Nếu thả diều mà chẳng có ích lợi gì, mà bản thân đã trong hoàn cảnh giam cầm này, thì thôi hãy thả tự do cho diều!
Ngày 24 tháng 4, mưa như vũ bão, sấm chớp vang trời.
Song những thứ này Mặc Sương đã không thể cảm thấy được nữa, bởi vì ý thức nàng đã bắt đầu trở nên hỗn độn, chốc chốc ngủ thiếp đi, chốc chốc lại bừng tỉnh, hơn nữa mặc dù đã tỉnh nhưng thần trí vẫn mơ mơ hồ hồ, ý thức đứt đoạn.
Nàng không nói một tiếng nào, bất kể là hôn mê hay tỉnh táo, chỉ nằm im lặng ở đó, giống như một phiến lá khô lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi, tựa như đã chết rồi.
Bách Hợp vành mắt đỏ hoe, đem muỗng nước cháo đút cho nàng, nhưng mỗi lần như thế, phân nửa muỗng cháo lại theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Cứ như thế, đút rồi lau, lau rồi lại đút, cháo đã nguội từ lâu, ấy thế phần đút được vẫn chưa đến nửa chén.
Bách Hợp cuối cùng phẫn nộ đập mạnh chén cháo xuống đất, nằm bò trên mép chăn mà bật khóc lớn, nhưng với động tĩnh như thế vẫn không khiến nữ nhân nằm trên giường có chút phản ứng gì, nàng hai mắt vẫn khép chặt.
Không biết đã khóc bao lâu, Bách Hợp từ trong chăn ngẩng đầu, bất ngờ như nghĩ ra điều gì, nàng liền đứng phắt dậy, điên cuồng chạy ra ngoài.
Mặc Vũ Hiên.
Lãnh Kỳ Túc tay quân trắng, tay quân đen, tự mình đánh cờ.
“Dạ Phong, ngươi nói xem, con cờ này Bổn vương nên đặt ờ đâu?” ngón tay phải thon dài vân vê quân trắng, hắn bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thống lĩnh thị vệ Dạ Phong đang đứng bên cạnh.
Dạ Phong sắc mặt có chút khó xử, hắn đến đây để thông báo tỳ nữ Bách Hợp của U Mai uyển đang quỳ trước cửa Vũ Mặc Hiên, nói thế nào cũng không đi, mà mưa thì càng ngày càng lớn, nàng ta cứ quỳ dầm mưa như thế, sợ là sẽ có chuyện.
Ai ngờ rằng nam nhân này lại vờ như không nghe thấy gì, ngược lại còn hỏi gã cách đánh cờ.
Từ lúc còn là thị vệ cho đến khi lên được chức thống lĩnh, từ lúc chỉ phụ trách an toàn trong phủ cho đến khi theo Lãnh Kỳ Túc ra trận, gã đã theo hầu hắn nhiều năm, nhưng không hiểu vì sao, gã cảm thấy không tài nào hiểu thấu hắn.
“Vương gia, thuộc hạ là kẻ thô tục, không hiểu kỳ nghệ, chỉ là…. Nhìn cục diện cờ thế này, quân đen quá nhiều, lại còn vây quanh quân trắng, sợ là quân trắng này đặt ở đâu cũng đều thành quân cờ bỏ đi.”
“Vậy sao, quân cờ bỏ đi?” Lãnh Kỳ Túc gật gù, thần sắc hơi tối lại, bất ngờ hai mày hắn nhếch lên, “Vậy đặt tại đây thì thế nào?” hắn chỉ ngay vị trí ở giữa, nơi có một loạt quân quen vây quanh.
“Như thế không phải tự chui đầu vào lọ, dâng mình cho cọp sao?” Dạ Phong ngạc nhiên, xung quanh đều là quân đen, nếu đem quân trắng đặt vào giữa, cho dù hắn là người không hiểu cách đánh cờ cũng biết được, đó là con đường tự sát.
“Không! Có khi tự động xuất kích, tự động chui đầu vào rọ lại có thể có được kết quả ngoài mong đợi!” khóe môi mỏng chầm chậm nhếch thành một nụ cười khiến người ta say đắm, hắn giơ tay đem quân trắng dứt khoát đặt xuống vị trí đó.
Khi Dạ Phong vẫn còn ngơ ngẩn vì câu nói kia thì hắn đột ngột đứng dậy, với tay lấy chiếc dù đặt bên cửa, tiến thẳng ra ngoài màn mưa dữ dội.
“Vương gia, mưa lớn thế này, ngài còn muốn đi đâu?” Linh Lung đứng dưới mái hiên, thần sắc lo lắng hỏi.