Ta từng nghĩ trải qua chuyện vừa rồi, Lạc Phỉ Nhiên thanh cao kia nhất định rời đi. Không nghĩ tới hắn cư nhiên không đi, vẫn nhàn nhã làm một thực khách. Có lẽ gần đây thực sự túng thiếu. Ta xem hắn mỗi ngày lấy ánh mắt mê đắm nhìn cổ cầm kia, loại ý tưởng của nhân sĩ cao nhã này không phải tục nhân có thể lý giải.
Ngày lại ngày trôi qua, cả ngày ở trong trang khiến ta nhàm chán.
Mỗi ngày này, ăn xong cơm, ta liền nhàn nhàn đứng trong hoa viên chơi bắn bi.
Nói là bắn bi, nhưng không giống như bình thường.
Đầu tiên, ta dùng cũng không phải cái gì Nê hoàn tử, mà là Tử ngọc lưu ly thượng hạng. Hảo hảo một chuỗi ngọc châu bị ta hủy đi, đem ngọc châu ngoạn – mà Trác Bất Phàm chính là nói: “Ngươi nếu thích, ta tái mua cho ngươi.” Thương phẩm Nhật Bản, một chuỗi này chỉ sợ đủ sức cung cấp cho một gia đình bình thường ăn trong hai năm.
Ta ánh mắt hơi đổi, một viên hạt châu lăn về phía trước, sau đó là khỏa thứ hai, thứ ba..
Tại thời đại mà võ công cùng nội lực tồn tại này, siêu năng lực của ta chỉ cần che dấu hảo là an toàn.
“Bảo bối?” Là Trác Bất Phàm.
Ta nhàm chán nhặt hạt châu lên xem: “Ta nhàm chán.”
Phía sau có người tiến tới ôm.
“A, ngươi gả cho ta cũng hai tháng rồi, ta hình như chưa có mang ngươi ra ngoài dạo chơi – muốn đi sao?”
Ta quay đầu nhìn: “Khi nào đi?”
Hắn ôn nhu cười: “Hiện tại thế nào?”
“Hảo!” Ta giang hai tay.
Hắn lập tức đem ta ôm lấy: “Thay quần áo liền đi.”
*
“Ai nha ~ còn tưởng ngươi đem ta đi chơi, kết quả là tra trướng a ~~” ta oán giận đi theo hắn ra khỏi cửa hàng thứ năm.
“Ta không phải thuận tiện hướng bọn họ giới thiệu phu nhân của ta là ngươi sao?”
“Đúng vậy!” Ta âm thầm thở dài.
Những người đó phản ứng đều giống nhau. Đầu tiên là không thể tin, sau đó là không thể lý giải, cuối cùng là xem ta không dậy nổi.
Hừ! ta không thích!
Ta nhìn thấy có bán mứt quả: “Ta đi mua cái kia!”
“Kêu hạ nhân đi là được rồi.”
Ta giãy tay hắn: “Ta chính mình đi!”
Mua hai xâu mứt quả, ta bỗng nhiên nghe được thanh âm tranh chấp. Xoay người tìm kiếm, ngay phía trước cách đó không xa, có một tên đăng đồ tử đang dây dưa hai vị cô nương.
Cẩn thận nhìn, cư nhiên là người quen – Như Ý cô nương, bên cạnh hiển nhiên là nha hoàn tùy thân.
“Cô nương đã nói không muốn, ngươi thế nào còn dây dưa a!” Tiểu nha hoàn hét to, hiển nhiên cơn tức rất lớn.
“Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là Vương Chí Hiên! Cữu cữu ta là Tể tướng đương triều!” Vị công tử trẻ tuổi kia lớn tiếng.
Lại là một tên ‘chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng’! Ta khinh thường bĩu môi.
“Vương công tử, mời ngài tránh ra!” Như Ý hiển nhiên không chịu nổi thái độ của đối phương, bất quá thanh âm ôn nhu kia nghe không ra nóng giận.
“Ta chỉ muốn thỉnh cô nương đến phủ đệ gảy một khúc nhạc mà thôi, cô nương tốt nhất nên nghe theo đi.”
“Vương công tử, thỉnh người đừng khó dễ ta.”
“…. Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn rượu phạt!” Vương Chí Hiên gào lên cầm tay Như Ý muốn dùng võ lực.
“Cứu mạng a!” Tiểu nha hoàn lập tức cao giọng kêu lên. Tình huống hiển nhiên sẽ trở nên không thể vãn hồi.
Ta hướng Trác Bất Phàm khoát tay, ‘ ngươi không qua hỗ trợ?!’
Trác Bất Phàm dùng mắt hỏi ta, ta gật gật đầu, hắn khi đó mới đi qua.
“Như Ý.” Trác Bất Phàm chỉ một chút, tay Vương Chí Hiên liền thoát lực.
“A! Trác công tử…..” Như Ý sóng mắt lưu chuyển, đem tay ngọc rút ra, nhẹ nhàng cất bước trốn sau lưng hắn.
“Ngươi lại là cái gì a?!” Vương Chí Hiên chửi bậy.
Vương Chí Hiên oán hận trừng mắt nhìn nam nhân so với mình cao hơn cả một cái đầu, tướng mạo tuấn tú xuất trần, một thân khí phách kia người thường sao có thể so với: “Hừ, ngươi không nên quá kiêu ngạo! ta sớm muộn gì cũng đánh bại ngươi!” – Kêu hai tiếng, hắn lui về phía sau – “Như Ý cô nương, ta sẽ không bỏ qua! Lần sau ngươi chạy không thoát đâu!” Phô trương thanh thế xong, Vương Chí Hiên liền bỏ đi.
“Ai.” – Như Ý thở một hơi, tránh ra hai bước, ngẩng đầu, ẩn tình đưa tình chăm chú nhìn Trác Bất Phàm – “Vừa rồi đa tạ Trác công tử xuất thủ tương trợ.’
Nha hoàn ở một bên nói: “Công tử không bằng đi vào các nghỉ ngơi một chút, để cô nương đánh đàn cho ngài nghe!”
Như Ý vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Trác Bất Phàm nâng mi cười: “Thực không khéo, ta hiện tại đi không tiện!”
Như Ý nhìn quanh: “Trác công tử cùng người có hẹn…..” Thấy được ta.
Ta đem viên sơn tra cuối cùng nhét vào miệng, lau miệng đi qua: “Đã lâu không gặp!”
Như Ý trong mắt nhiễm thượng một tầng ưu oán: “Ngài cùng phu nhân cùng đi a……”
Ta lập tức đến bên cạnh lão công thân thiết: “Bất Phàm mang ta đi dạo!” [ Tuy thực tế là đi công tác.]
“……. Kia, không quấy rầy hai người.” – Như Ý thấp đầu thi lễ, ngẩng lên nhìn Trác Bất Phàm – “Như Ý lúc nào cũng chờ công tử….”
Ta lên: “Cô nương không phải còn có việc? Chúng ta cũng rất bận! Không tiễn!”
Như Ý thần sắc thê lương, xoay người rời đi.
*
Đám người đi xa, Trác Bất Phàm buồn cười chọc chọc mặt ta: “Làm hảo rõ ràng.”
Ta chu miệng: “Có người ở trước mặt ta muốn cùng ta thưởng lão công, ta còn khách khí cái gì!”
Trác Bất Phàm bỗng nhiên tiến đến trước mặt ta: “Nếu là ta đi tìm nàng?”
Hắc hắc, ta nhe răng: “Ngươi tìm một, ta cũng tìm một!”
Ta lắc đầu: “Chỉ cần ngươi làm được, ta liền nhất định toàn bộ trả lại cho ngươi.”
Đây là nguyên tắc của ta. Ta muốn một tình cảm duy nhất. Hắn nếu đã có ta sẽ không lại có người khác. Muốn cùng người chia sẻ hắn, ta tình nguyện không cần.
Trác Bất Phàm bỗng nhiên thở dài một hơi: “Ngươi thật sự là làm cho người ta không yên lòng a.” – Đem ta hãm trong lòng – “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội rời đi ta.”
Ta cũng không muốn a: ”Xem biểu hiện của ngươi.” Ta cọ cọ đầu trong ngực hắn
Tương lai hết thảy còn chưa biết. Cái ta có khả năng làm chính là bắt lấy hiện tại.