Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 41



Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 41: RỦI RO CỦA VIỆC LÀM VUA THIÊN HẠ
Vào lúc Cao Hạo và Hà San đang thương lượng xem làm sao để làm lớp trưởng, trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao ở Viễn Nam, sắc mặt của người đàn ông đầu trọc toát ra vẻ u ám.
“Cậu cả, đã tra ra rồi, người đó tên là Cao Hạo, vừa mới Viễn Nam chưa bao lâu, bây giờ sống chung nhà với Mộ Dung Tuyền Kha.” Một người đàn ông có gương mặt kỳ quặc đứng bên cạnh gã đầu trọc cất tiếng nói, dáng của hắn ta dong dỏng cao, xương gò má gồ lên, khuôn mặt gầy teo tóp, nhưng ánh mắt lại sỏi đời đến lạ lùng.
“Đúng là tên nhóc đã đánh bại đồ vô dụng Vương Bưu ấy.” Người đàn ông ấy chợt rít xì gà, rồi dụi đầu thuốc vào ngực của cô gái mặc sườn xám bên cạnh, tiếng xèo xèo vang lên, gương mặt của cô gái mặc sườn xám lộ ra nét đau đớn, nhưng vẫn im thin thít.
Người đàn ông ấy là con trai cả của bang chủ Thanh Long bang – Vương Triều.
“Vậy sao ông cụ phải cắt đứt năm ngón tay của cái tên vô dụng như lão Tam?” Vương Triều nở nụ cười mỉa mai.
Đây đã là ngày thứ ba kể từ lúc xảy ra vụ việc này, nhưng mấy ngày nay Vương Triều luôn ăn nằm với cô gái mặc sườn xám, đàn em đều không dám quấy rầy anh ta, cho đến tận tối nay, anh ta mới có thời gian đi tìm hiểu mấy chuyện trong bang.
Tiểu Biện Tử bèn kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện Vương Bưu dẫn mấy người trong bang đi giết Cao Hạo, nhưng bảy người trong số đó lại bị Cao Hạo giết ngay tại chỗ, mười mấy người bị thương, tạo thành tổn thất to lớn, Vương Bưu chỉ bị chém đứt năm ngón tay đã là phạt nhẹ rồi.
Vương Triều khẽ nhíu mày, anh ta không hề quan tâm đến mấy chuyện lớn xảy ra trong bang này. Việc này chỉ có thể nói rằng Vương Bưu đó rất ngu ngốc, hơn nữa sau khi bị như vậy, hắn ta sẽ không còn tư cách tranh với mình nữa.
Anh ta nhíu mày, bởi vì cảm thấy dường như cái tên nhóc Cao Hạo khá giỏi võ. Ấy vậy mà có thể đánh bại từng đấy anh em trong bang Vấn đề này khiến anh ta cảm thấy bất ngờ và khó giải quyết.
Vương Triều có chút ấn tượng với Cao Hạo. Anh ta gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy Vương Ny Ny thì sao?”
Anh ta phớt lờ Vương Bưu, người khiến anh ta phải kiêng dè nhất là cô chị song sinh này. Mặc dù Thanh Long bang có quy định, con gái không thể kế thừa vị trí bang chủ, nhưng có một vài chuyện không thể chắc chắn được. Hơn nữa anh ta cũng biết chị của mình là người có dã tâm, ít nhiều gì thì trong lòng anh ta vẫn hơi nể nang cô ta.
Chỉ thấy Tiểu Biện Tử cười khổ, đáp rằng: “Cao Hạo đó là bạn trai của Vương Ny Ny?”
“Hửm?” Vương Triều nhíu mày thật chặt, mạnh tay bóp eo cô gái mặc sườn xám, cô ta đau đớn buột giọng rên rỉ, bàn tay run rẩy làm đổ chai rượu đỏ ở trên bàn.
“Xin lỗi, anh Triều.” Cô gái mặc sườn xám sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cất tiếng xin lỗi liên tục.
Trong lòng Vương Triều thấy bực bội, bèn phất tay bảo: “Cô đi xuống đi.”
Cô gái mặc sườn xám sợ đến nỗi run run rẩy rẩy, cô ta biết tính cách của Vương Triều, hơn nữa chai rượu vang này đến tận mấy trăm triệu, nhưng lại bị cô làm đổ tung tóe. Vừa nghĩ đến sự trừng phạt sau này, trong lòng cô ta hoảng hốt khôn xiết.
“Cô đi xuống đi, không có chuyện của cô ở đây.” Vương Triều lạnh nhạt nói.
Đến lúc này cô gái ấy mới khom lưng, nước mắt rưng rưng, đi ra khỏi phòng.
Vương Triều đứng bật dậy từ ghế sô pha, vừa sải bước, vừa tự lẩm bẩm: “Cậu ta đánh bại nhiều người như thế, còn là bạn trai của Vương Ny Ny. Vương Ny Ny muốn làm gì đây? Muốn chiêu mộ nhân tài, hay thật sự muốn tìm bạn trai?
Anh ta rít từng hơi thuốc, lông mày nhíu thật chặt. Cao Hạo giỏi võ như thế, nếu như thật về dưới trướng Vương Ny Ny, vậy chắc chắn cậu ta sẽ là mối uy hiếp cực lớn với mình. Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu nhìn Tiểu Biện Tử, đanh giọng nói: “Thái độ của ông cụ thế nào?”
“Hôm qua ông cụ gọi cô cả và cậu ta đến nhà, ăn hết một tô mì khô nóng.” Tiểu Biện Tử cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh ta.
“Hử?” Vương Triều nhíu mày thật chặt, ông cụ có ý gì? Ông ấy rất ít khi mời người ngoài đến nhà ăn cơm, nhất là ăn mì khô nóng.
Được ông cụ mời ăn cơm, hoặc là người chết, hoặc là thành viên quan trọng trong bang mà thôi. Thông qua một tô mì khô nóng, ông cụ có thể hiểu được bản chất và cách ứng xử của một người, thân là bạn trai của Vương Ny Ny. Liễu Thiên Nam chắc chắn muốn dùng cách này để tìm hiểu động cơ tiếp cận Vương Ny Ny và nhân phẩm của Cao Hạo.
Bây giờ Vương Ny Ny đã công khai tư tưởng muốn chiêu mộ Cao Hạo rồi, vậy ông cụ sẽ phản ứng thế nào đây?
Phản ứng của ông cụ hết sức quan trọng. Nếu như ông cụ không nhúng tay vào việc này, vậy có nghĩa là ông đã ngầm thừa nhận Cao Hạo, thế chẳng phải Vương Ny Ny muốn tranh giành với mình sao?
“Thưa đại ca, chú Phúc gửi tin nhắn đến ạ.” Tiểu Biện Tử cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của Vương Triều. Tin tức này hết sức quan trọng, nhưng cậu cả vẫn lăn lộn với đàn bà suốt, cậu ta không dám quấy rầy, bởi vậy trong lòng cảm thấy rất tủi thân.
Vương Triều nhìn Tiểu Biện Tử, rồi lạnh lùng hỏi: “Nói cái gì?”
“Giết.” Tiểu Biện Tử nói bằng giọng cứng rắn.
Giết?
Vương Triều hơi sững sờ, rồi bật cười ha hả vài tiếng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Xem ra rốt cuộc ông cụ vẫn nghĩ đến đại cuộc, không muốn tranh chấp như thế này xảy ra trong bang. Từ con chữ này, có thể biết được rất nhiều thông tin.
Ông cụ, rốt cuộc vẫn ủng hộ mình đảm nhiệm vị trí bang chủ. Vào giây phút đó, trong lòng anh ta thỏa mái không xiết, mây mù giăng kín khi nãy đều bị xua đi hết.
Nhưng dường như anh ta nghĩ đến chuyện gì, bèn đi đến bên cạnh Tiểu Biện Tử, cười nhạt: “Nhìn tôi.”
Sắc mặt Tiểu Biệt Tử thoắt thay đổi, cậu ta dè dặt ngẩng đầu lên.
“Bốp…” Vương Triều chợt giơ tay, giáng một cái tát lên mặt Tiểu Biện Tử.
Suýt chút nữa Tiểu Biện Tử đã ngã xuống đất, cậu ta ôm mặt nhưng không dám nói một câu nào. Máu tươi nhỏ xuống từng kẽ tay của cậu ta.
“Tin tức quan trọng đến nhường này, tại sao bây giờ cậu mới nói cho tôi biết?” Sắc mặt Vương Triều lạnh giá, nhìn bộ dạng sợ hãi của Tiểu Biện Tử, bèn nói tiếp bằng giọng lạnh lẽo: “Tin tức quan trọng như thế, ấy vậy mà bây giờ mới báo cáo à? Muốn chết à?”
“Lão đại, tôi sai rồi.” Tiểu Biện Tử ôm gò má sưng vù, nói khe khẽ.
Mặc dù nhận được tin tức này hơi muộn, nhưng mà trong lòng Vương Triều vẫn hết sức vui vẻ, cũng không màng đến Tiểu Biện Tử Tử, anh ta chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong lòng. Vẻ mặt rất đỗi phức tạp, nhưng lại không giấu được nét mừng rỡ.
Một hồi lâu sau, anh ta ngừng bước, quay đầu nhìn Tiểu Biện Tử, đôi mắt ánh lên sát khí, giọng nói lạnh lùng: Triệu tập các anh em, giết…”
Trong phòng họp của nhà Nam Cung, một cuộc họp đặc biệt của hội trưởng lão đang diễn ra. Hội trưởng của hội trưởng lão, Nam Cung Khủng, cũng là con trai cả của chú hai của Nam Cung Thiên – anh họ của người nắm quyền hiện tại trong gia tộc.
Để cân bằng lợi ích và mối quan hệ vi diệu giữa các nhánh, thường thì hội trưởng lão được con trai cả của các nhánh trong dòng họ thành lập. Bây giờ, người kế nhiệm tiếp quản dòng họ của gia tộc Nam Cung đã bị giết hại, Nam Cung Thiên lại bệnh liệt giường, có thể lìa đời bất cứ lúc nào. Lúc gia tộc đối mặt với cục diện nguy hiểm, hội trưởng lão bắt buộc phải lập ra những quy tắc mới cho trò chơi.
Cũng có nghĩa là xác nhận người thừa kế tiếp theo, cho dù Nam Cung Thiên vẫn còn sống, nhưng đây là quyền lợi mà quy tắc gia tộc dành cho hội trưởng lão, cũng là thời điểm duy nhất để bọn họ sử dụng quyền lợi của mình.
Có quyền lợi mà không dùng, quá thời hạn sẽ thành vô dụng. Nhóm trưởng lão hết sức trông mong được sử dụng quyền lợi này, nhất là, bây giờ tất thảy mọi người đều nhắm đến vị trí ấy.
Nam Cung Khủng ngồi vào vị trí trưởng lão, nhìn lướt qua mọi người rồi mới nâng giọng ho vai tiếng. Lúc hết thảy mọi người đều tập trung trên người ông ta, ông ta mới đanh giọng nói: “Các anh em, khi nãy mọi người đã bàn bạc với nhau rồi, bây giờ hãy nói ra suy nghĩ của mọi người đi.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người một vẻ, nhưng không có ai mở miệng trước. Bọn họ đều đang đợi, đợi một cơ hội thích hợp để lên tiếng.
Nhìn thấy không có ai nói gì, Nam Cung Khủng lại bắt đầu nói tiếp: “Sao không ai nói gì? Hối, chú nói trước đi.”
Nam Cung Hối ngồi bên cạnh Nam Cung Khủng, cũng là một người đàn ông lớn tuổi, có quyền cao chức rộng trong hội trưởng lão. Gương mặt người này gầy gò, để , mặc đồ thời Đường màu đỏ, trông có vẻ gầy yếu, nhưng tính cách lại nóng nảy lạ lùng, điều này vô cùng nổi tiếng trong gia tộc bọn họ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.