Cô nương Chân gia lại nhiều ngày không để ý tới ta, đôi khi ta cũng tức giận, nhưng nghĩ lại dựa vào cái gì người ta nhất định phải ái mộ ta, chỉ vì ta là thái tử sao?
Ngay khi ta phiền muộn, giương mắt lên liền nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt.
Nàng và cô nương Chân gia thật giống nhau, nhưng thân cận hơn cô nương Chân gia một chút.
Nàng gọi ta là “công tử”, nàng cười rộ lên cực kỳ đẹp mắt, ta liền trút toàn bộ thất ý lên người nàng, nhiệt tình gắp thức ăn cho nàng.
Nhưng ta lại quên mất thân phận của ta, khiến cho nàng nhanh chóng trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
Ta nghĩ rằng ít nhất cũng nên bồi lễ chịu lỗi, liền sai người đưa tặng một đôi khuyên tai.
Ngày đó ta nhìn thấy nàng, hoa ngọc lan nở rộ, rất đẹp.
Ai ngờ Chân Ngọc Đình làm cho nàng khó xử trước mặt mọi người, chỉ thẳng khuyên tai kia là ta làm vì nàng ta.
Ta muốn giải thích một chút với nàng, nhưng nàng cưỡi ngựa tùy ý tiêu sái nói: “Ta không giống với các tiểu thư thế gia kim tôn ngọc quý bình thường.”
Nàng bắn trúng con nai hoang dã với một mũi tên, cưỡi ngựa chạy qua, ta nhìn theo bóng lưng của nàng.
Ta chưa bao giờ gặp được một nữ tử tràn đầy sinh lực sống động như vậy.
Di mẫu đã gặp nàng vài lần, không ngừng khen nàng thức thời đại thể không ra vẻ.
Mẫu hậu sau khi gặp nàng cũng thường xuyên khen nàng hiểu chuyện, xuất thân trong sạch.
Vì thế yến tiệc ngắm cúc nhà di mẫu, ta liền đi, vốn muốn xem phong thái làm thơ của nàng, lại không ngờ nàng chỉ lặng lẽ ngồi trong góc, cũng không đeo khuyên tai ta tặng.
Ta đã suy nghĩ rất lâu, chẳng lẽ là bởi vì ta đã khen bức hoạ Chân Ngọc Đình vẽ?
Ta thích Chân Ngọc Đình, từ khi còn nhỏ gặp qua đã thích. Chân Ngọc Đình sinh ra đẹp mắt, lại có tài văn chương. Nhưng Chân Ngọc Đình đối với ta từ đầu đến cuối luôn lãnh đạm, mấy năm nay tình cảm cũng đã tiêu hao bớt, không còn bao nhiêu. Mà ta trước sau không buông tha, bởi vì so với những người khác, ít nhất ta nguyện ý để Chân Ngọc Đình làm thái tử phi.
Ngày thu, ta nhận được một bức hoạ, trực giác nói cho ta biết có lẽ có liên quan đến Cố Hàn Ngọc.
Quả nhiên, là Cố Hàn Ngọc vẽ. Trong thư phòng của Định Quốc hầu treo đầy bức hoạ nàng vẽ, ta nhìn những bức hoạ này, tưởng tượng ra dáng vẻ nàng dưỡng bệnh một mình, trong lòng lại có chút không nỡ.
Cố Hàn Ngọc quả thật biết chừng mực biết đại thể, nàng nhường giải thưởng cho Chân Ngọc Đình, điều này làm cho ta vô cùng tức giận.
Nàng vốn không cần phải ủy khuất chính mình như thế.
Nhưng bởi vì Chân Ngọc Đình treo một cái danh hiệu “Người mà thái tử ngưỡng mộ”, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn khiêm nhường.
Ta sai người đưa tặng vòng tay dương chi bạch ngọc mà tổ phụ để lại cho ta, ta muốn cho nàng biết nàng không cần khiêm tốn, nàng có thể có được những thứ này.
Chân Ngọc Đình chủ động hẹn ta một cách kì lạ, Chân Ngọc Đình nhiệt tình nói những lời trong lòng với ta, đây là tình cảnh ta mong đợi nhất trước đây. Nhưng bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy quen mắt, thần thái nói chuyện của Chân Ngọc Đình, rất giống Cố Hàn Ngọc. Ngay cả khi cười, mặt mày cong cong cũng cực kỳ giống Cố Hàn Ngọc.
Chân Ngọc Đình khuyên ta đừng làm khó Cố Hàn Ngọc nữa.
Ta cố nén lửa giận, xem ra là ta đã quen nhìn thấy nữ tử này kiêu căng, phụ hoàng mẫu hậu cũng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện ta thích ai, chỉ là một nữ nhi của phủ bá tước, vậy mà lại thay ta tính toán.
Lúc hồi cung, Cố Hàn Ngọc sai người đến trả lại vòng tay.
Khi ta gặp lại nàng, nàng thê thảm quỳ trên mặt đất, nàng nói nàng có thể đem tất cả mọi thứ trả lại cho Chân Ngọc Đình.
Quả nhiên, trong lòng nàng có ta.
Vào mùa đông, Cố Hàn Ngọc mời ta đi nghịch băng.
Khoảnh khắc ta nhìn thấy nàng trượt khỏi mặt băng, trái tim ta cũng rơi xuống.
Ta biết, nàng cố ý gọi ta tới, có chút tức giận, nhưng cũng hiểu được nàng muốn cho ta thấy rõ bản chất của Chân Ngọc Đình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có huyết sắc của nàng, ta cực kỳ đau lòng, tức giận vừa rồi cũng theo đó mà biến mất.
Năm sau, di mẫu tiến cung không ngừng khen nàng, nói người người đều nói nàng chủ trì gia sự như thế nào, cô nương Chân gia kia lại học theo nàng như thế nào.
Ta hiểu được, Chân Ngọc Đình muốn làm thái tử phi. Nàng ta sợ Hàn Ngọc có trọng lượng ở trong lòng ta, vì thế không thể chờ đợi được muốn học theo nàng.
Nhưng, đây là Chân Ngọc Đình mà ta từng thích sao?
Có phải vẫn là Chân Ngọc Đình lãnh đạm không màng danh lợi kia không?
Không nghĩ đến, trong vòng chọn mặt, Chân Ngọc Đình lại mặc bộ y phục màu xanh nhạt đó.
Ta đã rất thất vọng về Chân Ngọc Đình.
Nếu nàng ta vẫn là chính mình, có lẽ cuối cùng ta còn có thể liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Điều thú vị là, khi Chân Ngọc Đình muốn thay thế Cố Hàn Ngọc, Cố Hàn Ngọc lại chủ động đeo đôi khuyên tai ngọc thạch kia, sáng ngời nói cho ta biết, “Nhìn xem, ta chính là một thế thân trong trái tim ngươi.”
Ta biết, trong lòng Hàn Ngọc ít nhiều có chút ủy khuất. Phần ủy khuất này của nàng, làm cho ta rất đau lòng.
Ta đã hỏi Cố Hàn Ngọc, có nguyện ý ở lại không?
Nàng nói, nàng không dám mưu cầu xa vời.
Đã như vậy, ta liền vì nàng mà giải tán những người khác, chỉ giữ lại một mình nàng, nàng không phải là cái bóng của bất kì ai.
Mẫu hậu từng hỏi ta, “Con có cảm thấy Cố Hàn Ngọc dường như tiếp cận con một đường quá thuận lợi không?”
Vì vậy ta phái người đi điều tra, tìm được lang trung hiện giờ còn ở biên cương, cũng là lang trung năm đó trị bệnh cho đích nữ của Định Quốc hầu.
Hoá ra, nàng không phải do Định Quốc hầu phu nhân sinh ra.
“Giữ nàng lại đi, xem bọn họ có mưu tính gì.” Phụ hoàng và mẫu hậu rất thích Cố Hàn Ngọc, nhưng lại có chút nghi ngờ với thân thế của nàng.
Thả hổ về núi, không bằng nuôi hổ ở bên người, mới dễ phòng bị.
Một năm sau khi thành hôn, Hàn Ngọc vẫn không có thai, bởi vì canh an thần nàng uống hằng ngày đều có tác dụng tránh thai.
Trước khi điều tra rõ ràng, quả quyết không thể để cho nàng sinh hạ hoàng tôn.
Nhưng ta không ngờ rằng, Hàn Ngọc lại chủ động nói cho ta biết hết thảy.
Ta tức, tức vì nàng bị xem như một quân cờ.
Ta cũng giận, giận vì nàng không xem ta là phu quân.
Ta và phụ hoàng lên kế hoạch đem Định Quốc hầu về thiên lao, nhưng ta từ đầu đến cuối vẫn muốn giữ lại thân phận cho nàng, giữ lại một phần thể diện.
Vì thế liền tuyên bố với bên ngoài, Định Quốc hầu tử trận.
Ít nhất cho đến bây giờ, nàng cũng chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì tổn thương đến ta và phụ hoàng mẫu hậu.
Ta nghe nàng chất vấn Định Quốc hầu và Chân gia ở trong thiên lao.
Nàng cười rạng rỡ, nói chuyện tràn đầy dịu dàng, nhưng ta lại nghe thấy trái tim nàng rỉ m.áu.
Hóa ra nàng đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, khó cho một mình nàng mười năm ròng mưu tính báo thù cho người nhà.
Ta đã thỏa thuận với phụ hoàng mẫu hậu, sau này vô luận như thế nào, đều sẽ để cho nàng làm hoàng hậu.
Chỉ có nàng, mới thật sự hiểu được trái tim của vạn dân, trải qua đau khổ của vạn dân.
Hài tử của chúng ta được sinh ra, Hàn Ngọc nói gọi con là “Thuận ca nhi”.
Ta hiểu rằng nàng hi vọng hài tử luôn được suôn sẻ thuận lợi. Hơn mười năm trôi qua của nàng đã thực sự vất vả, nàng muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất ký thác lên hài tử.
“Được, gọi là Thuận ca nhi.”
Trong lòng ta thầm nghĩ, không chỉ hài tử, sau này hết thảy những gì của nàng, cả đời này của nàng, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn, bảo hộ nàng luôn suôn sẻ thuận lợi.