Thẩm Oanh ngồi ngoài cửa, tay chống cằm, thỉnh thoảng nhìn cửa phòng một cái. Thời gian tí tách trôi, đã qua một canh giờ rồi, bên trong một tiếng vang đều không có, yên lặng tựa như không có người.
Hồng Lăng bưng chén nước tới: “Dịch cô cô nói vị lão tiên sinh kia là thần y, nhất định có thể chữa dứt bệnh hầu gia, cô nương đừng quá lo lắng.”
Thẩm Oanh biết danh tiếng Lưu Tri Nguyên không phải là hư danh, có điều biện pháp chữa trị của ông thật sự quá khiếp người, nàng không yên tâm. May mắn lúc trước Bùi Chương không mời hắn vào cung, còn không biết ông dùng biện pháp gì trị cho nàng. Nếu để sâu bò vào trong người giống như vậy, nàng tình nguyện chết cho rồi.
Con người nàng không chịu đau nổi, càng chưa từng khổ, cả đời sống trong nhung lụa, cuối cùng khi chết cũng không có gì thống khổ, coi như chết già. Bùi Duyên thì khác, xuất thân danh giá nhưng chịu khổ từ nhỏ, cơ bản không có ngày lành. Khi lớn, nhờ hắn lấy mạng đổi quân công mới lấy về Tĩnh Viễn Hầu phủ. Cho nên đối với chuyện nàng nhịn không được, hắn lại có thể đồng ý nhẹ nhàng.
Bọn họ thật ra là người từ hai thế giới khác nhau, trời xui đất khiến lại đến với nhau.
“Cô nương, cô nương!” Lục La từ trong viện chạy tới, “Không ổn rồi!”
“Có chuyện gì?” Thẩm Oanh hỏi, “Lại có chuyện ở Thọ Khang Cư?”
Lục La vội vàng xua tay: “Không phải, không phải Thọ Khang Cư, là Vương cô nương không ổn!”
“Đừng gấp, từ từ nói.”
Lục La thở phào, chậm rãi nói.
Hôm qua sau khi Vương phu nhân dẫn Vương Thiến Như về nhà, càng nghĩ càng giận, hạ quyết tâm chia rẽ nàng và Tống Viễn Hàng. Bà nói việc này cho Vương Định Khôn, Vương Định Khôn đã thương lượng với đám hồ bằng cẩu hữu, Hoắc Văn Tiến khuyến khích Thẩm Quang Tông, người chưa có vợ, cưới Vương Thiến Như.
Thẩm Quang Tông không lớn tuổi hơn Vương Thiến Như bao nhiêu, chính mình vẫn là hài tử, căn bản không nghĩ tới chuyện lập gia đình. Tuy hắn không thừa kế tước vị, bản thân cũng là Hầu gia, dù Vương Thiến Như gả vào An Định Hầu phủ cũng không có khả năng làm chính thê, mà chỉ làm tiểu thiếp.
Vương Thiến Như dĩ nhiên không vui. Nàng đã vừa ý Tống Viễn Hàng, muốn gả cho Tống Viễn Hàng. Vương phu nhân đánh nàng một trận, nhốt trong phòng, nàng lén nhờ một bà tử tới báo tin.
Thẩm Oanh vừa nghe liền muốn kéo hai mẹ con Vương gia lại đây đập một trận. Thẩm Quang Tông là đệ đệ của nàng, nàng rất rõ ràng đức tính của hắn. Hắn không phải là người xấu xa đến tận xương, do từ nhỏ được mẹ kế sủng lên trời, phụ thân đối với nhi tử duy nhất này cũng là ngoại nghiêm nội sủng, dưỡng thành kẻ ăn chơi trác táng. Muốn hỏi trong kinh thành có thứ gì ăn ngon chơi vui, hắn vô cùng rõ ràng, chẳng để bụng chuyện gì khác. Vương Thiến Như đi theo hắn, đừng nói đến danh phận, chỉ một bà mẫu cũng đủ cho nàng ăn khổ, nửa đời sau khó nói có gì để dựa vào hay không.
Bản thân Thẩm Oanh đang ở trong hoàn cảnh này, tuyệt đối không muốn Vương Thiến Như cả đời cũng chịu cảnh tương tự.
“Với xuất thân của Vương gia, Vương phu nhân cũng đồng ý nữ nhi mình đi làm thiếp?” Thẩm Oanh hỏi.
Lục La trả lời: “Người tới báo tin nói, hôm qua sau khi Vương phu nhân hồi phủ đã tức điên lên, chỉ nghĩ cách chặt đứt chuyện Vương cô nương và Tống đại nhân nên không quan tâm làm thê hay làm thiếp. Bà tử báo tin kia cũng thấy Vương cô nương đáng thương, nói Vương phu nhân một lòng một dạ đều là Vương công tử, coi hôn sự của Vương cô nương là một vụ giao dịch, có nơi nào suy nghĩ vì Vương cô nương đâu.”
Thẩm Oanh thở dài. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng trong thiên hạ đã có Vương thị xém thiêu chết con ruột, cũng có Vương phu nhân không màng đến sinh tử của nữ nhi.
So sánh với các bà ấy, mẹ kế và Trần thị xem như mẫu thân tốt.
“Cô nương, làm sao bây giờ, ta trả lời bà tử thế nào?” Lục La hỏi.
Thẩm Oanh giơ tay rờ trán, suy tư một lát rồi nói với Lục La: “Ngươi lấy miếng vàng lá cho bà tử kia, kêu bà ấy để ý kỹ Vương cô nương, đừng để cho nàng làm chuyện ngốc nghếch gì. Nhắn bà tử trở về chuyển lời cho nàng tạm thời đừng nóng nảy, ta chắc chắn nghĩ cách giúp đỡ.”
Lục La lặp lại một lần, Thẩm Oanh xác nhận không sai, nàng mới chạy ra.
Hồng Lăng ở bên cạnh nghe toàn bộ câu chuyện, chờ Lục La đi rồi mới hỏi: “Cô nương tính toán giúp Vương cô nương bằng cách nào? Việc này dù sao cũng là chuyện nhà của Vương gia, người ngoài rất khó nhúng tay. Có cần cho Hầu gia biết không?”
“Tất nhiên phải cho hắn biết, còn phải nhờ hắn hỗ trợ mới được. Nhưng để xem tình huống trị liệu của Hầu gia xong lại nói.”
Hồng Lăng nhìn bộ dạng lo lắng của Thẩm Oanh thì che miệng cười: “Nô tỳ chưa từng thấy cô nương khẩn trương vì người nào, chắc là thật sự quan tâm tới Hầu gia.”
“Nha đầu này, đã học được cách trêu ta?” Thẩm Oanh nhéo nhẹ eo Hồng Lăng. Hồng Lăng sợ nhột, vội vàng trốn nhưng vẫn không ngừng cười trộm.
Lại một canh giờ trôi qua, lòng kiên nhẫn của Thẩm Oanh bị mài mòn, đang chuẩn bị đứng dậy đi đập cửa thì cánh cửa rốt cuộc đã mở ra. Lưu Tri Nguyên bước từ trong cửa ra, bình tĩnh vác hòm thuốc: “Ngươi có thể vào, ngày mai ta trở lại.”
“Còn phải đến nữa?” Thẩm Oanh bật thốt lên.
Lưu Tri Nguyên vừa nghe đã không hài lòng: “Ngươi cho rằng ta thích tới? Sâu ăn thịt thối không phải một hai ngày là xong, cần ít nhất ba đến năm ngày liên tục mới có thể thấy hiệu quả. Nếu không phải thấy phu quân của ngươi có nghị lực kinh người, ta sao dám để hai bảo bối kia gánh nguy hiểm. Nhưng ngươi đừng hy vọng hắn sẽ khôi phục như ban đầu, ta chỉ có thể bảo đảm sau này hắn có thể mở miệng nói chuyện, chuyện khác phải tùy vận mệnh của hắn.”
“Ta đã biết.” Thẩm Oanh nói, “Lão tiên sinh vất vả rồi. Ta kêu nha hoàn đưa ngài đi lãnh thù lao.”
Lưu Tri Nguyên giơ tay: “Không cần thù lao, ta đi chuyến này để đền đáp nhân tình. Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, cứ đổ đầy rượu vào hồ lô của ta là được.” Ông tháo cái hồ lô đựng rượu từ trên eo đưa cho Thẩm Oanh.
Thẩm Oanh bất đắc dĩ phải phân phó Hồng Lăng dẫn Lưu Tri Nguyên đi lấy rượu, tự mình vào phòng kiểm tra tình huống của Bùi Duyên.
Bùi Duyên tựa đầu vào lưng ghế, tay ấn mắt, cả người giống như hết sức, vạt áo trước ướt một mảng lớn, hơi thở phì phò. Biện pháp để sâu ăn thịt thối đúng là tra tấn người, ngay cả hắn còn có chút chịu không nổi.
“Hầu gia, ngài không sao chứ?” Thẩm Oanh quan tâm hỏi.
Bùi Duyên nhìn nàng, lộ ra chút tươi cười nhàn nhạt tựa như muốn nàng yên tâm. Hắn không muốn lộ bộ mặt yếu ớt cho người khác xem. Huống chi ở trước mặt nữ nhân mình thích, nam nhân vẫn muốn lưu ấn tượng bất khả chiến bại cho nàng.
Thẩm Oanh đi tới, móc khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn: “Rất vất vả phải không?”
Bùi Duyên lắc đầu. Không thể nói quá vất vả, lúc trước ở trên chiến trường bị thương nặng đã trải qua thời điểm buổi tối đau đến độ ngủ không yên. Nếu so sánh với cái đó, loại trình độ này thì chẳng là gì. Muốn nhẫn nại nhưng cổ họng có cái gì đó không ngừng ngo ngoe ngứa ngáy khó chịu. Hơn nữa không thể nuốt, còn phải duy trì tư thế há miệng, nước miếng không ngừng chảy ra, thật sự rất có coi. Cho nên hắn không muốn để Thẩm Oanh thấy.
Lưu Tri Nguyên nói hắn tạm thời không thể nói chuyện, phải đợi từ ba đến năm ngày sau khi trị liệu chấm dứt mới có thể mở miệng. Mỗi ngày đều phải để hai con sâu kia tới ăn, nghĩ lại còn chút e ngại. Nhưng cũng kỳ quái, biện pháp này tuy khiếp người, quá trình lại khó chịu nhưng cổ họng không có cảm giác đông cứng như lúc trước. Tựa như mặt nước bị kết băng cuối cùng tan được một ít.
Bùi Duyên viết vào lòng bàn tay Thẩm Oanh: Ta nghe giọng Lục La, đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Oanh không giấu hắn, kể tình huống Vương Thiến Như cho hắn nghe: “Hiện tại Vương phu nhân giam giữ Vương cô nương, quyết tâm muốn đưa nàng đến An Định Hầu phủ làm thiếp. Hầu gia tìm biện pháp giúp nàng nhé.”
Lại là An Định Hầu phủ.
Bùi Duyên biết, Vương Định Khôn chơi bời lêu lổng, cả ngày túm tụm với Hoắc Văn Tiến và Thẩm Quang Tông ăn chơi trác táng quậy phá mới đưa ra ý tưởng tồi tệ này, cũng không ngoài dự kiến. Cậu gởi thư nhiều lần nhắc hắn quản lý nghiêm khắc người biểu đệ này, tốt nhất cứ đưa hắn vào trong quân học hỏi kinh nghiệm. Đáng tiếc Mợ không đồng ý, hắn là người ngoài, không thể nhúng tay can thiệp chuyện nhà người khác.
Hắn nhìn Thẩm Oanh rồi viết: Nàng có biện pháp gì?
Thẩm Oanh kéo ghế nhỏ ngồi cạnh Bùi Duyên, xoay cái quạt trong tay, ánh mắt lém lỉnh: “Thiếp thân vừa nghĩ đến một biện pháp xấu, Hầu gia nghe thử, nếu không được thì bỏ qua.”
Bùi Duyên gật đầu, ý bảo nàng nói.
“Vương phu nhân coi Vương công tử như mạng, chi bằng tìm người trói Vương công tử lại, ép buộc Vương phu nhân đồng ý hôn sự của Vương cô nương và Tống đại nhân. Chờ hai người thông qua văn bản định thân thì thả Vương công tử. Ván đã đóng thuyền, Vương phu nhân không làm gì được.”
Bùi Duyên lại viết: Sau đó, Mợ chắc chắn sẽ đổ thừa mọi thứ tại sư huynh, sợ quan hệ bọn họ không tốt.
Thẩm Oanh không đồng ý: “Ta biết làm vậy có chút mạo hiểm, nhưng Vương cô nương rõ ràng tình đầu ý hợp với Tống đại nhân, chẳng lẽ chúng ta muốn trơ mắt nhìn bọn họ bị chia rẽ? Trong lòng Vương phu nhân chỉ có nhi tử, căn bản không có nữ nhi, sau chuyện này Vương cô nương chắc đã nhìn thấu, cùng lắm thì sau này không lui tới với người nhà mẹ đẻ. Nếu chúng ta không giúp nàng, nàng sẽ chấp nhận đi An Định Hầu phủ làm thiếp. Với tính tình Vương cô nương, cả đời sẽ không vui, cuối cùng có khả năng hậm hực mà chết.” Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Oanh như đồng cảm với bản thân, giọng điệu cũng trở nên kích động.
Bùi Duyên lẳng lặng nhìn nàng, biết nàng để tâm đến thân phận nên mới giúp biểu muội Vương gia nói chuyện, sợ nàng giẫm lên vết xe đổ. Nha đầu này tuy xuất thân không cao nhưng lòng dạ lại rất cao, luôn chú ý ngôn ngữ cử chỉ quy tắc, cách ăn mặc. Để nàng làm thiếp thật ủy khuất nàng.
Hắn giơ tay áp vào mặt nàng, dùng ngón tay miết lên da. Làn da nàng trắng nõn, nhìn sát có thể thấy mạch máu li ti trên mặt.
Việc này giao cho ta làm. Cuối cùng, hắn viết lên.
“Còn có chuyện nữa.” Thẩm Oanh nắm cổ tay Bùi Duyên, gương mặt ửng đỏ, “Lần trước Hầu gia hỏi thiếp thân muốn cùng đi Tây Bắc không, ngài còn giữ lời chứ?”
Bùi Duyên gật đầu. Đương nhiên giữ lời, hắn còn tính nếu nàng không đồng ý sẽ đánh nàng ngất xỉu rồi dẫn theo. Dù sao hắn sẽ không để mẫu thân có cơ hội tìm nàng gây phiền toái.
“Thiếp thân mãi suy nghĩ, nguyện lòng đi theo Hầu gia. Chẳng qua Dịch cô cô, Hồng Lăng và Lục La vẫn luôn đi theo thiếp thân, nếu Hầu gia có phủ đệ ở Đại Đồng, thiếp thân cũng cần người chăm sóc, có thể dẫn các nàng theo được không?” Nàng mở to mắt đầy chờ mong.
Bùi Duyên đưa nàng theo coi như đã vi phạm kỷ luật trong quân, không dám lộ ra, nay còn muốn đèo thêm ba phụ phẩm thì có chút miễn cưỡng. Biết rõ nên cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt nàng chờ mong, ma xui quỷ khiến lại gật đầu.
Thẩm Oanh thấy hắn đồng ý thì ôm cổ hắn vui như hài tử. Nàng sợ lại lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân lần nữa. Có ba người Dịch cô cô bên cạnh, dù sao cũng có người chăm sóc, nàng sẽ mạnh mẽ hơn. Nàng lớn lên ở kinh thành, chỉ nghe mẫu thân kể về Giang Nam, từng muốn khám phá thiên địa rộng lớn bên ngoài nhưng không có cơ hội.
Không biết Tây Bắc chưa từng đặt chân đến có phong cảnh thế nào? Nàng bắt đầu có chút mong đợi trong lòng.
Bùi Duyên giơ tay vỗ lưng nàng, thầm nghĩ mình nhất định điên rồi, không biết nói thế nào với Thanh Phong và Côn Luân.