Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 25



Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 25: PHONG VẬN NHƯ CŨ

Ngô Quân Như nắm lấy tay của mẹ mình, vui vẻ đi vào trong.

“Anh, đây là mẹ của em, Ngô Khiết.” Ngô Quân Như giới thiệu: “Mẹ, đây chính là anh Cao Hạo mà con đã nói với mẹ, như thế nào, rất đẹp trai đúng không.”

Ngô Khiết khẽ mỉm cười: “Cao Hạo, tên này rất hay, tôi nghe Quân Như hay nói về cậu, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.”

Cao Hạo thấy Ngô Khiết mỉm cười với mình thì trống ngực đập thình thịch, không biết như thế nào mới tốt. Ngô Khiết? Người này sao khiến Cao Hạo nhớ đến một cuốn tiểu thuyết.

Ngô Khiết nhìn thì không quá 30 tuổi, tóc đen tuyền, gương mặt mỹ lệ, trong sự cao quỷ ưu nhã ẩn giấu sự thành phục tràn đầy phong vị, trên mặt, khóe mắt không có dấu vết của năm tháng, làn da trắng ngần, tuy chỉ là một lớp trang điểm mỏng, vậy mà còn có một làn da hồng hào tựa như thiếu nữ. Mặc một bộ sườn xám, dáng người vừa vặn uyển chuyển, bụng phẳng lì, bộ sườn xám được xẻ rất cao, cũng sắp lên đến đùi non rồi, bên dưới đi một đôi cao gót hợp với bộ sườn xám, đôi chân dài tự nhiên lộ ra ngoài, người này nhìn có một loại khí chất ưu nhã của quý phu nhân thời dân quốc, lại mang theo khí tức của thiếu nữ thanh xuân.

Chẳng trách Ngô Quân Như lại là một tiểu yêu tinh, mẹ của cô ấy thật sự là một đại yêu tinh.

Nếu bàn về sự nữ tính, Lâm Vũ Triều rất đủ, Từ Kiều cũng không thua kém, nhưng ở trước mặt Ngô Khiết đều cảm thấy thiếu một chút, có thể là quyến rũ trong từng động tác, cảm giác không thể dùng trêu chọc mà năm tháng đã cô đọng, chỉ cần đứng đó bạn cũng có thể cảm thấy được sự thành thục này.

“Anh, anh làm gì mà nhìn chằm chằm vào mẹ của em thế, có phải vì mẹ em rất đẹp không?” Cô gái Ngô Quân Như này nghĩ gì thì nói đó, khiến cho Cao Hạo khá ngại ngùng.

“Quân Như, sao lại nói chuyện như vậy?” Ngô Khiết cũng có chút xấu hổ.

Đều nói dù đẹp chẳng qua cũng chỉ là ngắm hoa trong sương, Cao Hạo cảm thấy ngắm hoa trong sương chẳng qua cũng chỉ như vẻ đẹp của thiếu phụ này.

“Anh, chị Tuyền Kha đâu?” Môi mắt to của Ngô Quân Như giống như con chuột vậy, đảo liên hồi.

“Chị ấy lên lầu rồi, cũng sắp xuống, hai người mau ngồi đi, tôi đi pha trà cho hai người.” Cao Hạo bị vẻ đẹp của Ngô Khiết làm cho ngây người, thiếu chút nữa quên mất bản thân là chủ nhân của nơi này.

Ngô Khiết cười dịu dàng, khi đi đường cũng rất ưu nhã, giống như cô nương còn chưa xuất giá của gia đình thư hương vậy.

Thật không hiểu sao người phụ nữ ưu nhã như vậy lại có một cô con gái nghịch ngợm như Ngô Quân Như thế cơ chứ.

“Cao Hạo, tôi nghe Quân Như nói, cậu bây giờ đang học đào tạo chuyên sâu ở đại học thành phố Viễn Nam?” Ngô Khiết có lẽ cảm thấy bầu không khí có chút ngại ngùng, Ngô Quân Như chỉ biết ôm lấy đồ ăn vặt trên bàn , ngồi đối diện nhau, nhìn anh pha trà.

“Không đến mức là đào tạo chuyên sâu, chỉ ở đó học hỏi thêm kiến thức thôi.” Cao Hạo không biết có chuyện gì, khiến anh cũng có chút căng thẳng, khí chất của người phụ nữ này không giống như Mộ Dung Tuyền Kha, Mộ Dung Tuyền Kha khi ở cùng các chị em của mình, biểu hiện rất hiền hòa thân thiết, không có một chút khoảng cách, nhưng người phụ nữ trước mắt này, có thể bởi vì tuổi tác hoặc bối phận mà nói chuyện sẽ mang lại cho người khác sự chững chạc hơn.

Dù có gương mặt xinh đẹp làm chúng sinh điên đảo cũng sẽ không khiến người khác có tâm tư vấy bẩn.

“Cậu khiêm tốn rồi, tôi đã nghe Quân Như nói rồi, bản lĩnh của cậu rất nhiều.” Ngô Khiết bưng ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó ưu nhã để xuống bàn.

Tất cả động tác đều rất tự nhiên lưu loát, một chút cũng không khiến người ta thấy giả tạo.

“Chị Ngô, hai người đến rồi, em còn bảo Cao Hạo cố gắng tiếp đãi chị, chị xem thằng nhóc này cái gì cũng không biết.” Mộ Dung Tuyền Kha lúc này đã thay một bộ đồ ở nhà, chiếc váy dài đến đầu gối, phía dưới lộ ra đôi chân nuột nà, cho người ta cảm thấy giống như phía dưới không có mặc gì.

Cao Hạo nhìn ba người phụ nữ, đều có dáng vẻ quốc sắc thiên hương, chỉ là phong vị không giống. Nếu như cả ngày sống cùng bọn họ, Cao Hạo có thể tưởng tượng được dáng vẻ tương lai của mình, chắc là gầy trơ xương.

“Tuyền Kha khách sáo rồi, Cao Hạo không tồi, cậu nhóc lớn lên rất đẹp trai, làm việc cũng rất cẩn thận, còn rất biết nói chuyện.” Mặc dù Cao Hạo vốn không có nói chuyện gì với Ngô Khiết nhưng Ngô Kiệt lại tán dương Cao Hạo như vậy khiến Cao Hạo cảm thấy mặt có chút nóng.

“Chị Ngô chị đừng khen đứa em trai này của em, thằng nhóc này chị càng khen nó lại càng đắc ý.” Mộ Dung Tuyền Kha đi đến bên cạnh Ngô Khiết, thân thiết ngồi xuống.

“Không phải, anh vốn dĩ rất lợi hại, em rất thích anh.” Ngô Quân Như ngồi một bên ăn hết đồ ăn thì cảm thấy nhàm chán, cũng chèn thêm một câu.

“Cô nhìn Quân Như nhà tôi đi, cả ngày luôn miệng nhắc anh Cao Hạo, ầm ĩ muốn đến gặp Cao Hạo.” Ngô Khiết nở nụ cười nhàn nhạt, biểu tình khiến người khác cảm thấy vừa nghiêm túc vừa hòa ái.

Nhìn hết từ gương mặt đến thân thể hoàn mỹ đó, thật sự không biết đây đã là bà mẹ của một cô con gái 16 tuổi.

“Đó là Quân Như không có nhìn rõ em trai của em thôi, ha ha.” Tuyền Kha cười nói, Cao Hạo ở một bên mà một câu cũng không xen vào được.

“Cao hạo cậu ngồi nói chuyện với chị Ngô một lát, tôi đi nấu cơm.” Tuyền Kha đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng bếp.

Cao Hạo nghe thấy phải nói chuyện cùng Ngô Khiết thì giống như trái cà tím, vội vàng đứng dậy nói: “Em đi làm cơm, chị cứ ngồi nói chuyện với chị Ngô đi, hai người cũng lâu rồi chưa gặp.”

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt đó của Cao Hạo, Mộ Dung Tuyền Kha tự nhiên hiểu ra: “Thôi được rồi, cậu đến phòng bếp xem thử, có thể làm được cái gì thì làm đơn giản món đó.”

“Yên tâm đi, lúc nhỏ chị đâu phải chưa từng ăn đồ em nấu.” Cao Hạo tự tin nói.

“Thật sự có tài nha, cô xem bây giờ con trai trong thành phố có mấy người biết nấu cơm.” Ngô Khiết chân thành khen.

“Con cái nhà nghèo đều phải trưởng thành sớm.” Cao Hạo khéo léo nói, còn để lại nụ cười sạch sẽ với Ngô Khiết.

“Mẹ, chị Tuyền Kha, hai người cứ nói chuyện, con đi giúp anh Cao Hạo nấu cơm.”

“Con biết nấu cái gì chứ? Đổ vỏ chăng.” Ngô Khiết không chút lưu tình mà nói.

“Ai nói con không biết nấu cơm chứ, lần trước chính là mì con pha đó.” Ngô Quân Như nói lý lẽ.

Lúc này trán Cao Hạo đầy vạch đen, thật lo lắng khi cô nhóc này vào bếp thì sẽ gây ra chuyện gì nữa.

“Đi đi, giúp Cao Hạo nhặt rau cũng được.” Mộ Dung Tuyền Kha trầm ngâm nói.

“Anh Cao Hạo, anh thật sự biết nấu cơm sao? Nam sinh đẹp trai như anh chắc đều là người khác nấu cho anh ăn chứ nhỉ?” Ngô Quân Như vào trong bếp giống như chú chim sổng lồng, ríu ra ríu rít hỏi không ngừng.

Cao Hạo cũng có câu sẽ trả lời, ở trong tủ lạnh lấy ra một chút nguyên liệu rồi bắt đầu bận bịu.

“Giúp tôi rửa cần tây.” Cao Hạo nhìn thấy Ngô Quân Như ở đây không có chuyện gì làm thì đưa một tây cần tây cho cô.

“Tuân lệnh.” Ngô Quân Như thấy Cao Hạo giao nhiệm vụ cho mình thì rất vui mừng, lập tức đem cần tây đến chỗ rửa rau, mở vòi nước ào ào rồi rửa thẳng vào trong dòng nước.

Không lâu sau, chiếc áo phông màu sắc của cô nhóc toàn bị nước bắn ướt hết, sau đó lớp vải dính sát vào người.

“Anh Cao Hạo, em rửa xong rồi.” Ngô Quân Như đưa cần tây cho Cao Hạo, Cao Hạo nhìn Ngô Quân Như, máu mũi không ngăn được mà chảy ra.

“Anh Cao Hạo, anh làm sao vậy?” Ngô Quân Như thấy Cao Hạo đột nhiên chảy máu mũi thì lo lắng hỏi.

Cao Hạo vội vàng mở vòi nước rửa mặt, hít thở sâu một lúc mới có thể bình tĩnh lại được.

“Quân Như, cái đó, bây giờ ở đây cũng không có việc gì nữa, em mau ra ngoài đi, em nhìn áo của em đều ướt hết rồi, đi xem thử chị Tuyền Kha có quần áo không.” Cao Hạo vội vàng nói, nếu như Ngô Quân Như cong tiếp tục ở đây, Cao Hạo cảm thấy ngũ tạng sẽ bị đổi lộn mà chết.

Ngô Quân Như bĩu môi nói: “Anh Cao Hạo, anh có phải chê em tay chân hậu đậu không? Em không cần, em vốn dĩ đang nóng, áo ướt mới thoải mái, nếu không em cởi hết.”

“Cởi hết?” Trong cơ thể Cao Hạo có luồng khí nóng dâng lên, có điều vẫn may cơ thể kháng cự được coi như đã không tệ rồi, nhất định phải nhịn.

“Quân Như, không phải em ở đây tay chân tôi không thi triển được, hơn nữa cả người của em đều ướt rồi, đến lúc đó sẽ bị cảm lạnh đó.” Cao Hại thật sự lo lắng cô nhóc Ngô Quân Như này làm chuyện gì mà không suy nghĩ đem quần áo cởi ra thì rất ngại ngùng.

“Không được, em muốn ở cùng anh.” Ngô Quân Như khoanh hai tay trước ngực.

“Nhưng em bị cảm lạnh thì sao?” Cao Hạo rất sốt ruột.

Nhìn thái độ kiên quyết của Cao Hạo, ánh mắt giảo hoạt của Ngô Quân Như bỗng nhìn sang Cao Hạo: “Anh Cao Hạo, hay là như thế này, em ra ngoài cũng được, anh nhất định phải đồng ý với em một chuyện.”

Cao Hạo cảm thấy mình căn bản không có quyền từ chối: “Em nói.”

“Tuần sau bạn học em có tổ chức sinh nhật, anh đi cùng em có được hay không?”

“Tôi dựa vào cái gì mà đi cùng em?” Cao Hạo cảm thấy mình vậy mà bị một cô nhóc xoay cho chóng mặt.

“Dựa vào chuyện anh là bạn trai của em.”

“Không được.” Cao Hạo trực tiếp từ chối, đây không phải là lừa thiếu nữ chưa thành niên sao?

“Vậy em không ra ngoài, em mà bị cảm, em sẽ ở đây cởi hết quần áo.” Ngô Quân Như nói xong, hai tay kéo chiếc áo phông chuẩn bị nột ra.

Cao Hạo lập tức bước tới giữ hai tay của Ngô Quân Như lại, mặc dù Cao Hạo thích nhất chính là mỹ nữ chủ động như thế này, nhưng bây giờ mẹ của Ngô Quân Như đang ở bên ngoài, nếu như nhìn thấy mình đối xử với con gái của bà như thế, chắc trong lòng cũng có ý định giết anh mất.

“Đồng ý hay không?” Ngô Quân Như phồng má, trợn mắt nhìn Cao Hạo.

“Tôi có thể không đồng ý không?” Cao Hạo thật sự muốn khóc mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.