Lãnh Kỳ Túc đột ngột dừng lại, hắn quay đầu nói, “Ai bảo với ngươi rằng nàng ấy sẽ chết?”
Linh Lung ngẩn ra, có chút không hiểu ý tứ của hắn, “Chẳng lẽ Thái hậu sẽ cứu nàng ấy sao?”
“Bà ta đương nhiên rất muốn cứu”, Lãnh Kỳ Túc cười lạnh, sau đó quay người tiếp tục đi về phía trước, “Đây cũng chính là lý do Bổn vương đưa nàng vào cung, tuy ta không nói độc là do bà ta hạ, nhưng dù gì đi nữa nàng ấy cũng từ vuốt mèo của bà ta mới trúng phải đọc Bán diện thương. Bà ta rất coi trọng sỉ diện, và để chứng minh cho sự trong sạch của mình, nhất định sẽ triệu Vương phi vào cung, để Thái y tìm thuốc giải cứu nàng”
Thì ra là như vậy, Linh Lung gật gật đầu. Ấy, mà không đúng, nghĩ cách tìm thuốc giải? Chẳng lẽ đấy không phải độc do Thái hậu hạ sao?
“Thái hậu không có thuốc giải sao?”
“Không có, vì độc đó không phải do bà ta hạ”
Qủa nhiên là vậy! Cũng đúng, một người đã vượt qua vô số màn đấu đá hậu cung để leo lên ngôi vị Thái hậu như bà, nhất định phải là một nữ nhân vô cùng thông minh, đã thế sao có thể hành sự sơ suất như vậy?
“Chẳng lẽ là Hoàng thượng?” người muốn quét sạch tàn dư Phong gia và dồn Vương gia vào đường chết còn ai khác ngoài mẫu tử hai người này đâu chứ?
Lãnh Kỳ Túc không trả lời, khóe môi mỏng lạnh lùng kéo lên thành một đường, trong đầu bất giác lại lóe lên cảnh trong Từ Ninh cung ngày đó, Lãnh Kỳ Dật là người đầu tiên tiến đến dìu Mặc Sương.
Linh Lung đã hiểu rõ, nhưng nếu Hoàng Thượng hạ độc mà Vương gia lại là người giải độc, vậy đó chẳng phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu, vừa nhìn liền hiểu, lại như tự tát vào mặt mình sao?
Còn có, Vương phi đối với Hoàng thượng mà nói chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ, vậy y có hay không vì bảo toàn danh dự của Thái hậu mà ra tay cứu giúp một kẻ xa lạ không chút phân lượng gì với mình?
Linh Lung có chút không hiểu, “Hoàng Thượng sẽ cứu Vương phi sao?”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước Mặc Vũ Hiên, Lãnh Kỳ Túc nhìn nàng một cái, bước ra khỏi dù, khóe môi mỏng chầm chậm phun ra hai chữ, “Không thể”
Không thể?
Ling Lung ngẩn ra một hồi lâu, vậy thì trước sau vẫn không thoát khỏi một chữ chết!
Vương phi nhiều lắm chỉ còn bốn ngày để sống, cho dù Thái hậu có lòng đi nữa, và Thái y dù cho kiên nhẫn thế nào, đối với loại kịch độc như vậy sao có thể chỉ trong ba bốn ngày điều chế ra thuốc giải?
****
Mặc Sương sau khi vào cung được an bài ở tại điện Bồng Lai, đó là nơi các ngoại thần tiến cung thường ở lại, và cũng là nơi cách Thái y viện gần nhất.
Để tránh hiềm nghi, ngày cùng Thái hậu, thái y đến chẩn bệnh, Lãnh Kỳ Dật chỉ lộ ra biểu cảm lạnh tanh, còn sau đó cũng chẳng ghé qua lần nào nữa.
Nhưng mà, y lại sai công công thân cận đưa đến rất nhiều thuốc bổ, và trong những tráp thuốc ấy, nàng nhìn thấy bức thư của y.
Y nói rằng, chỉ vì bất đắc dĩ cho nên không thể lập tức cho nàng thuốc giải, nhưng y đã cho thái y chế ra thuốc giúp ổn định bệnh tình của nàng, cho nên sẽ chẳng có chuyện gì xấu xảy ra cả. Chỉ cần nàng nhẫn nại đợi thêm mười mấy ngày nữa, mượn cớ nói rằng thái y viện đã điều chế thuốc giải thành công, như thế mới danh chính ngôn thuận.
Tiếp tục nhẫn nại? Mặc Sương cười khổ, nàng còn có quyền lựa chọn sao? Không hề!
Nếu không phải là chết, thì chỉ có thể đợi!
Lãnh Kỳ Túc cũng không tiến cung lần nào, nghe nói do mấy hôm trước dầm mưa nhiễm phong hàn, không tiện ra ngoài.
Ngược lại Thái hậu đến thường xuyên hơn, bà vô cùng ân cần, còn lệnh cho Hoàng thượng ban bố thánh chỉ, đi tìm các phương thuốc dân gian trị bệnh cho nàng.
Uống thuốc các thái y điều chế ra, thân thể Mặc Sương không tốt hơn cũng chẳng xấu đi, chỉ là vào buổi sáng sớm ngày thứ ba, nàng lại đột nhiên ho ra máu, càng ho càng khạc máu nhiều hơn, nhiều đến nỗi nhuộm đỏ cả mặt chăn.