Độc Cô Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Mau… mau gọi Tiết Lâm Phủ.”
Tuyên Văn Đế ngoài chuyện sắc mặt tái đi thì thái độ vẫn bình tĩnh, nói với mọi người: “Không có việc gì.”
Rất nhanh sau đó, Tiết Lâm Phủ cùng các ngự y thuộc hạ tới.
“Mau dìu Hoàng thượng vào.”
Độc Cô Hoàng hậu cũng muốn theo vào, Tiết Lâm Phủ nói: “Thỉnh nương nương dừng lại.”
Độc Cô Hoàng hậu lo lắng vạn phần đi lòng vòng trong ngoại điện. Giang
Vương phi và Duệ Vương, A Cửu Cung Khanh đứng ngoài cửa, ai nấy đều vô
cùng căng thẳng bất an. Cung phu nhân là người thấp thỏm bất an nhất,
bởi vì Tuyên Văn Đế bị thương vì cứu bà.
Lý Khả Giản phụ trách băng bó vết thương cho Cung phu nhân, Cung Khanh thấp giọng hỏi: “Mạch tượng của mẫu thân ta thế nào?”
Lý Khả Giản đáp: “Phu nhân không có gì đáng ngại, thỉnh nương nương và phu nhân yên tâm.”
Nghe thấy thế, Cung Khanh mới thở phào một cái. Cung phu nhân sợ hãi vuốt bụng, thầm nghĩ, may mặc áo dày.
Rất lâu sau, Tiết Lâm Phủ mới đi ra, trên mâm bạc là một mảnh thủy tinh sắc nhọn, vẫn còn dính máu. Độc Cô Hoàng hậu nhìn thấy liền nhũn cả chân,
quả nhiên là vì thế, sao lại trùng hợp thế này. (bạn Nhi đoán là có người cầm mảnh thủy tinh vỡ định xọc vào người Cung phu nhân)
Bà ta cắn răng, sai nội thị: “Lôi mấy cung nữ cầm đèn ra đánh đến chết.”
A Cửu hỏi: “Tình huống của phụ hoàng ta thế nào rồi?”
“Mảnh thủy tinh đâm sâu vào khoang bụng, sau khi vi thần lấy ra đã khâu vết thương, Hoàng thượng dùng ma túy tán, giờ đã ngủ.”
Độc Cô Hoàng hậu gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, xem ra Hoàng thượng cũng
không có gì đáng ngại. Mọi người về đi, chuyện hôm nay không được lộ ra
ngoài.”
Giang Vương phi nói: “Để Chiêu Luật ở lại hầu hạ Hoàng thượng đi?”
Độc Cô Hoàng hậu tỉnh táo liếc mắt nhìn mọi người một lượt: “Không cần, mọi người về đi, ở đây đã có Tiết thần y, Hoàng thượng tuyệt đối không có
việc gì.”
Mọi người ra về, lúc này Độc Cô Hoàng hậu mới nói: “Tiết Lâm Phủ, rốt cục
tình huống của hoàng thượng là thế nào?” Bà ta một mực đề phòng mẹ con
Duệ Vương, vì thế vừa rồi cố gắng chỉ nói qua loa bệnh tình của Tuyên
Văn Đế, nhưng chuyện mình làm lòng mình rõ hơn ai hết, mảnh thủy tinh
giấu trong đèn sắc nhọn thế nào bà ta rõ ràng nhất, đến giờ chỉ có may
mắn duy nhất là không bôi độc lên mảnh thủy tinh, nếu không đúng là hậu
quả không thể tưởng tượng.
Tiết Lâm Phủ quỳ rạp xuống đất: “Hồi bẩm nương nương, vi thần đã cố hết sức, nhưng cách đây không lâu Hoàng thượng từng chịu một lần tổn thương,
thân thể rất hư nhược. . .”
Độc Cô Hoàng hậu nghe thế liền hiểu tình huống của Tuyên Văn Đế rất nghiêm
trọng, nghiêm nghị nói: “Bệnh tình của Hoàng thượng không được lộ ra
ngoài nửa chữ.”
“Vâng.”
“Các ngươi canh chừng suốt đêm, có việc gì lập tức bẩm báo.”
“Vâng.”
Độc Cô Hoàng hậu xoay người sai Minh Vũ: “Minh Vũ, đi gọi Định Viễn Hầu đến đây.”
“Vâng.”
Độc Cô Đạc chạy từ kinh thành đến hành cung ngay trong đêm, tới nơi là nửa
đêm. Hắn còn chưa biết tình huống thế nào, đã thấy Độc Cô Hoàng hậu với
vẻ mặt nặng nề đi tới, hắn dè dặt hỏi han: “Dì có gì sai bảo ạ?”
“Ngươi phái tâm phúc lập tức đem phong thư này đến An Tây Đô Hộ Phủ, giao tận tay Thái tử, nhớ lấy.”
“Dạ.”
“Lên đường ngay trong đêm, không nghỉ phút nào, nhân tiện truyền Hoắc Hiển đến gặp ta.”
Độc Cô Đạc đi chưa tới một canh giờ, Hoắc Hiển đã tới.
Độc Cô Hoàng hậu giao một mật tín cho hắn: “Ngươi dẫn theo Bí Tư Doanh lập
tức lên đường, đi nghênh đón Thái tử, mật tín này tự tay giao cho Thái
tử.”
“Vâng, vi thần lĩnh chỉ.”
Sau khi bố trí thỏa đáng, Độc Cô Hoàng hậu mới dám thở phào một cái, nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Tối nay thật sự rất ngoài dự liệu. Nếu không phải Giang Vương phi quấn quít lấy bà ta nói về chuyện Mộ Linh Trang, bà ta đã có thể rời đi sớm hơn,
không phải đợi đến tận lúc Tuyên Văn Đế về đến nơi. Nhưng dù Tuyên Văn
Đế có mặt, bà cũng không cảm thấy có gì bất ổn, tất cả chỉ là ngoài ý
muốn.
Đáng tiếc nhất là bà ta ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến chuyện Tuyên Văn Đế lại kịp thời có mặt xả thân cứu Cung phu nhân. Chuyện đấy càng
khiến suy đoán của bà ta thêm vững chắc, nhất định là ông ấy quan tâm
đứa con trong bụng Cung phu nhân mới liều lĩnh làm thế. Nỗi hận thù với
Cung phu nhân càng thêm mãnh liệt, liên đới thành hận cả Tuyên Văn Đế,
trước mặt bàn dân thiên hạ, vứt bỏ thân phận đế vương chí tôn, đi cứu
một người vợ thần tử, truyền ra ngoài thử hỏi còn thể thống gì.
Bà ta xoa thái dương, nội tâm hỗn loạn. Nếu Tuyên Văn Đế có bất trắc gì,
Mộ Thẩm Hoằng lại không có ở đây, biết phải làm sao? Giờ phút này bà ta
mới bắt đầu hối hận, đáng lẽ không nên nhất thời ghen tuông mà làm
chuyện mất lý trí.
Tuyên Văn Đế một mực hôn mê, đến tận hừng đông mới tỉnh.
Tiết Lâm Phủ ra ngoài báo với Độc Cô Hoàng hậu.
Độc Cô Hoàng hậu vội vàng vào trong điện.
Tuyên Văn Đế từ từ nhắm hai mắt, hơi thở yếu ớt, Độc Cô Hoàng hậu bước tới nhẹ nhàng cầm tay ông ấy.
“Hoàng thượng.”
Ngón tay Tuyên Văn Đế giật giật, dù không có sức lực cũng rất kiên quyết rút tay mình lại.
Độc Cô Hoàng hậu nhìn bàn tay trống rỗng, lòng đau tê tái.
“Người khác lui hết ra.” Tuyên Văn Đế thấp giọng nói.
Nhóm thái y lặng lẽ lui ra, trong điện chỉ còn lại vợ chồng đế hậu.
“Độc Cô Linh.”
Độc Cô Hoàng hậu ngẩn ra, nhiều năm lắm rồi ông ấy chưa từng gọi tên bà ta.
“Là ngươi làm đúng không.” Tuyên Văn Đế nói với ngữ khí trầm thấp vô lực, nhưng không cho phép phủ nhận.
Độc Cô Hoàng hậu chỉ có thể làm như không biết, hỏi ngược lại: “Hoàng thượng nói chuyện gì?”
“Cung phu nhân.”
“Hoàng thượng nói gì vậy, thiếp với cô ấy không thù không oán, cô ấy lại là mẫu thân Thái tử phi, tại sao thiếp phải hại cô ấy.”
Tuyên Văn Đế thở hổn hển mấy hơi, nói đứt quãng: “Những năm gần đây, lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ trẫm không biết?”
“Lòng thiếp có trời cao chứng giám.”
“Thôi, thôi.” Tuyên Văn Đế không kiên nhẫn phẩy tay, nhắm hai mắt lại.
Độc Cô Hoàng hậu nín nhịn: “Hoàng thượng, trong mắt ngài, thiếp thật sự hẹp hòi đến thế sao?”
Tuyên Văn Đế nhắm mắt không đáp.
“Thần thiếp gả cho Hoàng thượng từ năm mười sáu tuổi, khi đó Hoàng thượng vẫn còn là một hoàng tử không được sủng, nếu không phải thần thiếp và phụ
thân hết lòng hết sức mưu đồ, Hoàng thượng liệu có ngày hôm nay? Hoàng
thượng không niệm tình xưa, đối với người khác nhớ mãi không quên, trước mặt mẹ con Duệ Vương lại xả thân đi cứu Cung phu nhân, truyền ra ngoài
mặt mũi thần thiếp phải để ở đâu.”
Tuyên Văn Đế xoay mặt vào trong, hữu khí vô lực nói: “Mau gọi Hoằng nhi trở về.”
“Thần thiếp đã phái người đi rồi.”
“Nếu không muốn trẫm chết sớm hơn thì lui ra đi.”
Hiển nhiên ông ấy không muốn tranh cãi nữa, Độc Cô Hoàng hậu không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi rời khỏi tẩm điện.
Hôm sau, Tuyên Văn Đế sốt cao không giảm. Độc Cô Hoàng hậu càng như ngồi
trên đống lửa, với khoảng cách kinh thành đến An Tây, dù khoái mã có
chạy ngày đêm không nghỉ thì cả đi lẫn về cũng phải mất ít nhất nửa
tháng.
Sáng sớm, Cung Khanh và Cung phu nhân đến hỏi thăm bệnh tình Tuyên Văn Đế,
vừa vặn gặp Giang Vương phi và Duệ Vương cũng vội vã mà đến.
Độc Cô Hoàng hậu đi ra từ tẩm cung, nét mặt không chút thay đổi, vẫn nghiêm trang nặng nề như trước.
Cung Khanh thấy Hoàng hậu bình tĩnh như thế thì có chút an tâm.
Độc Cô Hoàng hậu đáp: “Không cần lo lắng, long thể Hoàng thượng xưa nay vốn an khang, chắc chắn bình an vô sự.”
Giang Vương phi nói: “Vậy là tốt rồi, thần phụ hôm qua lo lắng một đêm không ngủ.”
Độc Cô Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, không cần ngày nào cũng tới thăm. Mọi người về đi.”
Ra khỏi hành cung, Giang Vương phi ngồi trên xe ngựa, thấp giọng nói:
“Biết ngay bà ta đề phòng mẹ con ta, người của ta đã nghe ngóng được
gì.”
Duệ Vương cười cười: “Ai lại ngốc đến mức thám thính tin tức từ mồm bà ta.
Đêm qua Độc Cô Đạc chạy từ kinh thành đến hành cung ngay trong đêm, nhất định là tình huống Tuyên Văn Đế không được tốt, Hoàng hậu gọi hắn đến
dặn dò chuẩn bị.”
“Tình huống ở An Tây thế nào rồi?”
“Trời đông giá rét, muốn tốc chiến tốc thắng không phải chuyện dễ dàng.”
“Lúc này gọi Thái tử về liệu có ảnh hưởng đến chiến sự với Cao Xương?”
Duệ Vương nheo mắt đáp: “So với đế vị, vài toà thành có sá gì. Nhất định hắn sẽ nhanh chóng về kinh.”
Độc Cô Hoàng hậu bị đè nén suốt một ngày, thấy ngày dài tựa năm, Tuyên Văn
Đế một mực sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh. Cho đến hoàng hôn mới
bắt đầu tỉnh lại.
Độc Cô Hoàng hậu lập tức bưng bát thuốc vẫn giữ ấm đến, dịu dàng nói: “Hoàng thượng ngài tỉnh rồi, mau uống thuốc đi.”
Tuyên Văn Đế nhìn bà ta một chút, thấp giọng nói: “Gọi Cung Cẩm Lan đến đây.”
Độc Cô Hoàng hậu ngẩn ra, sai Minh Vũ: “Đi truyền Lễ Bộ Thượng Thư yết kiến.”
Tuyên Văn Đế uống thuốc xong, lại nhắm hai mắt lại.
Độc Cô Hoàng hậu lẳng lặng nhìn ông ấy, lòng ngổn ngang trăm mối. Lúc trước khi ông ấy khỏe mạnh, bà ta chỉ chăm chăm để ý lòng ông ấy có mình
không, hôm nay ông ấy bệnh tình nguy kịch, bà ta không còn dám yêu cầu
xa vời, chỉ mong ông ấy qua khỏi.
Lòng tham con người biết sao cho vừa.
Một canh giờ sau, Cung Cẩm Lan vội vã chạy tới hành cung.
Độc Cô Hoàng hậu truyền cho vào.
Cung Cẩm Lan nhìn thấy Tuyên Văn Đế bệnh liệt giường, lấy làm kinh hãi, quỳ gối trước giường thỉnh an Tuyên Văn Đế.
“Khanh ở lại, hầu hạ trẫm.”
Độc Cô Hoàng hậu kinh hãi, không ngờ ông ấy triệu Cung Cẩm Lan đến lại vì chuyện này.
Cung Cẩm Lan cũng kinh hãi, ai hầu hạ Hoàng thượng chẳng được, hành cung này có hơn trăm người, tại sao phải gọi ông ấy vất vả chạy từ kinh thành
đến hành cung, ông ấy còn là người đứng đầu Lễ Bộ, bao công vụ biết vứt
cho ai? Về tình về lý, đều không tới phiên Lễ Bộ Thượng Thư là ông ấy
đến hầu hạ Hoàng thượng?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Cung Thượng thư vẫn cung kính hầu hạ.
Khi tin này truyền tới cung Trường Bình, Cung Khanh và mẫu thân đều kinh ngạc không thôi.
Cung phu nhân nói: “Không lẽ Hoàng thượng là sốt cao đến mất tỉnh táo, sao lại bảo cha con đến hầu hạ?”
Cung Khanh cũng băn khoăn mà không tìm được lời giải.
Cung Cẩm Lan hoàn toàn không ngờ, Tuyên Văn Đế dĩ nhiên bắt ông ấy cực nhọc
ngày đêm, ngày hầu hạ trong tẩm điện, đêm cũng bảo ông ấy trải chăn đệm
nằm dưới chân giường. Đãi ngộ này thật khiến người ta không thể tưởng
tượng nổi.
Độc Cô Hoàng hậu càng thấy kỳ quái hơn người. Bà ấy đêm ngày ưu tư, vừa lo
cho bệnh tình Tuyên Văn Đế, vừa lo không biết con trai có về kịp hay
không.
Tiết Lâm Phủ vừa ra khỏi điện, Độc Cô Hoàng hậu liền gọi lại hỏi: “Tình huống Hoàng thượng thế nào rồi?”
Tiết Lâm Phủ đỏ hốc mắt, cắn răng quỳ xuống hồi báo: “Theo tình hình của Hoàng thượng, chắc duy trì được… mười lăm ngày nữa.”
Độc Cô Hoàng hậu lảo đảo suýt ngã, hai mắt đỏ hoe, không màng chuyện nam nữ cách biệt cầm tay Tiết Lâm Phủ, nổi giận nói: “Không phải ngươi là thần y sao?”
“Vi thần đã cố hết sức, cuối mùa thu Hoàng thượng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, vi thần thật sự không sức đổi trời.”
Độc Cô Hoàng hậu buông tay ngã ngồi xuống ghế.
Mười lăm ngày, lúc này dù là Độc Cô Đạc hay Hoắc Hiển đều chưa tới được An Tây. Giờ biết làm sao?
Bà ta phẩy tay, đi vào trong điện. Vừa nhìn liền kinh hoàng .
Cung Cẩm Lan cúi người ở đầu giường Tuyên Văn Đế, hai người kề cận rất thân mật.
Tuyên Văn Đế thấp giọng thì thầm với Cung Cẩm Lan: “Từ quan.”
Cung Cẩm Lan kinh hoàng, ngoài ý muốn, không giải thích được, vất cả mới lên đến Thượng thư, sao lại bắt ông ấy từ quan? Nhưng quân mệnh như sơn,
không dám cự tuyệt, đành đáp: “Thần … lĩnh chỉ.”
Màn này lọt vào mắt Độc Cô Hoàng hậu khiến bà ta thấy chói mắt vô cùng. Hai người cực kỳ thân mật, như thể Tuyên Văn Đế thông báo hậu sự với người
thân cận nhất, chẳng lẽ giờ phút này, người thân cận nhất không phải bà
ta sao, sao lại là vị ngoại thần này.
Bà ta tiến tới nói: “Cung Thượng thư, khanh lui xuống trước đi.”
Cung Cẩm Lan lập tức khom người lui xuống.
Độc Cô Hoàng hậu đi tới ngồi bên giường Tuyên Văn Đế, nhìn ông ấy cẩn thận. Mấy ngày mà ông ấy tiều tụy hẳn đi, hốc mắt hõm sâu, râu mọc lởm chởm.
Độc Cô Hoàng hậu thấy mà đau lòng, không kiềm chế được nước mắt tuôn
rơi.
“Hoàng thượng, tại sao không cho thần thiếp hầu hạ, ngài vẫn giận thần thiếp sao?”
“Đúng là trẫm vẫn giận ngươi.”
Tuyên Văn Đế nói rất nhỏ, rất yếu, nhưng ngữ khí rất chậm, nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng.
Độc Cô Hoàng hậu hoàn toàn không ngờ ông ấy lại thẳng thắn như vậy.
“Ngươi… ép trẫm cả đời, giờ chắc đã vừa lòng.”
“Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ nghĩ tận tâm tận lực hầu hạ Hoàng thượng, mong Hoàng thượng sớm ngày bình phục.”
“Không cần. Trẫm kìm nén tâm sự cả đời, cuối cùng đã có cơ hội thực hiện, trẫm chỉ muốn hắn đến hầu hạ.”
Độc Cô Hoàng hậu nghe mà kinh hãi.
Tuyên Văn Đế hai mắt nhắm nghiền, chậm rãi nói: “Để hắn canh hoàng lăng cho trẫm ba năm.”
Độc Cô Hoàng hậu đứng bật dậy, khó mà tin được.
“Trẫm không thích nữ nhân, vì thế trước kia mới nhận lời thề độc. Ngươi đã hiểu chứ.”
Độc Cô Hoàng hậu toàn thân run rẩy, đột nhiên cảm thấy nỗi khổ tâm đè nặng
bà bao năm qua chỉ là một trò cười không hơn không kém.
Tuyên Văn Đế nằm đó, bình tĩnh, thoải mái, như thể nói xong bí mật đời này, giờ đã siêu thoát viên mãn.
Nước mắt tràn mi, khiến Độc Cô Hoàng hậu không nhìn rõ người nằm đó nữa, đây là người chung chăn chung gối suốt nửa đời người đấy ư, đến tận lúc
chết mới biết được tâm sự của ông ấy, bí mật của ông ấy, mới biết bản
thân canh cánh cả đời chẳng qua chỉ là lầm đường lạc lối.
Tuyên Văn Đế nói: “Vợ chồng một hồi, một lần cuối cùng này… hoàn thành cho trẫm đi.”
Cung Cẩm Lan chờ ngoài điện rất lâu, cho đến khi Độc Cô Hoàng hậu thẫn thờ
đi ra. Bà ta nhìn ông ấy, ánh mắt chợt lạnh, rảo bước đi thẳng.
Nực cười làm sao, thì ra người trong lòng ông ấy là Cung Cẩm Lan. Bảo sao
năm đó bắt ông ấy thề, ông ấy nhanh chóng nhận lời, bảo sao gần đây ông
ấy không màng nữ sắc, bảo sao những năm gần đây, Cung Cẩm Lan một bước
lên mây, quan vận hanh thông. Bảo sao những năm gần đây ban thưởng ân
sủng không ngừng, đi tuần cũng mang theo, thì ra là vậy.
Độc Cô Hoàng hậu mờ mịt đi trong hành cung.
Minh Vũ dẫn theo cung nữ, im lặng đi theo.
Bất tri bất giác đi tới bên ngoài cung Trường Bình, Độc Cô Hoàng hậu nghe
tiếng cười bên trong. Đó là tiếng cười của Cung phu nhân, cởi mở dứt
khoát lại sắc sảo.
Bà ấy chợt thấy nỗi thù địch lòng hận thù suốt hai mươi năm qua với Cung
phu nhân tan thành mây khói. Đột nhiên lại nghĩ, tại sao ta ở đây đau
khổ, ngươi lại chẳng hay biết gì, cười vui vẻ đến thế.
Mấy câu nói của Tuyên Văn Đế không chỉ kinh động lòng người, còn kích thích thần kinh Hoàng hậu, làm bà ta mê man đi vào.
Cung phu nhân đang cùng Cung Khanh sưởi nắng dưới hành lang. Nhìn thấy Độc
Cô Hoàng hậu, hai người đều lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Độc Cô Hoàng hậu vẫy tay với Cung phu nhân, “Cô lại đây.”
Cung Khanh thấy thế vội đỡ Cung phu nhân, định đi cùng.
Độc Cô Hoàng hậu lại ngăn nàng, “Ta có chuyện muốn nói riêng với mẫu thân con.”
Dứt lời bà ta xoay người ra ngoài.
Cung phu nhân gật đầu với Cung Khanh, có lẽ Cung Khanh không yên lòng, ra hiệu Vân Diệp và Vân Hủy đi theo.
Độc Cô Hoàng hậu ôm tay đứng trong gió, bóng dáng quạnh hiu tiều tụy. Như
già nua rất nhiều, so với Cung phu nhân châu tròn ngọc sáng, như cách
biệt mười năm đằng đẵng.
“Cô có biết tại sao Hoàng thượng để phu quân cô đi hầu hạ hắn không?”
“Thần phụ không biết.”
“Bởi vì… Hoàng thượng vẫn luôn thích hắn.” Độc Cô Hoàng hậu nói với giọng
cay đắng, vừa lòng thấy Cung phu nhân lộ vẻ kinh hoàng.