếng: "…ừ!" Không trở về chẳng lẽ ở Ma Giáo làm phu nhân?
Lâm Anh ném cho đám thuộc hạ một ánh mắt, lặng lẽ rời khỏi.
Một lúc lâu sau Hoa Lạc Vũ nới lỏng vòng tay, gục đầu vào vai hắn, ở bên tai nhỏ giọng nói hai chữ: "Xin lỗi!"
"Xin lỗi! Ta đã quá tự tin rằng có thể bảo hộ ngươi an toàn!" Hoa Lạc Vũ tư thế không đổi, nhẹ giọng nỉ non: "Ta tự tin rằng có thể kiểm soát được mọi thứ! Vì ta mà ngươi phải chịu khổ suốt thời gian qua, trong khi đó ta lại không biết làn sao để tìm được ngươi. Giây phút đó ta thật sự không biết nếu không tìm thấy ngươi, lật cả thiên hạ này cũng không tìm được ngươi thì ta phải làm thế nào nữa! Ta thật vô dụng! Ta đã nắm đến chín phần chắc chắn người kia là giả mạo, thế nhưng lại vẫn sợ một phần kia mà không dám mạo hiểm! Tiểu nương tử, xin lỗi!"
Mẹ nó! Lục Trì Mạn trong lòng chửi thề một tiếng, hắn xưa nay chính là một kẻ dễ bị mềm lòng, Hoa Lạc Vũ vừa lên đã nói mấy lời đốn tim thế này, hắn thật sự không nỡ lòng nào, càng không biết phải phản ứng thế nào cho phải, rốt cuộc chỉ đưa tay ôm lại, vỗ vỗ an ủi: "Được rồi! Được rồi! Ngươi bình tĩnh lại một chút! Ta không sao cả, ngươi cũng không có lỗi gì hết! Không cần phải xin lỗi, được không?"
"Sao lại không có lỗi chứ? Nếu không phải đêm hôm đó ta tự tin rằng có chuẩn bị trước, để ngươi đi cùng đám sát thủ đó, thì những chuyện sau đó chắc chắn không xảy ra!" Hoa Lạc Vũ còn cố chấp với vấn đề sai lầm của y không buông, khẳng định: "Tất cả đều là lỗi của ta!"
"…" Con mẹ nó! Cố chấp như thế làm gì? Lục Trì Mạn chịu thua, gật đầu: "Ừ! Là lỗi của ngươi! Ta nhận lời xin lỗi của ngươi được chưa?"
"…"
Người nào đó hẳn là còn chìm đắm trong tội lỗi giống như không hề nghe, đến một sợi tóc cũng không động.
Lục Trì Mạn đầu đầy dấu hỏi chấm, y rốt cuộc là nghe hay là không nghe mà một chút phản ứng cũng không lên? Hắn thử gọi một tiếng: "Hoa Lạc Vũ!"
"…" Vẫn không phản ứng!
"?" Chẳng lẽ phải gọi tên thân mật? Lục Trì Mạn biểu cảm có chút cạn lời: "Hoa Hoa?"
"…ừ!"
Hắn chờ một lúc nhưng Hoa Lạc Vũ ngoài "ừ" một cái ra thì không có thêm động tĩnh gì, không hiểu người này lại làm sao nữa thì bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Lục Trì Mạn: "…" Ngủ...ngủ rồi? Cứ thế mà ngủ luôn rồi? Không phải, vấn đề là y còn đang dựa vào ta đó, cái thân thể mềm mại yếu ớt này của ta làm cách nào đỡ được đến lúc y tỉnh lại đây?
"Chủ...chủ tử?"
Lâm Anh lại xuất hiện, chắc là có việc gấp cần bẩm báo, nhìn thấy trạng thái không đúng của hắn với Hoa Lạc Vũ, quyết định quay đi, chuyện quan trọng bằng trời cũng không nên báo vào lúc này.
Lục Trì Mạn nhìn thấy cứu tinh, vội vã cầu cứu: "Lâm Anh! Ngươi khoan đi đã, tới đây giúp ta một chút!"
Bị gọi lại Lâm Anh khó hiểu bước tới: "Phu nhân cần gì ạ?"
Lục Trì Mạn chỉ vào Hoa Lạc Vũ, trình bày: "Y ngủ mất rồi, bây giờ làm sao? Ta đỡ sắp không nổi nữa! Không thì ngươi tới đỡ y đến phòng ngủ giúp ta!"
"A!" Lâm Anh suy nghĩ các loại khả năng, đưa ra đề nghị hợp lí nhất: "Hay là thuộc hạ đem giường tới đây?"
"Cũng được!" Bây giờ ta chỉ cần không phải đứng thế này mà đỡ y nữa là được!
_
Ánh sáng buổi sớm tràn vào căn phòng, nam tử nằm trên giường bị tia nắng chiếu tới, lông mi vừa dài vừa cong của y khẽ rung động như cánh bướm từ từ mở ra, con ngươi xinh đẹp nhiều màu sắc xuất hiện.
"Hửm?" Hoa Lạc Vũ chớp chớp mắt mấy lần mới nhìn rõ được khung cảnh nơi này, sau đó cảm giác được trong lồng ngực xúc cảm khác thường, y nghi hoặc cúi đầu.
Tiểu cô nương nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay của mình, khuôn mặt xinh đẹp úp vào lồng ngực của mình, hai mắt nhắm nghiền hít thở đều đặn, ấn kí trên trán dưới ánh sáng ánh lên màu sắc kì diệu.
Trên người tiểu cô nương còn mặc nguyên bộ hỉ phục hoa lệ, chỉ thiếu mũ phượng với khăn che nữa liền có thể lập tức bái đường.
Nhìn người trong ngực yên lặng ngủ say, Hoa Lạc Vũ bất giác mỉm cười, đưa tay gạt đi sợi tóc mai vướng vào mũi tiểu cô nương, y nghĩ cả đời này chỉ cần có thế mà thôi!
Tiểu nương tử, may mà ngươi trở về!
...
Lục Trì Mạn bị đói mà tỉnh lại, hắn cũng không hiểu vì sao từ lúc đến thế giới này hắn cứ luôn bị đói.
Vừa mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt nhiều màu sắc, xinh đẹp như vũ trụ của Hoa Lạc Vũ, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ, hắn còn chưa kịp nhớ rõ thì đã quên mất.
Hắn còn muốn nghĩ thêm thì giọng nói của Hoa Lạc Vũ vang lên, cắt ngang suy nghĩ: "Tiểu nương tử tỉnh rồi? Có phải đói rồi không? Chúng ta ăn sáng nhé!"
"Ừ!" Ta chính là vì đói mà tỉnh đây!
"Được!" Hoa Lạc Vũ cười đến híp mắt, kéo hắn dậy, hớn hở nói: "Đến! Ta buộc tóc cho ngươi!"
"...ừ!" Thật ra chúng ta có thể ăn sáng trước rồi lại buộc!
Hơn nữa, ta hình như còn chưa có tắm!
"À mà thôi, vẫn là đi ăn sáng trước đi!" Hoa Lạc Vũ một giây sau lại giở mặt, nhân tiện còn rắc thêm một đống thính: "Ta sợ tiểu nương tử đói!"
"…thế nào cũng được!"
...
"Chủ tử!" Trong trà lâu, Mạc Phi hớn hở từ ngoài cửa sổ nhảy vào, thông báo: "Thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ!"
"Thế à?" Mộng Khinh Vân ngước mắt lên từ chén trà nguội, cười như có như không: "Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành rồi thì...ngươi, về Ma Giáo đi!"
Sao lại là "ngươi"? Mạc Phi khó hiểu: "Vậy còn chủ tử?"
"Ta?" Mộng Khinh Vân mỉm cười khốc soái: "Ta còn phải đi tìm phu nhân của các ngươi!"
"…" Mẹ! Không thể nín nhịn được câu chửi thề, đây là loại chủ tử kiểu gì, việc nhà không lo suốt ngày lo trốn? Không phải Ma Giáo các đời giáo chủ đều muốn thống nhất giang hồ, vì sao vị này lại không theo đường lối như vậy?
Mạc Phi cười khan hai câu, mặt không đổi sắc nói bừa: "Ha, ha!Chủ...chủ tử! Thật ra thì thuộc hạ vẫn còn chưa xong việc...Còn có, thuộc hạ là thuộc hạ thân cận của người, người ở chỗ nào thì thuộc hạ cũng nên ở chỗ đó!"
Mộng Khinh Vân nhướn mày, mỉm cười: "Đúng không?"
"Đúng mà! Ha ha!" Người là chủ tử, người nói được thì được!
...
Lục Trì Mạn sau khi đã ăn no nê, tắm rửa sạch sẽ xong thoải mái tựa lưng vào ghế lớn, phía sau là Hoa Lạc Vũ đang chăm chỉ chải chải tết tết, tạo một kiểu tóc đặc biệt.
Diệu Diệu chuẩn xác nhắm thời điểm tiểu kí chủ mát tính chạy ra phát một cái thông báo: [Tiểu kí chủ! Ngài có một "mảnh vỡ kí ức"! Muốn tiếp nhận sao?]
Mảnh vỡ kí ức à?
[Không muốn! Chờ ta đi ngủ ngươi hãy phát!]
[Cũng được!] Diệu Diệu cũng rất dễ tính, đây có thể là lần đầu tiên nó không sử dụng thẻ cưỡng ép, nhưng câu tiếp theo của nó lại không tốt đẹp chút nào: [Nhưng nhiệm vụ thì phải tiếp nhận nha!]
[Cũng không muốn! Ta chỉ muốn ăn no chờ chết![
[…] Kệ ngài!
[Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm ra hung thủ sát hại gia tộc, tiến độ 1%]
Phần thưởng nhiệm vụ: Mảnh vỡ kí ức (chưa tiếp nhận)]
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Mời tiểu kí chủ trong vòng một tháng, thu thập thành công Tụ Hồn Châu! *Hình ảnh đã được gửi đến tiểu kí chủ*.
Gợi ý: Vân Lam thành!]
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: hoàn thành!
Phần thưởng nhiệm vụ: Diễm Hỏa Trùng Sinh!]
[Tiểu kí chủ! Chúc may mắn!]
Lục Trì Mạn: […]
Mi có thể nói cho ta biết vì sao nhiệm vụ chính tuyến kia lại có tiến độ 1% sao?
1% mi thông báo làm cái gì? Không biết thì thôi, biết lại thêm bực mình!
Có phải mi có ý đồ tức chết trẫm không?
[Không có!] Diệu Diệu phủ nhận, rất có trách nhiệm giải thích: [Đó là bởi vì ngài thu được mảnh vỡ kí ức nhưng lại chưa tiếp nhận kí ức, nên tiến độ chỉ có như thế. Chờ ngài tiếp nhận kí ức xong, nó sẽ tăng lên!]
Ồ!
[Thế có nghĩa là mảnh vỡ kí ức sẽ giúp ta hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến?]
[Có thể nói như thế!]
[Cần bao nhiêu cái? Làm thế nào để thu thập?]
[Ta cũng không chắc chắn!] Diệu Diệu cũng rất cố gắng suy nghĩ: [Nhưng ngài thu thập đủ mảnh vỡ kí ức, tiến độ kia có thể đạt tới 75%! Muốn thu thập mảnh vỡ kí ức thì ngài phải hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến!]
Ồ!
[Thế 25% kia đâu?]
[Dĩ nhiên là...ngài tự động não rồi!] Diệu Diệu tỏ vẻ, ngài hỏi như không hỏi vậy đó!
[Ha ha!] Nói như không nói!
Bỏ đi!
Nhưng ta có chút không hiểu Tụ Hồn Châu kia có gì đặc biệt?
Còn có, ta phát hiện ra một điều! Lưu Ly Bảo Diễm lần trước là lửa xanh, Tụ Hồn Châu lần này vì sao lại là màu xanh nữa.
Chẳng lẽ mẹ ruột vừa bị cắm sừng, đem tác phẩm của mình hóa một màu xanh?
[...Ta chỉ biết Tụ Hồn Châu dùng để dung hợp linh hồn.] Diệu Diệu trầm mặc một chút mới đáp: [Còn vì sao nó màu xanh thì ta không thể cho ngài câu trả lời rồi! Vấn đề này nằm ngoài lĩnh vực nghề nghiệp của ta!]
Cuối cùng còn cứu vớt thêm một chút: [Nhưng mà đây là xanh lưu ly mà!]
Lục Trì Mạn mặc kệ, chung quy đều là có chữ "xanh", thế nào cũng nhột!
[..] Nó chịu thua đấy! Tiểu kí chủ cố chấp lên có chút khó chiều!
Còn có suy nghĩ mà nó không nói ra, nó nghĩ mẹ ruột hẳn là còn chưa có mối tình đầu đâu, nếu không thì đã không viết ra nhân vật của mình có trái tim sắt đá như thế!
Mấy chục chương rồi còn chưa cho yêu đương, này không phải cẩu độc thân mới lạ!