Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 3



Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 3: CỬU BIỆT TRÙNG PHÙNG

Cao Hạo lúng túng nhún vai, tủi thân nói: “Đúng là em hất Cocacola vào mặt anh ta. Vu khống cho em đánh người em có thể chịu được, nhưng vu khống em đùa giỡn bạn gái anh ta thì em không thể chấp nhận được, mắt em đâu có mù, có người đẹp như chị em còn đi đùa giỡn cô ta sao? Chị nhìn cô ta đi, muốn vóc dáng không có vóc dáng, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, ngoại trừ mỡ thừa và nếp nhăn, thực sự em không tìm ra cô ta có điểm gì nổi bật.”

Cô gái kia nghe Cao Hạo nói như vậy, môi trắng bệch, mặt run rẩy, muốn chửi ầm lên thì bị Lý Cường liếc mắt đè nén lại.

“Tiểu Hạo, em nói chuyện vẫn ngọt ngào như vậy.”

“Em nói thật mà, Chị Tuyền Kha, chị còn đẹp hơn những cô gái em thấy trên TV.”

“Tiểu Hạo.”

“Chị Tuyền Kha, em nhớ chị.”

“Chị cũng thế.” Tiếng Mộ Dung Tuyền Kha đáp lại không lớn, nhưng Cao Hạo khắc sâu từng chữ trong lòng, kiên định và buồn bã.

Ba của Mộ Dung Tuyền Kha với ông nội anh là anh em kết nghĩa, lúc ấy Mộ Dung Tuyền Kha về sống ở quê với Cao Hạo một thời gian, cho đến bây giờ cách xa đã vài năm.

“Lên xe đi.” Mộ Dung Tuyền Kha hoàn toàn không để ý đến hai cha con Lý Cường đang ở bên cạnh, giám đốc kiểu này, chỉ riêng công ty con của tập đoàn đã có hơn chục người, cho nên Mộ Dung Tuyền Kha căn bản không muốn tốn thời gian cùng bọn họ.

Đến khi chiếc xe Ferrari màu đỏ của Mộ Dung Tuyền Kha nhanh chóng rời đi, Lý Cường mới thả lỏng, hai chân mềm nhũn, người mềm oặt ngã xuống, may hai vệ sĩ nhanh nhẹn vội vàng đỡ lấy.

“Mày đúng là đồ ngu, giờ chúng ta còn sống nổi ở Thành phố Viễn Nam hay không cũng là vấn đề.” Nhìn thấy Lý Cường mặt trắng bệch như tờ giấy, Lý Sanh cũng biết mình lần này gây ra họa lớn, ai biết thế mà lại động tới chủ tịch tập đoàn Thịnh Đường.

“Ông cụ vẫn khỏe chứ?” Mộ Dung Tuyền Kha vừa lái xe vừa hỏi.

“Chưa chết được.”

“Em vẫn cà lơ phất phơ như thế.”

“Đều là ông cụ dạy.” Không phải là Cao Hạo không tôn trọng ông nội, bởi vì từ nhỏ đến lớn anh sống cùng ông nội, quan hệ của hai người rất khăng khít, ông nội rất hiền lành đối với Cao Hạo, anh cũng rất tôn kính ông, hai người thường hay trêu đùa nhau, cho nên nhìn có vẻ như Cao Hạo trả lời không đứng đắn, nhưng thật ra sâu bên trong tình cảm của anh đối với ông nội không phải là bình thường.

“À, Chị Tuyền Kha, trường học của em thế nào rồi?”

“Ừm, khoa văn học của trường đại học Thành phố Viễn Nam.”

“Chết mất, sao lại bắt em học ngành khoa học xã hội vậy?”

“Ông nội bảo chị giới thiệu bạn gái cho em, ở trong đó có nhiều người đẹp.” Mộ Dung Tuyền Kha chậm rãi nói, khi nói lời này, trên mặt xuất hiện nét đau buồn.

“…” Cao Hạo muốn nói gì đó lại thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt Cao Hạo, Mộ Dung Tuyền Kha cũng cảm thấy lạ, khóe miệng cong lên: “Mơ ước lúc nhỏ của em không phải là thê thiếp thành đàn hay sao? Vào học khoa văn học có thể hoàn thành nhiệm vụ này, sao lại không vui vậy?”

Khi còn bé Cao Hạo đúng là có mơ ước này, đó là do anh xem Lộc Đỉnh Ký.

“Em nói xem thích kiểu người như thế nào? Để chị giới thiệu cho, không nói những cái khác, riêng người đẹp thì bên cạnh chị không thiếu.” Mộ Dung Tuyền Kha nói rất nhẹ nhàng, Cao Hạo chỉ cúi đầu không nói gì, anh đã có người trong lòng từ lâu, đời này làm sao còn điều gì hạnh phúc hơn là cưới được Mộ Dung Tuyền Kha về làm vợ? Cao Hạo định sẽ chôn sâu bí mật này ở trong lòng.

Sân bay Thành phố Viễn Nam ở vùng ngoại thành phía bắc, mà Mộ Dung Tuyền Kha lại sống ở phía nam, đi đường cao tốc hết khoảng một giờ, sau đó lái xe ra khỏi đường cao tốc khoảng hơn nửa giờ nữa mới đến nơi ở của Mộ Dung Tuyền Kha.

Nơi này là khu nhà giàu nổi danh nhất ở Thành phố Viễn Nam, nghe nói năm mươi người giàu nhất của Thành phố Viễn Nam đều sống ở đây, chủ yếu là các biệt thự nhà vườn riêng biệt, có hồ nhân tạo và núi giả.

Biệt thự của Mộ Dung Tuyền Kha không nổi bật lắm, một biệt thự ba tầng, có bãi cỏ và vườn hoa. Cao Hạo chưa kịp thưởng thức hoa cỏ trong vườn đã bị Mộ Dung Tuyền Kha kéo vào trong nhà.

Tầng thứ nhất gồm phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và một phòng ngủ nhỏ cho người giúp việc ở. Tầng hai có phòng ngủ và một phòng họp nhỏ. Tầng ba, Cao Hạo không đi xem, nhưng có cảm giác hẳn là một khu vườn treo, bởi vì lúc lên tầng anh nhìn thấy ở cửa cầu thang tầng ba có rất nhiều hoa.

“Đây là phòng ngủ của chị, cậu ở phòng đối diện.” Mộ Dung Tuyền Kha đưa Cao Hạo đi qua hai phòng ngủ và một phòng họp nhỏ, đi tới phòng ngủ tương đối rộng ở phía trước, Mộ Dung Tuyền Kha mở cửa, Cao Hạo mỉm cười, cách bày trí và mùi hương bên trong khiến cho đầu óc anh trống rỗng, bố cục tao nhã, kết cấu rộng và thoáng, còn có phong cách đặc trưng của các cô gái trẻ.

“Xem phòng của cậu đi, không hài lòng cái gì thì nói nhé.”

Cao Hạo nhìn chiếc giường tròn to rộng trong phòng ngủ của mình, còn có nhà vệ sinh rộng rãi, cửa kính mờ ảo, ở bên ngoài có thể nhìn thấy hình dáng và hành động của người bên trong.

Trong lòng Cao Hạo cảm thấy ấm áp: “Chị Tuyền Kha, cám ơn chị, chị vẫn nhớ rõ mong ước của em.”

Mộ Dung Tuyền Kha cười một tiếng: “Không để cậu thất vọng là tốt rồi!”

Những thứ này đều là Mộ Dung Tuyền Kha tự mình sắp xếp, khi còn bé Cao Hạo và Mộ Dung Tuyền Kha ngủ chung một giường, giường rất hẹp, hai người ngủ chen chúc nhau, Mộ Dung Tuyền Kha luôn ngủ một chỗ hẹp, để Cao Hạo được ngủ chỗ rộng, khi đó Cao Hạo mới hơn bốn tuổi, mà Mộ Dung Tuyền Kha đã là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, người không bé như Cao Hạo, cho nên khi ngủ luôn bị tỉnh giấc, khi ấy Cao Hạo nhìn trần nhà hồn nhiên nói sau này nếu có một cái giường hình tròn thật rộng và ở giữa là một cái nhà vệ sinh có cửa kính trong suốt, thì khi Mộ Dung Tuyền Kha tắm chẳng may trượt chân ngã mình có thể nhìn thấy.

Ai nghĩ đến lời nói trẻ con của mình khi đó lại làm cho Mộ Dung Tuyền Kha ghi nhớ trong lòng.

“Được rồi, cậu tắm rửa đi, chị đi thay quần áo, tối nay đưa cậu đi cảm nhận cuộc sống về đêm của Thành phố Viễn Nam một chút.” Khi Mộ Dung Tuyền Kha nói luôn mang theo một sự hấp dẫn tiềm ẩn, từng động tác, nụ cười và cả hành động của cô cũng vậy.

Tất cả đều làm cho người khác có cảm giác muốn chinh phục.

Cao Hạo nhìn Mộ Dung Tuyền Kha đi thẳng đến phòng của cô, chưa đóng cửa đã bắt đầu thay quần áo.

Cô gái hai mươi bảy tuổi nhưng trông như mười bảy mười tám tuổi, làn da mịn màng căng tràn nhựa sống, bụng không có một chút mỡ thừa nào.

Cao Hạo căng mắt nhìn, đây đúng là người phụ nữ cực phẩm.

Hình như cảm giác được đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm ở sau lưng, cô quay đầu lại thấy Cao Hạo đang nhìn, mặt đỏ lên: “Tiểu Hạo, sao cậu còn chưa tắm? Giờ cũng trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn muốn chị tắm cho cậu sao?”

Mộ Dung Tuyền Kha nói xong, cử chỉ quyến rũ chậm rãi đóng cửa phòng lại, Cao Hạo như bị tẩy não.

Vừa nghĩ tới giọng nói dễ nghe của cô cùng câu nói: “Chị tắm cho cậu”, trong lòng Cao Hạo cảm thấy nóng bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.