Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 49



Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 49: LÂM THỦY TRIỀU GHEN TUÔNG
Lần trước phát thiệp anh hùng cũng chỉ vì có gia tộc lớn bên ngoài muốn xâm nhập vào nên nhà họ Triệu mới phát thiệp anh hùng ra để triệu tập tất cả gia trưởng của các gia tộc tới bàn bạc với nhau.
Mà thiệp anh hùng này cũng là do sau khi bảy nhà chung tay cùng nhau chống cự những gia tộc ở nơi khác đến, trong hội nghị thành lập liên minh lỏng lẻo quyết định tạo ra. Liên minh lỏng lẻo một là để giải quyết tranh chấp giữa bảy nhà, hai là lúc xuất hiện gia tộc từ nơi khác đến xâm lấn thì bảy nhà có thể hợp tác liên thủ lại với nhau nhắm chống lại việc này.
Thật ra cái liên minh này đã bao nhiêu năm đều không có ai nhắc tới, bây giờ nhà họ Triệu lại muốn bắt đầu dùng lại một lần nữa. . .
Chỉ vì hai vụ án giết người không giống như bình thường mà phải phát ra thiệp anh hùng sao? Bây giờ tình thế chưa rõ ràng thậm chí ngay cả cái bóng của ngoại địch cũng chưa nhìn thấy thì người ngoài sao có thể tin tưởng nhà họ Triệu được đây?
“Gia chủ, chuyện thiệp anh hùng vẫn nên thận trọng cân nhắc thêm một chút?” Triệu Mãnh ngồi ở bên phải Triệu Lỗi trầm giọng nói.
“Đúng vậy, chuyện này phài thận trọng.” Mấy người khác cũng phụ họa nói theo.
Triệu Lỗi hơi thở dài, anh ta thật sâu cảm thấy có một loại cảm giác nguy cơ, nếu như lần này không kịp xử trí chỉ sợ nhà họ Triệu thật sự sẽ xảy ra chuyện, đây chỉ là một dự cảm của anh ta nhưng nó lại vô cùng mãnh liệt.
Nhưng cũng không thể chỉ dựa vào dự cảm của bản thân mình liền phát thiệp anh hùng đưa tới sáu nhà kia được? Bọn họ còn đang nghi ngờ nhà họ Triệu của anh ta đấy, lúc này mà triệu tập mọi người thì liệu bọn họ có thể cho là là nhà họ Triệu cố ý hành động không?
Triệu Lỗi lâm vào trong trầm tư thật sâu. . .
Lúc hội nghị của nhà họ Triệu đang trở nên căng thẳng thì ở trong biệt thự của Lâm Vũ Triều, Nam Cung Ngự Địch đang ngồi trên ghế sofa xem một quyển tạp chí nghệ thuật, thỉnh thoảng trên mặt lại nở một nụ cười hay là nghi hoặc không hiểu, có đôi khi lông mày còn không tự chủ nhíu lại một cái, thỉnh thoảng còn thấy phẫn nộ.
Anh ta đã hoàn toàn đem mình dung nhập vào trong quyển tạp chí, vì mỗi một tác phẩm nghệ thuật trong tạp chí đều hoặc vui hoặc buồn hoặc giận, lúc này Nam Cung Ngự Địch mới là tài năng nghệ thuật thật sự?
Trong phòng bếp, Lâm Vũ Triều và mẹ chồng mình là Lưu Thi Thi đang nấu cơm. Làm con gái hoặc mợ chủ trong những gia tộc lớn như thế này dường như là rất ít khi tự mình nấu cơm nhưng cũng không đại biểu là bọn họ sẽ không biết làm. Lúc bàn tay nhỏ hay đánh đàn dương cầm của Lưu Thi Thi cầm cái xẻng xào rau nhìn giống như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật trong lúc nấu nướng vậy, nhìn qua đẹp và hài hòa như vậy.
Lâm Vũ Triều cũng thế, cô rất ít khi nấu cơm ở nhà nhưng có những lúc ở nhà nhàm chán quá cô vẫn học được không ít thực đơn, ngày thường cũng hay tự làm điểm tâm ngọt khao chính mình.
Hai thế hệ của thành phố Viễn Nam cùng kết hợp lại với nhau giống như kỳ tích làm ra từng món ăn sắc hương vị đều đủ cả, đối với cuộc sống bọn họ yêu cầu chất lượng rất cao nên đương nhiên mỗi một món ăn nhìn qua đều phải đẹp mắt như thế.
“Rốt cuộc Lưu Tử Lương chụp được tấm hình này ở trong hoàn cảnh nào đây?” Nam Cung Ngự nhìn tấm ảnh đen trắng trong sách mà lâm vào trầm tư thật sâu. Trong tấm ảnh đen trắng là một đàn cò trắng giống như bạch ngọc đang vỗ cánh muốn bay lên cao nhưng lại bị rơi vào trong vũng bùn màu đen bên dưới. . .
Lâm Vũ Triều đang chế biến món ăn nhưng trong lòng vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên ngoài. Lúc loáng thoáng nghe thấy tiếng ô tô truyền đến cô liền biết Cao Hạo và em gái Lâm Thủy Triều của mình đã tới rồi, trong lòng lộp bộp nhảy lên một cái, trên mặt hiện lên một tia bối rối bất an.
Đợi lát nữa liền nói là bạn trai của tiểu Trinh đi, xem bọn họ có thể phối hợp hay không. . . Lâm Vũ Triều nghĩ thầm trong lòng.
Đem xe dừng lại, Cao Hạo vừa định xuống xe thì Lâm Thủy Triều lại kéo anh lại, trên mặt xấu hổ, trong ánh mắt ngập nước tràn đầy khát vọng.
“Cao Hạo, chúng ta ngồi trong xe thêm một lát nữa đi?” Trong lòng Lâm Thủy Triều đang vô cùng bối rối liền vô thức nói ra, cô ấy chỉ muốn ở cùng với Cao Hạo thêm một hồi nếu không khi về tới nhà, anh lại cùng với chị Lâm Vũ Triều lên lầu ba nói chuyện trời đất căn bản không có chút thời gian nào dành cho cô ấy.
Cao Hạo nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu nói: “Được.”
Ngồi gần nhau, giọng nói của Lâm Thủy Triều cũng trở nên hơi gấp rút, trong lòng có một loại kích động, càng nhiều hơn là một loại động lòng không hiểu được.
Trong phòng bếp, Lâm Vũ Triều cũng không ngừng vểnh tai nghe động tĩnh ở lầu dưới.
Sao bọn họ còn chưa đi vào nhỉ? Lâm Vũ Triều suy nghĩ trong lòng, rõ ràng cô đã nghe thấy tiếng xe lái vào đồng thời còn có cả tiếng tắt máy nhưng vì sao vẫn chưa đi vào nhà vậy? Bọn họ đang giở trò quỷ gì chứ?
Lúc đầu trong lòng còn đưa ra mấy phương án nhưng bây giờ Cao Hạo và em gái đều không đi vào khiến tinh thần của cô cũng có chút bất an.
Mặc dù Lưu Thi Thi đang xào rau nhưng ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi con dâu Lâm Vũ Triều của mình. Từ lúc tới biệt thự bà ta đã cảm thấy có điểm gì là lạ, bình thường phụ nữ đều rất mẫn cảm, bà ta có thể từ một thay đổi nhỏ xíu trên mặt Lâm Vũ Triều mà nhìn ra được đầu mối.
Nhất là, người phụ nữ này trên danh nghĩa vẫn là con dâu của mình nên tâm tư của bà ta càng nhạy cảm hơn. Con trai mình mới chết được mấy ngày mà cô ta đã muốn ăn vụng ở bên ngoài rồi sao? Chuyện này khiến mặt mũi của gia tộc Nam Cung để ở chỗ nào? Lưu Thi Thi thầm nghĩ nói.
“Làm sao vậy, không thoải mái sao?” Lưu Thi Thi tỏ ra quan tâm hỏi.
“À, không có.” Lâm Vũ Triều cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia bối rối liền bị Lưu Thi Thi nhạy cảm bắt được khiến bà ta càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.
“Người phụ nữ này. . .” Lưu Thi Thi thầm nghĩ nhưng mặt lại không đổi sắc tiếp tục hỏi: “Con giống như đang có tâm sự vậy?”
“À, không có đâu mẹ.” Lâm Vũ Triều vội vàng lắc đầu nói, cô cũng cảm thấy mẹ chồng mình đang có chỗ nghi ngờ mình nên lập tức đáp lại, cho dù nói thế nào thì hiện tại trên danh nghĩa cô vẫn là con dâu của nhà họ Nam Cung, chỉ cần tầng quan hệ kia chưa được giải trừ thì cô vẫn là người của nhà họ Nam Cung, hơn nữa nhà họ Lâm vẫn đang hợp tác cùng với gia tộc Nam Cung.
Trên mặt Lưu Thi Thi không có biểu hiện gì nhưng trong lòng đã cảm thấy bất mãn, chẳng qua nghĩ đến còn phải mượn nhờ lực lượng của nhà họ Lâm để Nam Cung Ngự thượng vị nên cũng chỉ có thể cố nén lại. Bà ta bất động thanh sắc xào rau nhưng vẫn luôn vụng trộm để ý tới vẻ mặt thay đổi của con dâu mình.
Thường thường mẹ chồng nàng dâu chính là như vậy, cho dù là gia đình nhỏ hay là gia tộc lớn thì giữa mẹ chồng và nàng dâu mãi mãi vẫn là một đề tài nhạy cảm. Lưu Thi Thi càng ngày càng nghi ngờ con dâu của mình mà trong lòng Lâm Vũ Triều cũng càng thêm lo lắng.
Sao Cao Hạo và em gái đến bây giờ vẫn chưa đi vào nhà vậy? Bọn họ đang làm cái gì? Sẽ không phải hai người bọn họ. . . trên xe đấy chứ, nghĩ tới đây suyết chút nữa Lâm Vũ Triều đã kinh ngạc thốt lên.
Nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt Lâm Vũ Triều không khỏi hơi đỏ lên một chút, mà Lưu Thi Thi mẫn cảm đã đem tất cả đều thu hết vào trong mắt. Bà ta đem đồ ăn đã xào chín trút ra khỏi nồi, sau đó hỏi dịu dàng: “Vũ Triều, có phải thân thể con không khỏe hay không? Nếu không con cứ đi nghỉ ngơi một lát đi?”
“Hả, không, con không sao.” Lâm Vũ Triều lập tức liền ý thức được mình thất thố, vội vàng lắc đầu sau đó lại cúi đầu bắt đầu trang trí món ăn.
“Cò trắng? Giãy dụa trong bùn đen?” Nam Cung Ngự nhẹ giọng nỉ non nói: Không phải tôi không muốn thoát khỏi trói buộc của gia tộc đâu? Bây giờ mình lại bị cuốn vào cuộc phân tranh quyền lợi trong gia tộc không biết lúc nào mới là cái cuối cùng. Nhưng lúc bão táp đến thì ai cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình được.
Nhìn thấy bản vẽ này, trong lòng Nam Cung Ngự xảy ra thay đổi rất lớn. Lúc này, ở sâu trong lòng anh ta đang tiến hành một cuộc đấu tranh kịch liệt. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.