Đồng Châu không xa kinh thành, ngày hôm sau liền đến địa giới Đồng Châu.
Cung Khanh viết phong thư để Y Bằng Cử đưa đến huyện nha.
Khi Y Bằng Cử nhận thư, Cung Khanh kinh ngạc phát hiện, tay phải của hắn quấn vải dầy, còn sưng như bánh chưng.
“Y đại nhân, tay khanh làm sao vậy?”
“Đêm qua bị một trúng tên lạc, lúc đấy thần vội vã đi, không ngờ mũi tên có
độc, nương nương yên tâm, thần đã xử lý qua, không có việc gì.”
“Chờ Thẩm đại nhân đến, nhờ hắn bốc hộ mấy thang thuốc.”
Y Bằng Cử cười cười: “Không cần, người của Bí Tư Doanh không yếu ớt như thế, có ai không có vết thương trên người.”
Thẩm Túy Thạch nhận được thư, cơ hồ khó có thể tin Cung Khanh sẽ đến Đồng
Châu. Nhưng chữ của Cung Khanh hắn vô cùng quen thuộc, ngày đó nàng viết “Xuân miên bất giác hiểu” hắn xem đi xem lại vô số lần, nét chữ nàng
thế nào hắn không thể nhận lầm.
Hắn lập tức theo Y Bằng Cử đến xe ngựa Cung Khanh.
Cung Khanh ngồi trên xe ngựa, tháo mặt nạ, nói nhỏ: “Thẩm đại nhân.”
Thẩm Túy Thạch vừa mừng vừa sợ, đang muốn thi lễ, Cung Khanh ngăn cản hắn,
trầm giọng nói: “Thỉnh Thẩm đại nhân an bài hộ một chỗ tá túc trước, lát nữa ta sẽ nói tỉ mỉ hơn.”
Thẩm Túy Thạch đáp: “Nương nương chờ một chút, ta đi an bài.”
Nửa ngày sau, Cung Khanh dàn xếp cho nhóm Y Bằng Cử ở Đồng Châu. Thẩm Túy
Thạch an bài cho nàng ở ngay sau huyện nha, là ngoại trạch của một nhà
phú thương.
Từ công báo quan phủ Thẩm Túy Thạch đã biết đại khái tình hình ở kinh
thành, lại thêm Mộ Linh Trang trốn khỏi kinh thành đến Đồng Châu, thuật
lại chuyện Duệ Vương bức vua thoái vị cho hắn biết.
Cung Khanh rời kinh, vừa ngoài dự tính lại vừa trong dự liệu, nếu là hắn,
nhất định cũng sẽ rời khỏi tầm khống chế của Duệ Vương, chỉ không ngờ
Cung Khanh lại tìm hắn nương tựa.
Vì tránh người khác chú ý, hoàng hôn ngày hôm đấy Thẩm Túy Thạch mới tới gặp Cung Khanh.
Y Bằng Cử mời hắn vào trong nhà.
Cung Khanh vừa ăn cơm chiều xong, vừa gặp Thẩm Túy Thạch, không giấu giếm chút nào, nói thẳng tình hình ở kinh thành với hắn.
“Duệ Vương sẽ không bỏ qua cho đứa con trong bụng ta, bất đắc dĩ mới phải
tìm đến Thẩm đại nhân, dựa vào quan hệ giữa Thẩm đại nhân và Duệ Vương,
ta nghĩ ở chỗ Thẩm đại nhân tạm thời là an toàn nhất.”
Nghe đến đó, Thẩm Túy Thạch có vẻ có chút hổ thẹn, hắn bất an nói: “Nương
nương yên tâm, hành tung của nương nương thần tuyệt không để lộ nửa chữ, ngay cả với Linh Trang, thần nhất định cũng sẽ giữ kín như bưng.”
Cung Khanh vội nói: “Tất nhiên ta tin tưởng Thẩm đại nhân mới đến nhờ nương
tựa. Ta tin tưởng nhân phẩm Thẩm đại nhân, hơn nữa ta cũng tin Linh
Trang không hay biết những chuyện Duệ Vương đang làm.”
“Linh Trang không tham gia vào chuyện của anh trai. Hôm qua nàng đã rời khỏi kinh thành, giờ đang ở chỗ thần.”
Cung Khanh cười cười: “Linh Trang và Thẩm đại nhân đúng là một đôi trời sinh. Dám làm dám chịu, can đảm quyết đoán.”
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt, thấp giọng nói: “Thần còn nhớ ngày đó nương nương
khuyên thần ở ngự hoa viên. Nếu muốn thoát khỏi A Cửu chỉ có cách thành
thân. Ngoài Linh Trang không có ai dám gả cho thần.”
“Tóm lại chúc mừng Thẩm đại nhân. Linh Trang so với A Cửu, không biết tốt
hơn bao nhiêu lần. Cô ấy thông minh mẫn tiệp, có can đảm có hiểu biết,
rất xứng đôi với Thẩm đại nhân.”
Thẩm Túy Thạch mỉm cười không nói. Ngày đó Mộ Linh Trang đi ngang qua Đồng
Châu, hai người ngẫu nhiên gặp gỡ, biết được Mộ Linh Trang trốn nhà ra
đi, hắn rất tán thưởng dũng khí của nàng. Hai người nói đến A Cửu càng
có sự đồng cảm
“Nương nương an tâm ở lại nơi này, thần không tiện đến đây hầu hạ để tránh
người khác chú ý. Nương nương có gì sai bảo xin nhờ Y đại nhân chuyển
lời.”
“Ân tình hôm nay của Thẩm đại nhân, ta ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định có ngày báo đáp.”
“Nương nương quá lời, thần có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ nương nương năm đó ra ơn. Có thể dốc sức cho nương nương, thần muôn chết không từ.”
Y Bằng Cử đứng một bên quan sát lời nói cử chỉ hành vi của Thẩm Túy
Thạch, trực giác mách bảo đây là một chính nhân quân tử có thể nhờ cậy,
liền âm thầm yên lòng.
Đồng Châu có công báo mỗi ngày, Thẩm Túy Thạch đều gửi cho Y Bằng Cử, Y Bằng Cử lại báo lại với Cung Khanh.
Quả nhiên, ngay sau hôm hai người rời đi, Độc Cô Hoàng hậu đã đồng ý để Duệ Vương kế vị.
Quần thần thấy Thái tử bỏ mình, Hoàng hậu cũng đồng ý để Duệ Vương kế vị,
liền lập Duệ Vương đăng cơ, chuyển thi thể Tuyên Văn Đế từ hành cung về
kinh, hạ táng hoàng lăng.
Cung Khanh đến Đồng Châu chẳng mấy chốc đã là ngày thứ ba. Nàng không lo
lắng Duệ Vương và Độc Cô Hoàng hậu có thể tìm tới, nàng chỉ lo lắng Mộ
Thẩm Hoằng có thể trở về hay không. Mỗi ngày trôi qua nàng lại thêm lo
lắng, càng ngày càng ăn ngủ không yên.
Ngày đó Mục Thanh Dương nói, bốn ngày nữa thi thể của Thái tử sẽ về đến kinh thành, giờ nàng rời kinh được bốn ngày, hắn thật sự qua đời rồi sao?
Cung Khanh ngơ ngác nhìn bình minh, từng tia nắng ban mai chiếu qua cửa sổ.
Trời đã sáng.
Vân Diệp đi vào mang nước rửa mặt, thấy Cung Khanh ngồi héo hon, không kiềm chế được rơi nước mắt: “Nương nương dù không giữ gìn sức khỏe bản thân
cũng nên nghĩ cho tiểu hoàng tử trong bụng. Thức trắng một đêm, làm sao
chịu đựng được.”
Cung Khanh thở dài, “Ta biết, nhưng không ngủ được.”
Ăn không biết vị xong bữa sáng, Cung Khanh liền ngóng chờ tin tức.
Y Bằng Cử sáng sớm đã đến huyện nha, giờ phút này đáng lẽ nên về rồi mới
đúng. Chờ tin tức của hắn là chuyện quan trọng nhất với Cung Khanh lúc
này.
Giờ Thìn, rốt cục Y Bằng Cử cũng quay về. Hôm nay hắn về muộn hơn bình
thường nhiều, lòng Cung Khanh căng thẳng không thôi, không biết tin hắn
mang về hôm nay là tin tốt hay tin xấu.
Cho đến khi hắn đến gần, thấy vẻ vui mừng không che dấu được, Cung Khanh thấy tim đập càng lúc càng nhanh.
Y Bằng Cử quỳ rạp xuống đất, âm thanh kích động: “Nương nương, có tin mừng.”
Cung Khanh thấy tim mình giật thót, vội hỏi: “Có phải điện hạ đã…?”
Y Bằng Cử không kiềm chế được mỉm cười, “Nương nương anh minh, Hoàng thượng đã trở về.”
Hoàng thượng? Hai chữ này tiết lộ vô số tin tức.
Cung Khanh vui mừng đến ứa nước mắt: “Giờ hắn ở đâu?”
“Hoàng thượng đã mang binh vào kinh thành. Thỉnh nương nương an tâm chờ. Thần
tin trong vòng ba ngày tất cả sẽ được dàn xếp xong xuôi.”
Cung Khanh một đêm khó ngủ, trời vừa sáng liền sai Y Bằng Cử đi thám thính tin tức.
Y Bằng Cử trở về bẩm báo với Khanh: “Hoàng thượng đã đăng cơ, Duệ Vương đã thoái vị.”
“Hoàng thượng rất khỏe mạnh, thỉnh nương nương yên tâm.”
Trước mặt thần tử, Cung Khanh không tiện rơi lệ, chờ Y Bằng Cử lui xuống, Cung Khanh gục xuống giường khóc long trời lở đất.
Nhẫn nại kiềm chế bao ngày, kiên cường chống chọi, cuối cùng cũng chờ được
tin tức của Mộ Thẩm Hoằng, nàng không kiềm chế được nữa, giải phóng hết
áp lực tâm sự trong lòng.
Vân Diệp nhìn mà luống cuống, không khuyên được, Vân Hủy rưng rưng nói: “Để nương nương khóc đi, phép màu nào đã giúp nương nương vượt qua một
tháng vừa rồi.”
Nghĩ đến những gian nan đã trải qua, hai người cũng không kiềm chế được mà khóc nức nở.
Ba nữ nhân ở trong phòng khóc đến khi trời tối, Y Bằng Cử đứng ngoài nghe
tiếng khóc nức nở vừa đau lòng vừa buồn cười. Chỉ coi như không nghe
thấy, lặng lẽ gọi thuộc hạ tới, hạ lệnh mấy ngày này phải tuyệt đối cẩn
thận, bảo vệ nương nương thật tốt.
Ba ngày sau tình hình kinh thành đã yên ổn. Y Bằng Cử đề nghị Cung Khanh hồi kinh kinh.
Cung Khanh lắc đầu: “Đợi thêm mấy ngày. Không vội.” Biết Mộ Thẩm Hoằng bình
yên vô sự, nàng không có gì để lo lắng, dù rất nhớ hắn, nhưng biết mấy
ngày này nhất định là hắn bận trăm công nghìn việc. Đảng của Duệ Vương
phải thanh lý sạch sẽ mới có thể an tâm. Chờ hắn dàn xếp xong xuôi rồi
trở về không muộn.
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, bên ngoài vang tiếng vó ngựa lộp cộp, Y Bằng Cử
vô cùng cảnh giác, liền tập hợp thuộc hạ bảo vệ Cung Khanh, hắn thì phi
thân lên mái nhà quan sát.
Một nhóm túc vệ quân đi tới, người đi đầu chính là Hoắc Hiển.
Y Bằng Cử vui mừng, phi thân xuống sân nói với Vân Diệp: “Nhanh đi bẩm
báo nương nương, Hoàng thượng phái người tới đón nương nương hồi kinh .”
Cung Khanh vẫn chưa ngủ dậy, Vân Hủy đi vào đánh thức Cung Khanh, vui rạo
rực nói: “Hoàng thượng phái người tới đón nương nương hồi kinh .”
Cung Khanh uể oải ngồi dậy, ngáp nói: “Không cần hắn phải tới đón ta, đâu phải ta không biết đường hồi kinh.”
Vân Hủy và Vân Diệp cười hì hì nói: “Nhất định là Hoàng thượng không chờ được.”
Cung Khanh nhíu mày: “Ta không muốn gặp hắn.”
Vân Hủy và Vân Diệp tròn mắt nhìn nhau, là sao?
Quay sang nhìn Cung Khanh, quả nhiên là vô cùng bình tĩnh.
Hai người âm thầm bội phục bản lĩnh bình tĩnh của tiểu thư. Thời gian vừa
qua, mỗi câu nói hành động của Cung Khanh đều khiến hai người vô cùng
thán phục, so với cô tiểu thư trẻ tuổi không biết sầu lo của Cung phủ
như hai người khác hẳn nhau, như thay da đổi thịt.
Lúc này, Hoắc Hiển đã dẫn người tới ngoài cửa.
Y Bằng Cử mở cửa, mời Hoắc Hiển vào.
Hoắc Hiển ôm quyền nói: “Y đại nhân vất vả, nương nương có khỏe không?”
“Nương nương rất khỏe mạnh.”
“Hoàng thượng lệnh cho ta nhanh chóng nghênh đón nương nương hồi kinh.”
Y Bằng Cử gật đầu: “Ta đã bẩm báo nương nương.”
Một lát sau, Cung Khanh xiêm y chỉnh tề, đi ra cửa phòng.
Hoắc Hiển vừa thấy liền quỳ xuống thỉnh an: “Nương nương vạn phúc kim an.”
Cung Khanh gặp hắn thấy lòng ngổn ngang trăm mối, nói nhỏ: “Đứng lên mà nói, mọi người gặp nạn rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Hoắc Hiển lộ vẻ khó xử: “Về chuyện này thần không tiện nói ra, nương nương
hãy hồi cung, Hoàng thượng sẽ giải thích với nương nương.”
Cung Khanh không hỏi nữa, nói: “Y đại nhân, khanh phái người đi nhắn với Thẩm đại nhân một tiếng.”
“Vâng.”
Hoắc Hiển phi ngựa từ kinh thành ngay trong đêm, khi quay về, Cung Khanh
ngồi xe ngựa, lại dặn không được chạy nhanh, mất hai ngày mới về đến
kinh thành.
Cung Khanh nhìn cảnh bên ngoài, lòng ngổn ngang trăm mối, ngày đó ra đi bơ
vơ không nơi nương tựa, kiên cường chống chọi là vì đứa con trong bụng.
Lúc này quay lại kinh thành, lòng lại yên ổn ung dung, bởi vì Mộ Thẩm
Hoằng đã trở về.
Chỉ cần có hắn, nàng không phải sợ gì.
Đầu tháng hai, xuân hàn se lạnh, nhưng đông đã qua, gió xuân đưa sức sống, sắc xanh mướt đã bắt đầu thấp thoáng.
Xe ngựa đi tới bên ngoài Tuyên Võ Môn đột nhiên ngừng lại.
Cung Khanh đang muốn lên tiếng hỏi.
Đã nghe Hoắc Hiển nói: “Nương nương, Hoàng thượng tới đón nương nương .”
Vân Diệp và Vân Hủy vội vàng xuống xe, vén rèm.
Cung Khanh đang muốn vịn tay Vân Diệp để xuống, đã thấy một bóng áo vàng phi thân tới, một bàn tay to dài hơi xương đưa tới.
Cung Khanh ngước đầu, liền thấy đôi mắt sâu thẳm mỉm cười với mình.
Là hắn, là hắn bằng xương bằng thịt, mặt mày anh tuấn, đội mũ miện, mặc
long bào, thân hình rắn rỏi như trúc xanh, không có ai có khả năng mặc
long bào đẹp như hắn.
Nàng như lần đầu gặp hắn, nhìn đến thẫn thờ, bất tri bất giác chết chìm trong đôi mắt người, đến mức tầm mắt cũng mơ hồ.
“Khanh Khanh.” Mộ Thẩm Hoằng khẽ gọi tên nàng, nâng cằm nàng, hôn lên nước mắt nàng, bờ môi nóng bỏng, hô hấp dồn dập ấm áp, Cung Khanh tỉnh táo lại,
hai người đang ở trước Tuyên Võ Môn, triều thần vô số. May là trên xe
ngựa.