Mỹ Nhân Khó Gả

Chương 31: Cầu hôn



Giữa bàn dân thiên hạ, A Cửu chỉ có thể đè nén nỗi tức giận trong lòng, sắc mặt tối tăm lên kiệu.

Đoàn người đông đảo rời đi.

Tất cả mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Cửu Công chúa dù chỉ là một tiểu cô nương chưa tròn mười sáu, nhưng tác phong ngang ngược tàn nhẫn không ai không biết. Đứng gần cô ta luôn khiến người khác lo âu căng thẳng, cô ta không chỉ khó hầu hạ, còn là người ác miệng, nếu làm cô ta mất hứng, có mang lu ra cũng không đủ hứng câu chửi.

Thấy kiệu của Cửu Công chúa càng lúc càng xa, phu nhân Lại Bộ Thượng Thư Lưu thị tiến đến gần Cung phu nhân chúc mừng. Bà ấy vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, lại không có tâm tư gì, chỉ cho là Cung phu nhân vui mừng quá độ mà nét mặt cứng ngắc như thế.

Cung phu nhân vội vàng nói: “Lưu phu nhân cả nghĩ, nào có chuyện đấy.”

Lưu phu nhân cười hì hì: “Cung phu nhân chờ tin vui đi.”

Các phu nhân khác dù không nhiều lời, nhưng đều dùng ánh mắt tán thành Lưu phu nhân. Chư vị tiểu thư dùng ánh mắt bày tỏ sự hâm mộ ghen ghét. Vị trí Thái tử phi vạn người hy vọng, lòng mỗi người coi như đã xác định. Cung phu nhân lo lắng, lòng như bị một tảng đá đè lên, không vui được một chút nào.

Chư vị phu nhân tiểu thư đều là những người tinh tường, thấy thần sắc mẹ con Cung phu nhân chỉ cho là quá bất ngờ chưa lấy lại được tinh thần, lần lượt cáo từ.

Giang Vương phi là người cáo từ cuối cùng, sau khi cùng Mộ Linh Trang lên xe ngựa, bà ấy thở dài: “Rốt cục lại chậm một bước.”

Mộ Linh Trang nói: “Đại ca mà biết không biết thất vọng đến thế nào. Một chị dâu xinh đẹp dịu dàng như thế, cũng tại mẫu thân cứ chần chừ, giờ lỡ hết rồi.”

Giang thị nói: “Ta vốn định đề cập với Cung phu nhân vào Quỳnh lâm yến, ai ngờ bà ấy cùng con gái về trước, chưa kịp mở lời. Sau đó Cung Khanh lại bị tuyển vào cung cùng Công chúa làm lễ hội hoa, ai chẳng biết đó chỉ là cái cớ, Hoàng hậu muốn nhân đó chọn Thái tử phi, ta sao có thể tùy tiện đề cập? Ngộ nhỡ Hoàng hậu chọn Cung Khanh, chẳng phải ta đắc tội Hoàng hậu. Chờ con bé xuất cung, ta lén đi hỏi An phu nhân, mới biết được Hoàng hậu không thích con bé, ta định hôm nay đến mở lời. Ai ngờ, Thái tử lại ngáng đường thế này.”

“Mẫu thân cứ luôn do dự lưỡng lự.”

“Không phải ta do dự, thiên hạ này ai dám tranh với nhà đế vương? Huống chi Độc Cô Hoàng hậu vẫn luôn đề phòng đại ca con, ta càng phải hành sự cẩn trọng hơn.”

“Mẫu thân, hôn sự của Thái tử do Hoàng hậu làm chủ, nếu An phu nhân đã nói Hoàng hậu không muốn Thái tử lấy Cung Khanh, vậy mẹ cứ cầu hôn đi.”

“Không được!” Giang thị quả quyết nói: “Dù Thái tử không thể làm chủ cho hôn sự bản thân, nhưng từ việc hôm nay có thể thấy hắn nhòm ngó Cung Khanh, vì thế mới để A Cửu đến tặng quà, ám chỉ Cung phu nhân không được tùy tiện gả con gái cho người khác.”

Mộ Linh Trang nói: “Mẫu thân nói có lý, nhưng Hoàng thượng Hoàng hậu đang tuổi tráng niên, không lẽ Thái tử có thể dùng quyền thế chèn ép Cung tỷ tỷ không lấy chồng cả đời? Cung phu nhân cũng không phải người vô dụng, há có thể vì ám chỉ của hắn mà vô trách nhiệm với hạnh phúc cả đời của con gái.”

“Cho dù thế nào, chúng ta cũng không thể đắc tội hoàng đế tương lai.”

Mộ Linh Trang cười phì một tiếng: “Mẫu thân mẹ sợ bóng sợ gió quá rồi. Nếu là con, con sẽ chỉ biết cầu hôn, dù sao Hoàng hậu cũng không để Cung Khanh gả vào Đông Cung, Thái tử có nhòm ngó thì cũng đã cưới về nhà ta, chẳng lẽ hắn có thể cướp người?”

“Con càng lúc càng biết đặt vấn đề, nhưng vấn đề không đơn giản như vậy. Thái tử là hoàng đế tương lai, chúng ta sao có thể đắc tội. Cẩn thận mới giữ được thuyền đến vạn năm. Trong mắt thiên hạ Duệ Vương phủ phú quý ngập trời, càng như thế lại càng phải để tiếng tăm mịt mờ, làm người khiêm tốn.”

“Mẫu thân luôn dạy bọn con như vậy. Mỗi lần bị A Cửu ức hiếp cũng nói con nén giận, nhưng làm thế chỉ khiến người khác cho rằng con là bao cát tha hồ đấm đá, sau này con sẽ không sống thế nữa.”

Giang thị im lặng nhìn con gái, lòng dâng cảm giác áy náy. Bà vỗ về tay Mộ Linh Trang, dịu dàng nói: “Chuyện A Cửu con hãy cố quên.”

“Làm sao con quên được, cô ta ức hiếp con suốt mười năm.” Mộ Linh Trang thản nhiên cười một tiếng, cười đến mức lòng Giang Vương phi căng thẳng, vội nói: “Ngàn vạn lần đừng chọc vào A Cửu.”

Mộ Linh Trang ôm cánh tay mẫu thân, cười nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không chọc vào cô ta, nhưng nếu cô ta ức hiếp con con sẽ không khoanh tay chịu trận như trước.” Mộ Linh Trang cười tự tin, hoàn toàn không còn dáng vẻ ẩn nhẫn nhút nhát trước kia.

Giang thị thầm nghĩ: mấy năm ở Giang Nam, con gái thật như biến thành một người khác, nhất định là tỷ tỷ quản giáo không nghiêm, sủng ái quá độ.

Tiễn đưa chư vị phu nhân tiểu thư, Cung phu nhân thấy như đi vào đường cùng. Thưởng hoa yến này chẳng những không đạt được mục đích, ngược lại còn như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ những phu nhân tiểu thư này vừa ra khỏi cổng lớn Thượng thư phủ thì lời đồn sẽ đầy trời. Nhìn bồn mẫu đơn “sát cánh bên nhau”, bà giận chỉ muốn nhổ tận gốc.

Cung Khanh cũng không thể ngờ Mộ Thẩm Hoằng sẽ ra chiêu này, chắc hắn sợ nàng vội vã đi lấy chồng, vì thế tung đòn sát thủ, chặn đứng đường lui của nàng.

Con người này quả nhiên phúc hắc, nàng yên lặng cắn răng, được, quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ xem sau này tỷ tỷ xử lý ngươi thế nào.

Cung phu nhân lo đến không ăn được cơm, vội vàng tìm phu quân thương lượng đối sách.

Cung Thượng thư tiếc chữ như vàng chỉ nói bốn chữ: “Tĩnh quan kỳ biến”, khiến Cung phu nhân thiếu chút nữa thì đập bàn.

Kỳ thật Cung đại nhân bề ngoài bình tĩnh nhưng lòng đang khấp khởi mừng thầm.

Đối với con gái độc nhất, ông ấy không hề yêu thương kém hơn Cung phu nhân, chỉ là không nói ra lời mà thôi. Là một phụ thân, lại là một phụ thân thích quyền thế, ông ấy cảm thấy cả kinh thành chẳng mấy người xứng đôi với con gái, Đông Cung Thái tử là lựa chọn tốt nhất.

Hắn là con trai duy nhất của Tuyên Văn Đế, ngôi vị hoàng đế không nghi ngờ gì sẽ truyền cho Mộ Thẩm Hoằng, khi đó, con gái sẽ thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người, làm gì có nào tiền đồ nào quang minh hơn thế, quang minh không thể nghi ngờ. Kỳ thật ngay từ đầu ông ấy đã ôm tâm tư gả cho Thái tử, nhưng Cung phu nhân nói sao quyết vậy, ông ấy không dám tranh cãi.

Gia thế Cung Cẩm Lan kém xa Cung phu nhân. Vì thế từ sau ngày tân hôn, Cung phu nhân liền thành nữ vương trong nhà, dù không có con trai cũng không cho Cung Cẩm Lan nạp thiếp. Tuy sau đó Cung Cẩm Lan tiền đồ rộng mở, chức quan càng ngày càng cao, nhưng dưới sự lạm dụng uy quyền nhiều năm của Cung phu nhân, nghe lời đã thành thói quen, đời này hiển nhiên không còn khả năng phản kháng.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, hôm sau Kinh thành liền xôn xao đồn đại, con gái của Cung Thượng thư đã được nhắm vào vị trí Thái tử phi. Thậm chí có thể nói là đã đưa sinh lễ.

Vì vậy, Cung Cẩm Lan lòng đầy hoan hỉ, Cung phu nhân lo âu buồn khổ, Cung Khanh thầm nghiến răng nghiến lợi, tính toán tính sổ với con người kia.

Ai nấy đều cho là, hai món quà của Mộ Thẩm Hoằng đại biểu cho tin tức ván đã đóng thuyền.

Nhưng cuộc viếng thăm của Tiết Giai lại khiến Cung phu nhân phải kinh ngạc, từ lo âu buồn khổ thành rơi xuống vực sâu.

Từ lúc gặp chuyện trong trướng của Tiết Giai vào tiết Thanh Minh, lòng Cung Khanh nảy sinh sự đề phòng Tiết Giai, ngày sinh nhật không mời. Tất nhiên, Cung phu nhân cũng không có ý định mời Tiết Giai, bởi vì Nhị ca của cô ta là Độc Cô Đạc, giờ đã thành cháu rể.

Tiết Giai thấy Cung Khanh liền dẩu môi có ý giận: “Tại sao sinh nhật tỷ tỷ mà không nói với muội muội một tiếng, mời nhóm Hứa tỷ tỷ vậy mà không mời muội, muội muội khổ sở muốn chết.”

Cung Khanh mỉm cười: “Muội muội không biết chuyện này, mẫu thân mời mọi người, danh nghĩa thưởng mẫu đơn, kỳ thật là muốn… ” nói đến đây, nàng kề tai Tiết Giai định nói dụng ý của mẫu thân, nhân cơ hội nhắc nhở cô ta, ta từ trước tới giờ không có hứng thú bám rồng dựa phượng, đặc biệt là “con rồng” kia. Sau này ngươi đừng hãm hại ta, người ngươi tâm tâm niệm niệm, ta căn bản không hề để ý, cũng không muốn tranh giành với ngươi.

Tiết Giai nghe xong cười: “Thì ra là ý tại ngôn ngoại, bảo sao không mời muội. Nhị ca nhà muội đúng là hoa đã có chủ.”

Cung Khanh cười cười: “Ta và muội muội cũng thành thân thích.”

“Nhưng muội nghe nói hôm đó Công chúa cũng đến, còn là đưa quà của biểu ca, thật thế sao?”

Cung Khanh quẫn bách gật đầu. Xem ra việc này toàn thành đều hay.

“Tỷ tỷ, hôm nay muội đến, một là muốn tặng quà tỷ, thứ hai là lòng có nỗi băn khoăn, muốn nói với tỷ.”

“Muội muội mời nói.”

“Tối hôm lễ hội hoa, Hoàng hậu gọi biểu ca đến điện Tiêu Phòng, lúc ấy muội và mẫu thân cũng đang ở đấy.” Tiết Giai dừng một chút mới chậm rãi nói: “Dì nói, A Cửu không thích Cung tiểu thư, không được chọn Cung tiểu thư để tránh chị dâu em chồng bất hòa. Hướng tiểu thư coi như gả cho Nhị ca, còn lại hai mươi hai tiểu thư, biểu ca hãy chọn một người thích nhất.”

Cung Khanh bị mấy câu đó làm cho căng thẳng, nó tiết lộ một thông tin quan trọng, đó là Độc Cô Hoàng hậu không hề cho phép nàng tiến cung.

“Tỷ tỷ biết biểu ca chọn ai không?”

Tim Cung Khanh đập loạn, hắn sẽ nói thế nào?

“Tỷ tỷ nghe xong đừng khổ sở.” Tiết Giai dịu dàng nói: “Biểu ca nói, hắn thích Kiều Vạn Phương.”

Tim Cung Khanh ổn định lại trong nháy mắt.

“Vì thế, nghe nói Cửu Công chúa thay biểu ca mang quà đến tặng tỷ, muội thật sự cảm thấy rất kỳ quái. Thứ nhất, dì đã nói rõ ràng là không được chọn tỷ, thứ hai, biểu ca nói hắn thích Kiều tỷ tỷ, tại sao lại bảo Công chúa đi tặng quà?”

Cung Khanh nghe xong lại thấy bình tĩnh ngoài dự tính, nàng cười cười: “Đa tạ muội muội nói cho ta biết mấy tin tức này. Ta đã hiểu.”

Chỉ thế thôi sao? Lòng Tiết Giai mơ hồ có chút thất vọng.

Cô ta tiếc nuối nói: “Kỳ thật nếu không phải A Cửu không thích tỷ tỷ, tỷ tỷ gả cho biểu ca quả thật rất tốt.”

Cung Khanh thản nhiên nói: “Muội muội nói đùa, ta đâu có tài đức gì mà dám sánh với Thái tử.”

Sau khi Tiết Giai cáo từ, Cung phu nhân cơ hồ muốn ngất. Dù bà cũng không muốn Cung Khanh gả cho Mộ Thẩm Hoằng, nhưng nếu Hoàng hậu không muốn để Cung Khanh gả vào Đông Cung thì tình huống càng thêm gay go. Hôm nay cả kinh thành đều xôn xao Cung Khanh đã được nhắm cho vị trí Thái tử phi, còn ai dám lấy nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.