Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 26



Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 26: ANH BẰNG LÒNG LẤY EM KHÔNG?

Mất khoảng nửa tiếng, bốn món mặn một món canh đã được đặt lên bàn, thơm nức mũi quả thực khiến Mộ Dung Tuyền Kha kinh ngạc.

“Mọi người dùng tạm, tôi chỉ thấy trong tủ lạnh còn lại những nguyên liệu này.” Cao Hạo khiêm tốn nói, một bên xới cơm cho Mộ Dung Tuyền Kha.

“Tiểu Hạo, cậu từ khi nào tay nghề nấu ăn lại lợi hại như vậy?” Mộ Dung Tuyền Kha nếm thử một miệng mướp đắng xào trứng, tuy chỉ là món ăn đơn giản nhưng lại cực kỳ vừa miệng, mướp đắng giòn mà không đắng, trứng không tanh, xào vừa tới, gia vị nêm nếm cũng rất tốt.

Cao Hạo cười ngại ngừng, cãi cãi đầu: “Chị Tuyền Kha, sau khi chị đi đều là em nấu cơm cho ông.”

Ngô Khiết ở một bên nhìn Cao Hạo, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.

“Không ngờ Tuyền Kha cô còn có em trai ưu tú như vậy?”

Mộ Dung Tuyền Kha không có khiêm tốn, mỉm cười tự hào, mặc nhận điều đó.

“Mẹ, mẹ xem, anh Cao Hạo lợi hại như vậy, con nếu như gả cho anh ấy, mẹ ăn cơm không cần lo nữa rồi.” Ngô Quân Như nói xen vào, lúc này cô ấy đã mặc một chiếc váy của Mộ Dung Tuyền Kha, cũng đừng nói nữa, cô nhóc này vậy mà mặc đồ của Mộ Dung Tuyền Kha lên cũng hoàn toàn hold luôn.

Ngô Khiết nghe thấy Ngô Quân Như nói như vậy, cũng không phản đối, cầm đũa nhẹ nhàng gắp từng miếng, sau đó lên tiếng: “Anh Cao Hạo của con lợi hại như vậy, có bằng lòng lấy con hay không còn là vấn đề đó.”

“Anh Cao Hạo, anh bằng lòng lấy em không?” Ngô Quân Như nghe thấy lời này lập tức hỏi.

Lần này Cao Hạo thật sự cảm thấy rất ngại ngùng.

“Được rồi, mọi người ăn cơm đi, Quân Như, em bây giờ còn chưa thành niên, sao có thể yêu đương sớm được chứ.” Mộ Dung Tuyền Kha thấy Cao Hạo không biết làm sao cho tốt thì vội vàng giải vây giúp.

“Đúng thế, Quân Như, mẹ không can dự vào chuyện yêu đương của con nhưng cũng không thể sớm như vậy được.”

“Được ạ, có điều anh Cao Hạo nhất định phải đợi em lớn nha.” Ngô Quân Như dẩu môi, ngây thơ nhìn Cao Hạo.

Bởi vì có mấy lời nói ngốc nghếch của Ngô Quân Như mà bầu không khí của bữa ăn rất hòa hợp, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười ở trong phòng khách.

Ăn cơm xong, Ngô Khiết cũng không có nán lại lâu, đã đến lúc phải đi bèn chào Mộ Dung Tuyền Kha một tiếng, sau đó mỉm cười với Cao Hạo: “Cao Hạo, cậu sau này có thời gian thì đến nhà tôi chơi.”

“Dạ được.” Cao Hạo lập tức cười nói, nhìn thấy thân thể kiều diễm thành thục của Ngô Khiết, trong lòng của Cao Hạo liền kích động.

“Chị Tuyền Kha, họ đến đây làm gì?” Cao Hạo hiếu kỳ hỏi.

Mộ Dung Tuyền Kha liếc nhìn Cao Hạo, sau đó mới chậm rãi nói: “Mẹ của Quân Như là một tay giỏi giang của cục giáo dục của thành phố Viễn Nam, bây giờ sắp diễn ra cuộc tổng tuyển cử, đến chỗ tôi kéo phiếu.”

Mộ Dung Tuyền Kha không có giấu diễm bất cứ điều gì với Cao Hạo.

“Chẳng trách, xem ra nhân duyên của chị Tuyền Kha rất tốt, quen biết điều là những nhân vật lớn.” Cao Hạo không vui nói.

Mộ Dung Tuyền Kha khẽ mỉm cười, tư thế phong tình vạn chủng cũng được biểu hiện hết ra: “Thằng nhóc cậu chỉ được cái dẻo mỏ, đúng rồi, cậu rốt cuộc có cảm giác gì với Quân Như không?”

Thấy biểu cảm nghiêm túc của Mộ Dung Tuyền Kha, Cao Hạo lại có chút ngại, cô nhóc Ngô Quân Như đó không có cái gì có thể chê bai, lớn lên cũng xinh xắn, thân thể phát dục cũng rất tốt, chỉ cần là đàn ông chắc đều không có lý do từ chối.

“Chị Tuyền Kha, chị lại đùa rồi, hôm nay hỏi em có cảm giác gì với Lâm Vũ Triều không, ngày mai lại hỏi em có cảm giác với Ngô Quân Như hay không, thật ra em có cảm giác với chị.” Mặt mày Cao Hạo nghiêm túc nói.

Mộ Dung Tuyền Kha nghe thấy những lời này, gương mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, trong lòng lại vui mừng giống như bươm bướm trong rừng hoa: “Cậu đừng ba hoa nữa, tôi đi súc miệng đây, cậu ở dưới lầu chơi đi.”

Nói xong, Mộ Dung Tuyền Kha chạy trốn lên lầu, ánh mắt thâm ý của Cao Hạo liếc nhìn tấm lưng duyên dáng đó, thật là vưu vật.

Cao Hạo đương nhiên cũng không rảnh, thu dọn bát đũa, lau bàn, rửa bát quét dọn, chuyện gì cũng không bỏ.

Đợi đến khi Mộ Dung Tuyền Kha đánh răng xong thì Cao Hạo sớm đã ngồi ở sô pha ăn vặt rồi.

“Cao Hạo, cậu cũng có thể đi đánh răng.” Mộ Dung Tuyền Kha đứng ở đầu cầu thang lầu 2 gọi.

Cao Hạo ngước lên, cô thật xinh đẹp, mái tóc dài hơi ướt, đôi chân dài, gương mặt hồng hào tươi tắn, lúc này trên người Mộ Dung Tuyền Kha chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng.

Đứng ở đó, dị thế mà độc lập, giống như ngọn lửa trong nhân gian vô thực của thần thoại, như nữ thần của đỉnh tuyết sơn.

“Thằng nhóc cứng đầu, cậu nhìn đủ chưa?” Mộ Dung Tuyền Kha thấy người trước mắt nhìn mình chằm chằm, mắt cũng không chớp, bèn nhướn mày hỏi.

Cao Hạo nhướn mày, xấu xa nói: “Chưa.”

Làm cho Mộ Dung Tuyền Kha lại đỏ mặt, vào đúng lúc này, điện thoại trong nhà Mộ Dung Tuyền Kha lại vang lên, đây là số nội tuyến, chỉ có nội bộ người của gia tộc Mộ Dung mới biết, hơn nữa còn vào giờ này, sắc mặt Mộ Dung Tuyền Kha khẽ biến.

“Tuyền Kha, tập đoàn Thịnh Đường của chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi.” Mộ Dung Tuyền Kha vừa bắt máy thì tiếng đàn ông trầm ổn vang lên.

“Kinh Đông, đừng sốt ruột, có chuyện gì từ từ nói.” Mộ Dung Tuyền Kha dù sao cũng là người chèo lái của gia tộc Mộ Dung, biểu hiện lúc này còn chấn định hơn bất cứ lúc nào.

“Tổng giám đốc Lý Cường của tập đoàn Thịnh Đường mang tư liệu nội bộ đầu quân cho Fuji Foto rồi.” Mộ Dung Kinh Đông nói một hơi.

“Sau đó thì sao?” Về chuyện liên quan đến Lý Cường đầu quân cho công ty cạnh tranh trực tiếp với tập đoàn Thịnh Đường, Mộ Dung Tuyền Kha sớm đã chuẩn bị tâm lý, lần trước ở CLB Hoàng Gia cô đã nhìn thấy Lý Cường.

“Hôm nay chúng ta đột nhiên nhận được một cú điện thoại, công ty khí đốt thành phố Viễn Nam đã chấm dứt hợp đồng với chúng ta, khu đất mà chúng ta khai phá không thể dẫn ống khí đốt và ống nước, trước mắt công nhân của chúng ta không thể tiến hành.” Mộ Dung Kinh Đông là sau khi Lý Cường bị đuổi việc, được Mộ Dung Tuyền Kha mời trở về, trước đây làm quản lý cấp trung trong một công ty của gia tộc Mộ Dung, lần này không ngờ khiến anh ta gặp phải loại chuyện này.

Ngón tay của Mộ Dung Tuyền Kha gõ có tiết tấu trên ghế sô pha, sau đó mới chậm rãi nói: “Từ ngày mai, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Thịnh Đường mang đơn xin nghỉ phép đến, chờ quyết định thời gian làm việc.

“Mang đơn xin nghỉ phép?” Mộ Dung Kinh Đông rõ ràng cảm thấy cách này của Mộ Dung Tuyền Kha quá lớn gan.

“Đúng, công ty chúng ta phải xử lý vấn đề nội bộ trước mắt đã, cần phải âm thầm đi xử lý, lập tức sắp xếp những chuyện có liên quan đến, mở email của tất cả mọi người.” Mộ Dung Tuyền Kha thẳng thắn nói.

Mộ Dung Kinh Đông luôn rất sùng bái đầu óc và năng lực làm việc của Mộ Dung Tuyền Kha, tuy lần này anh ta không hiểu hết nhưng vẫn đồng ý.

Cúp máy, Mộ Dung Tuyền Kha nhắm mắt lại, dựa vào ghế sô pha hồi lâu, sau đó lẩm bẩm nói: “Nên đến thì cuối cùng cũng sẽ đến.”

Ở một quán bar của thành phố Viễn Nam, lúc này Lý Sanh đang ngồi ở đó, bên cạnh đứng 5-6 người đàn ông lực lưỡng, măth mày thèm muốn nhìn Lý Sanh.

“Anh nói chính là người đàn ông trên ảnh này sao?” Một tên vệ sĩ cầm lấy nhìn, khóe môi nở cụ cười thầm, trên ảnh là người đàn ông gầy nhom vô thần, nhìn thế nào cũng thấy thiếu đòn.

“Đúng thế, muốn một cánh tay của cậu ta.” Lý Sanh tàn nhẫn nói, anh ta vốn có thể cuộc sống rất phong quang ở thành phố Viễn Nam, nhưng bởi vì Cao Hạo, bây giờ anh ta với ba anh ta như con chó cùng đường, phải nương vào tập đoàn của Fuji, còn phải nhìn sắc mặt của họ nữa.

“Một lời đã định, 150 triệu này anh lấy trước đi, số tiền còn lại đợi vào giờ thấy tay của cậu ta thì tôi sẽ chuyển khoản.” Cơ ngực của người đàn ông lựa lưỡng đó giật giật.

“Chuyện này làm phải sạch sẽ một chút.” Lý Sanh dập tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn.

“Cái này cậu yên tâm.” Người đàn ông đó nói, sau đó liếc nhìn tú bà đang sột ruột đừng ở cửa, âm trầm cười nói: “Vậy cậu Sanh, tôi không làm phiền chuyện tốt của cậu nữa.”

Mấy người đó vừa ra ngoài, tú bà dẫn một hàng các cô gái bước vào, ai cũng chân dài, da trắng, gương mặt đẹp.

“cậu Sanh, cậu xem mấy người này đã hài lòng cậu chưa?” Tú bà đó thấp giọng hỏi.

Lý Sanh híp mắt lại, sau đó khẽ phẩy tay: “Giữ lại toàn bộ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.