Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 22



Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 22: SỬA VÒI NƯỚC

Bởi vì chuyện nhặt chiếc bút đó, mà tiết học sau đó Cao Hạo cũng không có tâm tình nghe tiếp, mỹ nữ cũng ái ngại tiếp tục làm chuyện của mình, bởi vì bản thân bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, cô gái đó quay người lại, hình như sau đầu có gắn thêm con mắt.

Hà San thì thầm một hồi với mấy mỹ nữ khác, sau đó hơi nghiêng người nhìn Cao Hạo lúc này đang ôm đầu ngủ, trên mặt nở nụ cười phức tạp rồi quay lên.

Sau đó tiếng chuông vang lên, Cao Hạo chỉ cảm thấy tiếng chuông như âm thanh của tự nhiên. Lười biếng mở mắt, còn ngáp vài cái, sau đó lững thững thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.

“Bạn học Cao Hạo, cho hỏi cậu biết sửa vòi nước không?” Đột nhiên, mỹ nữ tóc ngắn Hà San lại chủ động đến bên cạnh Cao Hạo hỏi, cổ nhân nói, không có chuyện gì thì không nịnh nọt, không gian không phải là trộm. Cao Hạo tuy có lòng tin với tướng mạo của mình, nhưng thẳng thắn mà nói, không thể không phòng bị.

“Tôi chỉ biết thông tắc nước.” Cao Hạo xấu xa nói.

“Thông tắc nước cũng được, chính là vòi nước bị rò nước rồi.” Hà San ngây thơ nói.

“Vậy tôi đi thử xem.” Cao Hạo trên trời dưới đất không gì là không thể, sao có thể bị một cái vòi nước làm khó chứ.

Sau đó Hà San chậm chạp đi theo sau Cao Hạo, mấy cô bạn cùng phòng của cô ta cấp tốc chạy về phòng, xem dáng vẻ này, người đã trải qua nhiều cuộc chiến như Cao Hạo sớm đã ngửi được một tia nguy hiểm.

“Cậu kia, nam sinh không được vào ký túc xá nữ.” Vừa bước vào tòa ký túc mà Hà San ở, một người đeo thẻ công tác đứng trước cửa lớn, mặt mày nghiêm nghị nhìn Cao Hạo, cũng không biết có phải đến thời kỳ mãn kinh không nữa.

“Dì à, đây là nhân viên sửa chữa, phòng của chúng cháu bị tắc vòi nước, anh giúp cháu sửa lại, dì yên tâm sẽ rất nhanh thôi.” Hà San vội vàng giải thích.

Người đó nhìn dáng vẻ thành thật của Hà San, cũng không có tiếp tục làm khó: “Vậy phải nhanh, tôi thấy mấy đứa lớn lên xinh xắn như vậy, để mấy người đàn ông vào tôi không yên tâm.” Nói xong, bác đó còn nhìn Cao Hạo từ trên xuống dưới một lượt, khiến cơ thể của Cao Hạo cũng run lên, thật sự lo lắng bác gái này cưỡng chế đẩy ngã.

“Đây chính là phòng của chúng tôi, cậu đi xem thử vòi nước trong nhà vệ sinh đi.” Cao Hạo đến cửa phòng 515, lúc này cửa phòng đã mở sẵn, mấy cô bạn cùng phòng của cô ta giống như binh sĩ sắp xuất binh vậy, nghiêm nghị đứng ở trước cửa chờ đợi.

Cao Hạo đảo mắt qua, nhìn thấy trong chăn lộ ra một cái gì bé bé màu tím thì biết mấy cô gái này chắc chắn trở về gấp gáp thu dọn, Cao Hạo thật sự tò mò căn phòng trước thu dọn thì sẽ như thế nào, mấy nữ sinh này lớn lên không tệ, chắc ăn mặc cũng rất thanh lịch.

“Làm sao đây?” Đợi Cao Hạo bước vào nhà vệ sinh rồi, Hà San nhỏ tiếng hỏi.

Cô gái ăn mặc sex thời thượng đó lấy từ bên học của mình ra một cây vợt tennis: “Trọng lượng này cũng được, cậu thử xem.”

Hà San cầm lấy ước lượng thử, nở nụ cười rất hài lòng, Hà San là ai? Anh cả của cô ta là giang hồ của tiếng ở thành phố Viễn Nam, Hà San từ bé đều chưa từng bị khi dễ, hôm nay lại bị tiểu tử thối này nhìn trộm mình, trong lòng sao mà chịu được. Cho nên mới lừa Cao Hạo đến phòng của bọn cô ta, chuẩn bị nhân lúc anh không đề phòng mà dạy dỗ anh một trận.

Cô nghĩ tuy Cao Hạo rất cao to, nhưng chắc sẽ không đánh con gái, hơn nữa lúc đó mấy cô gái của mình cùng đánh, Cao Hạo chỉ có thể bị đánh mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hà San nắm chặt cây vợt tennis, từng bước từng bước đi về phía nhà vệ sinh.

“Lưu manh thối tha, anh chịu chết đi, vậy mà dám nhìn trộm bà.” Hà San nhìn thấy Cao Hạo đang tháo chiếc vòi trong nhà vệ sinh chật hẹp, cô ta đứng ở cửa, một tay chống eo, một tay cầm cây vợt tennis chuẩn bị đập vào đầu Cao Hạo.

Cao Hạo giả vờ hoảng hốt quay người lại, nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của Hà San, mấy cô gái ở đằng sau cũng đều cầm thứ gì đó, trong tay cô gái đó còn nhấc một cái ghế, nhìn bộ dạng là chuẩn bị chặn Cao Hạo trong nhà vệ sinh.

“Chị, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi thật sự không phải cố ý đâu.” Cao Hạo hai chân mềm ra, sau đó nằm ra sàn, hai tay ôm lấy chân của Hà San.

Cao Hạo úp mặt vào, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Hà San thấy bộ dạng của Cao Hạo như này, tuy cô ta đã nhìn thấy sự sợ hãi của nhiều người, nhưng chưa thấy ai sợ hãi như vậy cả.

“Lưu manh thối tha, chết đến nơi còn muốn chiếm tiện nghi của tôi.” Hà San bị ảnh hưởng từ anh trai nên khí tức giang hồ rất nặng, nói chuyện cũng mang theo khí thế bức người.

Hà San nói xong, chân nhỏ đá ra.

Bịch!

Hừ, lúc này Hà San và bạn cùng phòng của cô ta đều kinh ngạc đến ngây người.

Một cước này của Hà San, Cao Hạo vậy mà nhảy ra, cơ thể còn trong không trung xoay 360 độ, bây giờ giống như con cá chết nằm trên đất.

“WTF, Hà San, cậu từ khi nào lại lợi hại như vậy, anh trai xã hội đen của cậu có phải đã dạy cho cậu không?” Một cô bạn cùng phòng mặt mày sùng bái nhìn Hà San.

Chính Hà San cũng mù mờ, tuy quả thật anh trai cô ta có dạy cho cô ta mấy động tác cơ bản, nhưng sức lực xa xa không có khủng bố như vậy, sao một cước của mình có thể đá tên này đi xa như vậy chứ.

Mấy người đó khen Hà San một hồi, lại phát hiện Cao Hạo lúc này nằm trên sàn nhà vệ sinh không có động đậy thì bắt đầu lo lắng.

“Hà San, một cước của cậu không phải khiến cậu ta choáng váng rồi chứ?”

“Tớ thấy cũng giống, cậu nhìn cậu ta đều không có động đậy gì rồi?”

“Trời đất ơi, ngộ nhỡ mất mạng thì sao, tớ vừa mới lên đại học.” Mấy người đó giống như sốc.

Hà San dù sao đã thấy nhiều, đi vào dùng tay thăm dò hơi thở của Cao Hạo, bỗng sắc mặt trở nên tái nhợt, Cao Hạo vậy mà không còn thở nữa.

Sau đó lại áp mặt vào ngực của Cao Hạo nghe thử, có nhịp tim, như rất yếu ớt.

“Không phải thật sự chết rồi chứ?” Cô bạn ăn mặc thời thượng mặt mày xinh đẹp cũng bị dọa cho đen lại.

“Tớ đọc trên sách có viết là trường hợp này, bây giờ chỉ cần làm hô hấp nhân tạo cho cậu ta thì có thể cứu được.” Một cô gái đeo mắt kính nhìn trông rất có tri thức nói.

“Du Du, cậu làm đi.” Hà San lập tức nói với cô gái đeo kính đó.

“Không, không, tớ vẫn còn nụ hôn đầu, sao có thể cho cậu ta được.” Cô gái đó lập tức từ chối.

Hà San lại di chuyển tầm mắt đến một người bạn khác, lúc này người đó giống như nghĩ ra được cái gì đó.

“Hà San, chủ ý này là cậu nghĩ ra, hay là cậu tự làm đi.” Du Du nhìn Hà San nghiêm túc nói: “Trên sách nói phải nắm chắc thời gian, nếu nhỡ bỏ lỡ thì có thể không cứu được nữa.”

Hà San thấy Du Du nói nghiêm trọng như vậy thì trong lòng hơi hoảng, mắt khẽ nhắm lại, một tay nhấc cằm của Cao Hạo, một tay bóp mũi của Cao Hạo, lấy hết dũng khí để làm.

Cao Hạo lúc này trong lòng cười như nở hoa, lâu rồi không có dùng đoạn khí công, không ngờ lại có tác dụng như vậy, thấy Hà San mặt mày xinh đẹp đỏ ửng định làm hô hấp nhân tạo cho mình, Cao Hạo cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà bật cười.

Hà San nghe thấy tiếng cười thì lập tức ý thức đến việc mình bị lừa thì cực kỳ tức giận. Đổi lại bất kỳ cô gái nào, bị một thằng đàn ông lừa mất nụ hôn đầu thì trong lòng cũng không dễ chịu được.

“Cảm ơn cô đã cứu sống tôi.” Cao Hạo nhìn gương mặt tràn đầy tức giận của Hà San, rất cảm kích nói.

“Lưu manh thối tha, tôi với cậu chưa xong đâu.” Hà San lập tức lấy bàn chải kem đánh răng đi đến vòi nước.

Cao Hạo nhìn những cô gái này, mặt mày mù mờ, ánh mắt nhìn anh như tinh tinh trong sở thú vậy, Cao Hạo cảm thấy có một loại cảm giác tự hào được sinh ra.

“Các chị gái, tôi đi trước đây, sau này còn có vòi nước, tủ lạnh, máy giặt gì đó cần sửa thì có thể tìm tôi.” Cao Hạo nháy mắt tà mị với mấy nữ sinh đó, sau đó vui vẻ rời đi.

“OMG, thật đẹp trai, các cậu nhìn thấy chưa?” Du Du mặt mày hoa si, hai tay nắm chặt lại nói.

“Đẹp trai cái shit, bà đây muốn chặt chân của cậu ta.” Hà San nhổ ra một bãi nước bọt, sau đó rút điện thoại gọi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.