Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 70



Editor: Trà Xanh

Ngực Tạ Vân Lãng nhói đau, những tiếc nuối, hối hận thậm chí áy náy ẩn sâu trong lòng mấy năm nay giống như dã thú thoát khỏi gông cùm xiềng xích, lao ra khỏi thân thể.

Bờ môi của hắn khẽ run, nhắm mắt lại: “Ta không phải muốn bức ngài, ta chỉ muốn biết, ngài rốt cuộc có tồn tại hay không. Ta muốn biết, ngài đã chết thế nào, có bí mật hay không, ta có thể làm gì.”

Thẩm Oanh không nói lời nào, Tạ Vân Lãng cho rằng nàng có băn khoăn, tiến tới nói: “Mấy năm nay, ta và Tạ gia vẫn luôn được ngài quan tâm, chúng ta vô cùng biết ơn. Nếu ngài không muốn cuộc sống như hiện nay, ta sẽ làm mọi cách để giúp ngài.”

“Ta sống rất vui, không cần đại nhân lo lắng. Nhưng thật ra Tạ đại nhân đưa ta bức tranh là có ý gì?”

Tạ Vân Lãng đi vài bước đến trước mặt Thẩm Oanh: “Trước đây, huynh trưởng của Cao thị đưa bức tranh do ngài vẽ cho ta coi, nói đó là tác phẩm ưng ý của muội muội hắn. Hắn còn khuyên ta, Cao gia là gia đình cao quý, còn An Quốc Công phủ đứng ở đầu sóng. Khi đó, phụ thân cố ý liên hôn với An Quốc Công phủ, nhưng ta cưới Cao thị mới là điều tốt nhất đối với Tạ gia. Sau đó ta mới biết, bức tranh kia không phải do Cao thị vẽ, ta… hối hận thì đã muộn.”

Thẩm Oanh yên lặng lắng nghe, nàng vẫn luôn cho rằng bức tranh kia đã thất lạc, hóa ra còn có câu chuyện như vậy. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, điều đó không còn quan trọng nữa. Ngay cả địa vị Hoàng hậu và trượng phu mà nàng đều có thể buông bỏ, huống chi là chuyện không liên quan đến cuộc sống của nàng.

“Tạ đại nhân, bất kể ngài đang nói về ai, ta đều không phải.” Thẩm Oanh chậm rãi nói, “Ta chỉ khuyên ngài, chuyện quá khứ, dù không buông bỏ được hoặc vẫn còn tiếc nuối, đều đã qua. Vì sao ngài phải cố chấp quay đầu lại, không chịu nhìn về phía trước? Chính ngài cũng nói, dù có nhầm người vẽ tranh, cưới Cao thị là điều tốt nhất đối với ngài. Đã vậy thì ngài phải trân trọng.”

Tạ Vân Lãng lắc đầu, kích động, có ý định nói thêm.

“Tạ đại nhân!” Thẩm Oanh lớn tiếng ngắt lời hắn, đẩy quyển trục trong tầm tay về phía trước, “Ngài có thê có tử, gia đình hạnh phúc, là mệnh quan triều đình, không cần rối rắm với tiểu nhân vật như ta. Nói thẳng ra, người khác sống hay chết, dù tốt hay xấu, có liên quan gì đến ngài? Quá khứ không liên quan, tương lai cũng vậy. Bức tranh này được trả lại, ta cũng hy vọng sự nghi ngờ của ngài đối với ta cũng chấm dứt ở đây.”

Tạ Vân Lãng im lặng, hai tay nắm chặt trong tay áo, ngón tay gần như cắm vào lòng bàn tay, gây ra đau đớn.

Những lời hắn nói ra khi nãy chính là bí mật hắn chôn kín trong lòng. Hắn vẫn luôn thích nàng.

Thẩm Oanh cố gắng đứng lên, xoay người đi vào nội thất. Tạ Vân Lãng bỗng nhiên kêu lên: “Hoàng hậu nương nương! Ta biết ngài chính là nàng!”

Xưng hô này xa xôi như núi cao biển rộng, không hề gợi lên gợn sóng nào trong lòng Thẩm Oanh. Ngược lại nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh tựa như nàng là người đứng ngoài câu chuyện này. Nàng không quay lại, chỉ nói với giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Tạ đại nhân nhận nhầm người. Gia Huệ hậu đã qua đời, chôn trong hoàng lăng.”

Những lời này ngăn lại tất cả những gì Tạ Vân Lãng định nói, hắn trơ mắt nhìn bóng người biến mất trước mắt mình, giống như trong quá khứ, không làm gì được. Đúng vậy, Gia Huệ hậu đã chết. Toàn bộ người ở kinh thành theo dõi tang lễ của nàng, nàng được chôn trong hoàng lăng, không thể giả được. Nhưng nàng phủ nhận cũng vô dụng, qua cuộc đối thoại hôm nay, hắn càng chắc chắn rằng chuyện khó tin này, thật ra đã được thành lập.

Linh hồn của Hoàng hậu ở trong người Tam cô nương Thẩm gia.

Trước kia hắn đã che giấu bản thân rất tốt, hắn cũng cho rằng nàng có cảm tình khác với hắn lúc niên thiếu. Tuy nhiên sau đó rất nhiều chuyện đã trở thành kết cục đã định, thân phận của hai người vô cùng quan trọng, cho nên đã chọn cách giữ khoảng cách với nhau.

Nhưng có nhiều thứ khi mất đi mới biết được sự quý giá của nó.

Hắn hy vọng nàng có thể sống tốt, phong nhã và cao quý như lúc trước. Không phải giống như hiện tại, hèn mọn làm thiếp cho Hầu gia. Thiếp là gì? Như quần áo, như đồ vật, có thể tùy ý vứt bỏ, không có tôn nghiêm.

Ủy khuất cho nàng quá.

Tạ Vân Lãng đi ra khỏi minh gian, trong lòng chấn động, thật lâu mới bình tĩnh được. Hắn muốn nàng rời Bùi Duyên, rời vũng bùn này, trở lại cuộc sống không gò bó. Nhưng ngày ấy hắn tận mắt chứng kiến Bùi Duyên cứu nàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Hắn vừa mới nhận được tin, Hoàng thượng cải trang rời cung, Từ Khí đi theo, rất mau sẽ đến Tây Bắc. Hoàng thượng là người hiểu rõ nàng nhất, tâm cơ thâm sâu, nếu nhìn ra manh mối gì, nhất định sẽ giam cầm nàng. Giống như những gì tiên đế đã làm với vị Bùi thị kia.

Người trong hoàng gia nếu muốn gì đều không tiếc rẻ thủ đoạn. Trên thực tế, Hoàng thượng cực kỳ giống tiên đế.

Đến lúc đó, trong và ngoài cung nhất định sẽ bất bình đến long trời lở đất. Bởi vì sự qua đời của Gia Huệ Hậu đã xuất hiện sự cân bằng ngắn ngủi nào đó, nhưng nó sẽ bị đánh vỡ lần nữa. Lúc trước có bao nhiêu người muốn Gia Huệ hậu chết, hiện tại sẽ có bấy nhiêu người muốn Thẩm Oanh chết.

Hắn nhất định phải ngăn Hoàng thượng gặp nàng.

Sau khi Tạ Vân Lãng rời đi, Tương Tư từ trong góc đi ra, nghi ngờ nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Oanh. Tạ đại nhân là đại quan trong kinh thành, sao dây dưa mập mờ với Thẩm thị? Nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà Hầu gia không biết?

Lần đầu Tương Tư nhìn thấy Thẩm Oanh đã mơ hồ cảm thấy nàng quá xinh đẹp, quá thông minh, trong lòng không khỏi khó chịu. Kiểu thiếp thất như vậy, ỷ vào nhan sắc của mình và vài thủ đoạn, mới có thể nắm Hầu gia trong lòng bàn tay. Nàng phải nói cho Hầu gia biết, cẩn thận với nữ nhân này.

Bùi Duyên dẫn một đội ngũ đi về nông thôn, Phùng Ấp vốn muốn đi cùng nhưng Bùi Duyên cố tình đánh lạc hướng hắn.

Bá tánh nổi loạn không phải vì thật sự muốn nổi loạn. Hóa ra Phùng Ấp không màng sự sống chết của toàn thôn bọn họ, đem lương thực dự trữ trong kho dùng để vượt qua năm thiên tai để làm nguyên liệu cần thiết cho Đại Đồng. Có thôn dân khiếu nại cấp trên của Phùng Ấp, Thừa tuyên bố chính sử(*) của Sơn Tây, còn sống mà bị đánh gãy hai chân, điều này làm cho toàn thôn đánh cược tánh mạng chống lại quan phủ.

Bọn họ cho rằng dù sao cũng chết, thà rằng quậy to chuyện, sẽ có quan trên xuống điều tra.

Bùi Duyên ngồi trong nhà trưởng thôn, nghe trưởng thôn liệt kê mười mấy hành vi phạm tội của Phùng Ấp, cho dù chặt cả rừng tre làm sách cũng không đủ viết.

Côn Luân vừa nghe vừa lắc đầu, cuối cùng kết luận: “Quan chức tham ô.”

Bùi Duyên biết Phùng Ấp làm được vị trí tri phủ là nhờ đường đệ Phùng Miểu. Trước đây hắn phụ trách quân sự, rất ít khi giao tiếp với Phùng Ấp, hai người nước sông không phạm nước giếng. Nhưng qua trận động đất này, hắn đã nhìn thấy, nếu không có Tạ Vân Lãng phụ trách và tổ chức cứu trợ một cách trật tự, dựa vào Phùng Ấp thì không biết Đại Đồng sẽ ra sao.

“Hầu gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta.” Lão trưởng thôn đã lớn tuổi run rẩy quỳ xuống.

Bùi Duyên ra hiệu bảo Côn Luân đỡ ông. Côn Luân gần đây học thành ngữ của Thanh Phong, xổ ra vài chữ: “Tạm thời đừng nóng vội, đợi đến mùa thu sẽ tính sổ.”

Tuy cách dùng từ của hắn rất kỳ quái, nhưng lão trưởng thôn cho rằng hắn đáp lời thay Bùi Duyên, vì vậy nói lời tạ ơn.

Trên đường trở về, Bùi Duyên nói với Côn Luân: “Cấp bậc của tri phủ Đại Đồng không thấp, đường đệ của Phùng Ấp là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, ta sợ không đụng vào hắn được. Ngươi đáp lời thôn trưởng, muốn ta giải quyết việc này thế nào?”

Côn Luân nổi tính ngoan cố: “Nghĩ cách.”

Bùi Duyên phát hiện không có cách nào giảng đạo lý cho hắn hiểu, vì vậy thở dài và bỏ cuộc.

Mặt trời xuống phía tây, bọn họ trở lại phủ. Thanh Phong dò hỏi hôm nay có thuận lợi không. Bùi Duyên cởi áo giáp mềm trên người xuống ném cho hắn, nhìn Côn Luân: “Ngươi hỏi hắn.”

Côn Luân còn tức giận, phồng má, không nói lời nào. Trước đây hắn không biết, người làm quan cũng có kẻ xấu xa như vậy.

“Gia, hắn bị sao vậy?” Thanh Phong buồn cười hỏi, “giống như có người thiếu tiền hắn.”

“Tự ngươi hỏi hắn.” Bùi Duyên ném ra một câu rồi đi gặp Thẩm Oanh. Sáng nay hắn vội vàng ra cửa, chưa kịp nói với nàng, không biết nàng có giận hay không.

Bùi Duyên mới đi đến hành lang, Tương Tư từ bên cạnh bước ra nói: “Hầu gia, ta đợi ngài rất lâu. Có chuyện muốn nói với ngài.”

Bùi Duyên nhìn nàng: “Chuyện gì?”

“Hôm nay Tạ đại nhân đến phủ, gặp thiếp thất của ngài.” Tương Tư nói đúng sự thật.

Bùi Duyên nhìn nàng, tiếp tục đi về phía trước giống như chưa nghe gì.

Tương Tư không cam lòng, lại đuổi theo: “Hầu gia, nàng chưa chắc sẽ nói thật với ngài. Một thiếp thất nho nhỏ sao biết Tạ đại nhân? Tuy ta không nghe bọn họ nói gì, nhưng bọn họ nói chuyện rất lâu, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, làm sao không có chuyện xảy ra? Ta lo lắng ngài bị nàng lừa!”

Bùi Duyên dừng chân, mặt vô cảm nói: “Tự nàng sẽ nói những việc này với ta, ta không muốn nghe từ người khác. Hơn nữa ta cũng không muốn nghe người khác nói bất cứ điều gì về nàng.”

Tương Tư sững người, cắn môi: “Ngài tin tưởng nàng đến vậy ư? Nếu nàng không thừa nhận, thậm chí che dấu sự thật, lừa gạt ngài, ngài cũng không quan tâm?”

“Ta đương nhiên tin nữ nhân mà ta chọn.”

Sau khi nói xong những lời này, Bùi Duyên sải bước bỏ đi, không để ý đến Tương Tư.

Thẩm Oanh ngồi thất thần một mình trong phòng, hôm nay Tạ Vân Lãng đến đã quấy rầy nàng. Nàng biết hắn chưa hết nghi ngờ, hơn nữa khẳng định nàng chính là Gia Huệ hậu. Từ những lời nói và phản ứng của hắn hôm nay, cảm tình của hắn đối với mình có khả năng không đơn giản giống mình đối với hắn.

Khi làm Hoàng hậu, nàng quan tâm Tạ gia rất nhiều, không phải vì tình cảm riêng tư đối với Tạ Vân Lãng. Tạ gia là danh môn vọng tộc của Đại Nghiệp, trong tộc có nhiều nhân vật lưu danh trong sử sách, có ảnh hưởng quan trọng đối với Đại Nghiệp. Vì nhiều nguyên nhân khác nhau, Bùi Chương có sự e dè đối với người Tạ gia, nàng làm Hoàng Hậu, chỉ có thể gắng sức chu toàn. Chẳng lẽ vì vậy đã làm Tạ Vân Lãng hiểu lầm?

Hôm nay nàng không thể giải thích với hắn, bởi vì giải thích tức là thừa nhận thân phận của mình.

Có câu hắn nói không sai, từ lúc làm thiếp của Bùi Duyên tới nay, nàng vẫn luôn cảm thấy ủy khuất. Nhưng gần đây, cảm giác ủy khuất từ từ giảm đi. Bọn họ giống như tránh khỏi những hỗn loạn của thế gian, chỉ là một đôi nam nữ bình thường, sống trên mảnh đất Tây Bắc vô tư vô lo.

Kinh thành, Bùi Chương, An Quốc Công phủ, dường như cách nàng rất xa. Nếu hôm nay Tạ Vân Lãng không đến, không gợi lại hồi ức, nàng hầu như không nhớ nổi những chuyện cũ năm xưa.

Một đôi tay đột nhiên bịt mắt nàng. Lòng bàn tay của đôi tay kia có nhiều vết chai dày, nàng biết chính xác vị trí từng chỗ một.

“Hầu gia.” Thẩm Oanh nắm đôi tay kia, kéo xuống, xoay người nói, “Ngài đã quay lại. Ở nông thôn làm loạn không có sao chứ?”

Bùi Duyên gật đầu, ngồi bên cạnh Thẩm Oanh: “Không sao. Nàng hôm nay thế nào?”

“Khá tốt.” Thẩm Oanh đã chuẩn bị nước đặc biệt cho hắn từ lâu, rót một chén đưa qua, “Uống hết cho đỡ khát.”

Bùi Duyên nhận chén nước, bình tĩnh hỏi: “Hôm nay Tạ Vân Lãng tới làm gì?”



(*) các bạn có thể tham khảo thêm các cơ quan trung ương dưới thời Minh ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BB%91_ch%C3%ADnh_s%E1%BB%A9

_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.