Khi ta nhận được thiếp mời của Như Ý, ta không nói với Trác Bất Phàm.
Địa điểm là ở Phong kiều. Lúc đó trời đang mưa.
Đi tới chân cầu, ta không đi lên mà đứng ở xa xa nhìn nàng.
Như Ý lẻ loi một mình, không gặp nha hoàn lanh lợi kia.
Nàng mặc tố sắc váy dài, khoác một kiện áo choàng màu xanh. Trên đầu không mang bao nhiêu vật phẩm trang sức, chỉ có một chiếc ngọc trâm. Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nổi bật trên màu vàng lợt của cán dù. Một trận gió nhẹ thổi qua, tóc dài phiêu tán, y trang bay bay.
Quả nhiên là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Ta đi tới, lên tiếng gọi nàng: “Như Ý cô nương!”
Như Ý lắp bắp kinh hãi, nhìn người đến là ta, trên mặt là bất đắc dĩ hay là thoải mái?
“Phạm công tử.”
“Bất Phàm hắn sẽ không tới đây.”
“Là hắn không muốn đến, hay là công tử ngươi không cho hắn đên?”
Biết rõ không nên cấp nàng hy vọng, ta nói thật: “Hắn không biết ngươi đang đợi hắn.”
Như Ý thu hồi tán, mặc mưa phùn táp lên người.
“Phạm công tử, ta đối Trác trang chủ là thật tâm. Ta biết ngươi đối hắn có cảm tình, ta tình nguyện làm bé, chỉ cầu có thể ở bên Trác công tử. Ta sẽ tôn kính ngươi, sẽ không cùng ngươi tranh giành tình cảm, ngươi vĩnh viễn đều là chính thê của hắn.”
Ta lắc đầu: ”Ta không chán ghét ngươi, nhưng ta không thể đáp ứng.”
“Vì cái gì?” Như Ý vẻ mặt thống khổ
“Ta là một người ích kỷ. Ta muốn có một tình yêu trọn vẹn, ta không thể cùng người chia sẻ.”
“Không có biện pháp khác sao?” Nàng ai oán hỏi
“Thực xin lỗi.” – Ta nói – “Cô nương tuyệt đại tao nhã, nhất định có thể gặp một người tốt.”
Như Ý lắc đầu: “Không có khả năng.” Mãnh ngẩng đầu, trong mắt tinh quang đại lượng.
Lòng ta cả kinh vội tự bảo vệ mình. Lại không biết từ khi nào có hai người xuất hiện, đem một khối vải bưng kín miệng của ta.
Ý thức mơ hồ, trước khi hôn mê ta nhìn thấy Như Ý yếu đuối ngã vào người một nam tử che mặt.
**
Không cần nhìn ta cũng biết mình bị bắt. Là ai hạ thủ? Như Ý sao? – Không đúng, không phải nàng.
“Một đám ngu ngốc! Kêu các ngươi bắt mỹ nhân, đem tên mập này bắt đi làm gì?!” Một giọng nam lớn tiếng mắng mỏ.
“Nhưng mà lão đại, ngươi không phải nói không được để người ta phát hiện, lại không thể đả thương người? Vừa vặn hắn cũng ở, không có biện pháp đành phải đem hắn theo cùng.”
“Cút! Kêu các ngươi làm chút việc cũng không nên hồn! Các ngươi không thể chờ tên kia đi rồi ra tay a! Các ngươi có đầu óc hay không?! Cũng có thể động cái có trên cổ mấy người đi!….. Các ngươi lắc đầu làm cái gì?!”
Ta thiếu chút nữa cười ra tiếng, thật vất vả mới nhịn xuống được.
Nghe thanh âm, đối phương hình như chỉ có ba người. Ta nghĩ với năng lực của ta, đối phó bọn họ không thành vấn đề. Bất quá, đã có cơ hội này, ta vì cái gì không lợi dụng một chút, nói không chừng có thể thấy kẻ cầm đầu, giúp vị tuần án đáng yêu kia phá án.
“Ân…….”
Bên người truyền đến tiếng rên của nữ tử.
“Lão đại, nữ nhân kia tỉnh!”
Ta hé một mắt nhìn, thấy Như Ý cách đó không xa từ từ tỉnh dậy, sau đs hoảng sợ kéo vạt áo lui tới chan tường.
“Các ngươi, các ngươi là ai?!”
“Ngươi không cần biết! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không tổn thương ngươi.” Tên cầm đầu nói.
Như Ý nhìn xung quanh, nhìn đến ta nằm trên đất thét lên một tiếng: “Các ngươi làm gì Phạm công tử?”
Nam nhân kia khinh miệt hừ một tiếng: “Hắn không sao.” – Sau đó thuận thế đá ta một cước.
Ta thao! Cư nhiên dám đối xử với ta như vậy! Xem ta thế nào đáp lễ ngươi!
Như Ý dù sao cũng là người từng trải, không khóc cũng không nháo, im lặng ngồi một bên.
“Không cần hành động thiếu suy nghĩ, biết chứ?!” Nam nhân nói rồi khóa cửa ra ngoài.
Ta khi đó mới mở mắt ngồi dậy.
“Ngươi không sao chứ?” Như Ý vội vàng hỏi
“Không có.” – Ta nhìn xung quanh – “Không biết hiện tại là ở đâu.”
“…. Thực xin lỗi, là ta làm liên lụy ngươi.” Như Ý cúi đầu nói.
“Không có gì.”
Chúng ta nếu không nói chuyện, đều tự đứng ở một bên.
Thái dương rất nhanh lặn xuống, bụng của ta bắt đầu ‘biểu tình’. Ta đói!
Nghĩ xem, ta ở trong trang, tùy thời đều có thể ăn ngon, nào giống như hiện tại!
Ta nhảy dựng lên, nắm lấy thanh cửa sổ kêu to: “Người tới a! Ta muốn ăn cơm!”
Như Ý nghẹn họng trân trối nhìn ta.
Không bao lâu có người hùng hổ xông tới: “Gọi quỷ a! Nếu không câm miệng ta đánh ngươi!” – Đem một cái khay nhỏ nhét vào – “Ăn nhanh lên, lát nữa chúng ta còn lên đường.”
Thức ăn quá kém! Ta có chút hối hận muốn rời đi nơi này!
“Ngươi không ăn sao?” Ta đem bánh bao nhét vào miệng, hỏi
“Không cần.” Như Ý ôm chân ngồi ở góc tường.
“Người là sắt cơm là cương, không ăn cái gì sao có sức!”
Như Ý hoang mang nhìn ta, ta giật mình nhận ra có nói cái gì nàng cũng không hiểu: “A – ngươi nếu không ăn, ta liền ăn hết nha ~~” Ta đem lực chú ý của nàng dời đi.
Như Ý thật sâu nhìn ta, mở miệng nói: “Ta không rõ – ngươi có điểm nào tốt?”
Ta thả chậm tốc độ, cười khổ: “Ta cũng muốn biết a.”
**
Trời tối, trên cao đến một ánh trăng cũng không có, ba nam nhân kia đem chúng ta trói lại, trong miệng cũng nhét khăn, ném lên một chiếc xe ngựa.
Như Ý là một bạn đồng hành im lặng. Ta vừa lúc vểnh tai nghe ngóng xung quanh.
Đầu tiên là gió thổi xào xạc, thêm tiếng loài chim nào đó nỉ non, còn có tiếng côn trùng kêu.
Theo vài cái xóc nảy rèm xe khẽ hé, tiếng bánh xe lọc cọc cùng tiếng vó ngựa đát đát.
Lúc này không động thủ còn đợi đến khi nào?!
Ta xuyên qua khe hở rèm xe – mục tiêu là tạp vật ven đường.
Một cái khay đan bay đến, tiếp theo là ghế nhỏ, “đương” một tiếng đánh vào thành xe.
Càng lúc càng có nhiều tạp vật bay tới, đánh đông đập tây!
Nam nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, dân cư ven đường tò mò đi tới, hắn vội chỉ huy mã tiên đào tẩu.
“Thật sự là gặp quỷ, vừa xảy ra chuyện gì a?!” Rời tiểu trấn, bùn đất bay tứ tung.
Ta lùi đầu về, ngồi thẳng, nhìn Như Ý tò mò đánh giá ta.
Ta không để ý tới nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trời càng lúc càng về khuya.
Đến một nơi khác, lúc này người bị bắt đến càng nhiều hơn, đối phương cũng tăng thành sáu người.
“Ô ô ô ………” Nơi nơi đều là khóc thanh.
Ta không kiên nhẫn che lỗ tai, lại chắn không được tạp âm phiền lòng này.
“Không được khóc!” Một tên hét lớn.
Chung quanh xuất hiện ngắn ngủi yên tĩnh, sau đó là khóc thanh so với vừa rồi còn lớn hơn.
“Kính nhờ, ta còn muốn ngủ a …” Ta trở mình, dùng quần áo đem toàn bộ đầu bịt kín.
Ta thật sự là tự tìm khổ mà. Nếu không đi tới bước này ta sớm đã vỗ mông chạy lấy người.