Trước cửa trọ lâu dừng lại một cỗ xe ngựa xa hoa, đỉnh xe trạm khắc tinh xảo, quan trọng hơn là cỗ xe ngựa này ai cũng biết là của ai đấy!
Rèm cửa xe ngựa được một bàn tay hoàn mỹ đến từng khớp xương nhẹ nhàng vén lên, âm thanh dễ nghe của nam nhân vang lên: "Đến rồi sao?"
Xa phu là Lâm Anh lên tiếng đáp lại: "Chủ tử, tới rồi!"
Rèm cửa được vén hẳn lên, Hoa Lạc Vũ từ trên xe ngựa bước xuống, bạch y trong gió khe khẽ lay động phác họa dáng người cân đối, nếu không phải áo choàng dài màu xanh ngọc trên người y có điểm khác thường là hơi ngắn so với y ra thì mọi thứ đều có thể cho điểm tuyệt đối.
Nghĩ đến sắp được nhìn thấy tiểu nương tử, Hoa Lạc Vũ bất giác mỉm cười, cả cơ thể cũng như được tiếp thêm sức mạnh trở nên khoan khoái nhẹ nhõm, nếu không phải tận mắt chứng kiến bộ dạng gần đất xa trời của y cách đây không lâu thì chắc chắn là sẽ không ai tin tưởng Hoa Lạc Vũ bây giờ với Hoa Lạc Vũ lúc đó là cùng một người.
Hoa Lạc Vũ vừa bước xuống xe ngựa thì Lục Trì Mạn cũng chạy xuống đến cửa lớn của trọ lâu.
Nhìn thấy Hoa Lạc Vũ, Lục Trì Mạn tâm tình vui sướng chạy về phía y, thanh âm lanh lảnh như tiếng nước chảy róc rách kêu lên tràn đầy vui vẻ: "Hoa Hoa! Ngươi đến rồi!"
Hoa Lạc Vũ nhe răng cười tít mắt, y dang rộng hai tay chờ đón thiếu niên chạy đến, cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, lên sức để đỡ lấy hắn.
Thế nhưng, Lục Trì Mạn lại không theo kịch bản tưởng tượng sẵn, hắn chạy đến trước mặt Hoa Lạc Vũ thì dừng lại chứ không lao vào, sau đó, giữa bàn dân thiên hạ nhẹ nhàng ôm lấy y, úp luôn mặt vào đó, hít hà mùi hương quen thuộc trên người y khiến mọi cảm xúc khó chịu nghẹn ứ đọng lại trong người mấy hôm vừa qua bay sạch.
Hoa Lạc Vũ cũng là bất ngờ không kịp phản ứng, giống như chuẩn bị tinh thần nhấc lên một tảng đá lớn nhưng nhấc lên lại phát hiện ra hóa ra chỉ là đá giả nhẹ như lông hồng.
Mặc dù bị hẫng một nhịp nhưng Hoa Lạc Vũ cũng phản ứng lại rất nhanh, y khép chặt vòng tay ôm trọn thân mình mảnh mai của hắn vào lòng, một cái ôm thật chặt thay cho ngàn vạn lời nói ngay lúc này.
Nam nhân nhắm mắt cảm nhận sự chân thực trong lồng ngực, trái tim được lấp đầy, y mỉm cười hạnh phúc.
Hình ảnh này đã thành công đốn tim ngàn vạn fanti cuồng nhiệt đang tròn mắt hóng hớt gần xa, tập thể quần chúng ôm lấy trái tim kích động muốn hét lớn, hình ảnh này quá mức cảm động, chúng ta xin phép được im lặng chứng kiến, nên cái màn điên cuồng hò hét là sẽ không có đâu nhé, chúng ta muốn thầm lặng cơ!
Thấy không? Người ta đang ôm ấp yêu thương cảm động như thế, chúng ta gào thét gì đó thật sự rất không thích hợp, đúng không?
Lục Trì Mạn úp mặt hồi lâu bỗng thấy khó thở, hắn cẩn thận nhích cái mặt của mình ra khỏi lồng ngực Hoa Lạc Vũ, ngước lên hỏi: "Hoa Hoa! Đêm hôm ấy ta nhìn thấy ngươi hộc máu, ngươi không sao chứ?"
Hoa Lạc Vũ cúi đầu đem trán cụng lên trán hắn, mỉm cười khẽ lắc đầu: "Không sao! Tiểu nương tử nhìn ta đây không phải rất khỏe mạnh sao? Một miếng thịt cũng không thiếu!"
"Vậy...mấy ngày vừa qua ngươi thế nào?" Có lo lắng, có đau khổ, có buồn bã, có suy sụp vì không tìm thấy ta không?
Hoa Lạc Vũ nhìn thẳng vào đôi con ngươi lưu ly, thấy được con ngươi của mình trong đó cùng con ngươi của hắn chồng chéo lên nhau, y khép mắt lại nói một câu: "Mấy ngày vừa rồi ta...tâm như treo ngược, lòng như lửa đốt, trái tim như ngừng đập, rất rất lo lắng!"
Bên mặt cảm nhận được một giọt lệ nóng hổi rơi xuống, Lục Trì Mạn hốt hoảng ôm lấy mặt Hoa Lạc Vũ giúp y lau đi nước mắt, tựa như được an ủi nước mắt rơi càng nhiều không dừng lại được, hắn vừa lau mà đáy lòng cũng nghẹn lại, giọng nói cũng không trôi chảy như bình thường: "Xin lỗi...xin lỗi Hoa Hoa, để ngươi phải lo lắng như vậy! Lúc đó..ta rất muốn nói với ngươi mình sẽ không sao mà không kịp, lần nào cũng để ngươi phải khổ sở như vậy, xin lỗi ngươi..."
Lục Trì Mạn không biết khi một nam nhân rơi lệ sẽ là đau khổ đến như thế nào, hắn cũng không biết được lúc đó y đã trải qua những cung bậc cảm xúc gì, chỉ là...nghĩ đến y vừa gặp được mình đã không kìm được mà rơi nước mắt, hắn liền khó chịu vô cùng, chính là một loại cảm giác không nói nên lời, không cách nào miêu tả.
Đều nói nước mắt của nam nhân không dễ rơi, vậy khi nam nhân rơi lệ có ai biết được y lúc đó tâm trạng đã tồi tệ đến mức nào không?
Có lẽ là...tia sáng cuối cùng trong đáy mắt tắt hẳn, hi vọng cuối cùng rơi vào hỗn độn, mọi nguồn sống tàn lụi trong chớp mắt, buông xuôi bản thân trầm luân vào bóng tối vô tận không nghĩ đến trở ra nữa.
Nếu chấp niệm cuối cùng đã không còn, hồng trần này còn có ý nghĩ gì?
Hay là, bởi vì người đã trở về, kìm lòng không đậu muốn được vỗ về an ủi?
Hoa Lạc Vũ đưa ngón trỏ đặt lên môi Lục Trì Mạn ngăn lại lời xin lỗi của hắn, y hít một hơi thật sâu bình ổn lại cảm xúc, nở một nụ cười, ánh mắt long lanh như chứng minh y không sao.
Nhưng câu nói tiếp theo của y khiến hắn không thể ngừng đau lòng mỗi khi nhớ đến. Y nói: "Tiểu nương tử, cảm ơn vì ngươi đã trở về!"
Cảm ơn ngươi vì đã không bỏ lại ta một mình trên thế gian này!
***
Thời gian cảm động đã hết, cùng đến với mẩu chuyện nhỏ của tui đi nè!
Bên lề đường bày một sạp hàng nhỏ bày biện các cuộn giấy vẽ, là người nhìn qua đều sẽ biết cái sạp này bày bán tranh vẽ.
Nhưng nam nhân không phải người này vừa đến liền hỏi: Lão bản, ngươi bán cái gì đây?
Lâm Khiêm *ngạc nhiên nghĩ người này mẹ nó mù sao?*: Ta bán tranh vẽ!
Nam nhân: Ồ! Tranh này vẽ gì?
Lâm Khiêm: Vẽ chủ tử với phu nhân của ta!
Nam nhân *mở tranh ra xem*: Sao lại vẽ cảnh lâm li bi đát như vậy? Chủ tử của ngươi là người khóc hay là không khóc?
Lâm Khiêm: Là người khóc đó!
Nam nhân: Ừ! Nhưng mà loại tranh vẽ này bán được sao?
Lâm Khiêm *người này vừa từ chỗ nào chui ra?*: Tất nhiên là bán được, bởi vì chủ tử cùng phu nhân của ta chính là hai nhân vật được cả thiên hạ yêu thích, tranh vẽ của hai người họ vẽ ra cái nào là có người mua cái đấy, mà bức này càng đặc biệt, chính là khoảnh khắc chủ tử rơi nước mắt duy nhất trong cuộc đời của ngài ấy!
Nam nhân: Ra thế! Không thú vị!
Lâm Khiêm *trợn mắt*: Không mua thì tránh ra đi!
Nam nhân *không đi, nhìn chằm chằm Lâm Khiêm, khẽ vuốt cằm*: Ta muốn mua một thứ!