Đầu tháng hai, tiết xuân se lạnh, sau khi tiếp đón nhóm hoàng tử đến mừng hỉ sự, Cát Tiến liền khom lưng lặng lẽ lui xuống.
Rời khỏi thính đường, Cát Tiến sửa sang lại áo choàng thái giám trên người, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn về phía mặt trời sắp lặn ở hướng tây mà
lòng nóng như lửa đốt.
Hôm nay là ngày đại hỉ của chủ tử mà ngài
ấy vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, chờ khi chủ tử tỉnh lại biết được Hoàng
Thượng ban đứa con gái xấu xí của Thẩm gia cho ngài ấy làm chính thê,
không biết sẽ tức giận đến mức nào?
Nữ nhân xấu xí kia là là cháu gái nhà mẹ đẻ của Thẩm hoàng hậu, mắt lác miệng lệch, đầu óc thiếu một
dây. Năm trước tiến cung, vừa nhìn thấy chủ tử thì lập tức nhất kiến
chung tình*, một lòng muốn gả.
Cho dù Hoàng Thượng không thích chủ tử thì cũng phải để ý đến thanh
danh, mặt mũi nào mà đem nữ nhân xấu xí như vậy ban cho đường đường đại
hoàng tử làm chính thê chứ? Nhưng hắn thật không ngờ tới Hoàng Thượng
vậy mà thừa dịp chủ tử trúng độc hôn mê, lấy cớ nữ nhi Thẩm gia cam tâm
tình nguyện xung hỉ mà ban hôn nàng ta cho ngài ấy.
*vừa gặp đã yêu
Một người ngọc thụ lâm phong, một kẻ như quạ đen dơ bẩn, tâm tư Hoàng Thượng suy cho cùng là sâu đến đâu đây?
Nghĩ đến chuyện chủ tử bình thường giống như tiên nhân nhà mình sắp bị người ta khinh nhờn, Cát Tiến thật sự không đành lòng chút nào. Có bệnh thì
vái tứ phương, hắn đưa tay nhấc lồng chim hoàng oanh mà chủ tử thích
nhất bước nhanh đến thượng phòng. Đến nơi, hắn cho nhóm tiểu thái giám
lui ra ngoài, còn mình thì quỳ xuống bên giường, bắt đầu huýt sáo dụ
chim hoàng oanh hót, rồi lại nhìn chằm chằm vị chủ tử vì trúng độc mà
gầy rộc đi trên giường.
Loại độc kia cực kì hiếm gặp, nhóm thái y
không tra ra liền nói chủ tử gặp phải bệnh lạ, nhưng bất kì loại độc nào trên đời cũng trốn không được khỏi mắt hắn.
"Điện hạ, nếu ngài
không tỉnh, tối đến chúng thần cũng không còn biện pháp nào giúp ngài
ngăn cản nữ nhân kia đâu", Cát Tiến mặt như đưa đám khẽ nói.
Đại hoàng tử Tiêu Nguyên vẫn yên tĩnh nằm đó, hoàn toàn không hay biết gì.
Cát Tiến xách theo lồng chim lắc lắc một lúc trước mặt chủ tử, lại thở ngắn thở dài nói: "Điện hạ, ngài mau nhìn xem, ngài hôn mê lâu như vậy, con
chim này không có ngài dỗ, buồn bã đến mức bắt đầu rụng lông rồi, ngài…"
"Ngươi lại nói hươu nói vượn gì vậy!", phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quở trách, Cát Tiến không cần nhìn cũng biết là ai, cũng không quay đầu lại khẽ giải thích: "Điện hạ yêu quý nhất con chim này, nó rụng một sợi
lông ngài ấy đã cau mày, ta dọa một chút, nói không chừng vì lo lắng cho nó mà ngài ấy sẽ tỉnh lại".
Lư Tuấn là thị vệ thân cận của Tiêu Nguyên, từ trước đến nay ít nói, cực không quen nhìn Cát Tiến lải nhải
nhiều lời, lúc này điện hạ trong thì tính mạng nguy hiểm, ngoài thì có
xấu nữ đục nước béo cò, thế mà Cát Tiến còn có tâm tình nói linh tinh,
Lư Tuấn thật sự không thể nhịn được nữa, đưa tay đoạt lấy lồng chim,
giọng căm hận nói: "Ngươi không phải tự xưng là đệ tử của thần y sao,
tại sao lâu như vậy còn chưa trị hết cho điện hạ?"
Cát Tiến bị
hắn hối thúc mỗi ngày đã thành thói quen, nhìn khuôn mặt hao gầy của chủ tử khẽ thở dài: "Độc đã sớm giải, còn vì sao điện hạ hôn mê, ta thật sự không hiểu được, nhưng ta dám cam đoan với ngươi điện hạ tuyệt đối sẽ
không xảy ra chuyện gì, cho nên ngươi thả lỏng tinh thần đi, chỉ sợ là
khi điện hạ tỉnh lại phát hiện xấu nữ kia vào cửa, chưa kịp bình phục
thì đã tức chết".
Ánh mắt chủ tử rất cao, từ trước đến giờ bên
người không có đến một nữ nhân, xưa nay đều nuôi chim làm thú vui, sau
khi tỉnh lại phát hiện mình bị xấu nữ kia thừa cơ bon chen thì sao có
thể không tức giận đây?
Lư Tuấn trầm mặc.
Nhà mẹ đẻ chủ
tử là Nhan gia, cũng chính là phủ Hộ quốc công uy danh hiển hách. Hoàng
Thượng mượn thế lực nhà họ Nhan mà giành được ngôi cao, sau đó lại qua
cầu rút ván, bồi dưỡng Thẩm gia vu oan Nhan gia có dã tâm mưu nghịch,
đem Nhan gia đày tới Liêu Đông. Chuyện xảy ra năm đó, Nhan hoàng hậu
chết một cách không minh bạch, bỏ lại chủ tử mới được hai tuổi, ngay
lập tức Hoàng Thượng liền sắc phong nữ nhi Thẩm gia làm hoàng hậu, nhị
hoàng tử vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử, nếu so sánh với thái tử,
đãi ngộ của chủ tử năm này qua năm khác ngày càng kém, không khác gì bị
đày vào lãnh cung.
Có lẽ độc trong người chủ tử có liên quan đến Hoàng Thượng chăng? Hay là vẫn do một kẻ khác?
Lư Tuấn cẩn thận nhớ lại những người mà chủ tử tiếp xúc qua ngày đó...
Mới nhớ tới vài người, lồng chim trong tay liền bị Cát Tiến đoạt đi, Lư
Tuấn không chịu được sự quấy rầy của hắn, đưa tay muốn cướp lại. Cát
Tiến cũng không để hắn như ý, hai người cứ kẻ tới ta đi, chim hoàng oanh được nuông chiều trong lồng sắt đập cánh rì rầm kêu, tiếng hót thanh
thúy nhưng chứa đầy sự sợ hãi đáng thương khẽ truyền ra.
Trên giường, Tiêu Nguyên còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của chú chim yêu quý.
Hắn nhíu nhíu mày, thử mở to mắt thì bỗng một luồng ánh sáng liền đập vào mắt.
Tiêu Nguyên vội vàng nhắm mắt, nghe rõ hai kẻ tâm phúc đang làm gì, hắn thấp giọng nói: "Buông lồng chim".
Người bệnh nặng mới khỏi, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy vậy mà Cát Tiến với Lư Tuấn đều nghe được, không hẹn mà cùng nhìn về phía giường,
ngay cả chim hoàng oanh bởi lâu không nghe thấy thanh âm của chủ nhân
cũng lập tức yên lặng, nghiêng đầu hướng về phía tiếng nói vọng ra.
"Điện hạ ngài đã tỉnh?", Cát Tiến vừa hoàn hồn liền bổ nhào vào bên giường, thần sắc kích động.
Tiêu Nguyên không để ý đến hắn, một tay che khuất ánh mắt, đến khi quen với ánh sáng trong phòng, mới chậm rãi ngồi dậy.
Cát Tiến thận trọng giúp Tiêu Nguyên tựa lưng vào gối dựa, hắn cực kì quan
tâm đến thân thể của chủ tử nên chưa xin chỉ thị đã kéo tay ngài ấy,
nghiêm túc xem mạch.
Lư Tuấn điềm tĩnh gật đầu với chủ tử, đi ra bên ngoài canh giữ.
Tiêu Nguyên nhìn Lư Tuấn rời đi, ánh mắt liền nhìn về phía chim hoàng oanh
trong lồng sắt, tâm trạng bình thản như làn nước, giống như hắn mới chỉ
trải qua một giấc chiêm bao.
"Chúc mừng điện hạ, chỉ cần điện hạ chịu khó điều dưỡng, năm ngày sau hẳn là có thể khôi phục bảy tám
phần", xem mạch xong, Cát Tiến mừng rỡ nói.
"Kẻ nào hạ độc?", Tiêu Nguyên rốt cuộc vẫn mệt mỏi, nhắm mắt lại hỏi. Khoảnh khắc vừa ngã xuống, hắn đã biết mình mắc bẫy.
Cát Tiến có rất nhiều lời muốn nói, đầu tiên đưa cho Tiêu Nguyên một chén
nước, hầu hạ ngài uống xong mới thấp giọng thỉnh tội: "Thần cùng với Lư
Tuấn nghi ngờ có người ở bữa tiệc trong cung động thủ nên đã phái hai kẻ nội ứng đi thăm dò… nhưng đều không có manh mối". Trong hoàng cung này, nam chủ nhân là Hoàng Thượng, nữ chủ nhân là Thẩm hoàng hậu, cả hai vợ
chồng đều đề phòng chủ tử, bọn họ không có cách nào gióng trống khua
chiêng tra xét, cũng không dám sử dụng quá nhiều người cho dù ít người
thì tốc độ lại càng chậm, đối phương có khi đã sớm hủy thi diệt tích.
Thần sắc Tiêu Nguyên không thay đổi, nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?".
Trong Đông Tam viện có bốn hoàng tử, nhiều năm rồi chưa từng có chuyện huyên náo như vậy.
Cát Tiến khẽ chớp mắt, ấp a ấp úng đem chuyện Hoàng Thượng tứ hôn nói cho chủ tử.
Hàng mi đen của Tiêu Nguyên khẽ run rẩy, ngay khi Cát Tiến cho rằng chủ tử
sẽ trợn mắt nổi giận, thì Tiêu Nguyên chỉ cười cười, "Xung hỉ?".
Âm cuối khẽ vút lên, có chút châm chọc.
Cát Tiến nhất thời không biết phải nói gì.
"Lui xuống đi, ta muốn ngủ thêm một lát, đợi đến tối thì đỡ ta qua đó", Tiêu Nguyên một lần nữa nằm xuống, thuận tay đem lồng chim đặt bên cạnh
giường.
Hắn hờ hững đối với hôn sự của mình như thế, trong lòng Cát
Tiến cảm thấy bất ổn, đối diện với cái gáy của nam nhân khẽ hỏi: "Điện
hạ tính lấy nàng ta thật sao?".
Thẩm gia có hai chi, nữ nhân xấu
xí kia chính là thứ nữ của chi thứ hai, cho dù dung mạo tựa như thiên
tiên chưa chắc đã xứng với chủ tử nữa là kẻ hoàn toàn không có chút nhan sắc như vậy.
"Tự ta có suy tính", Tiêu Nguyên uể oải đáp lời.
Hiểu rõ chủ tử không muốn nhiều lời, Cát Tiến đành phải buông màn sa xuống,
nhưng vừa đi đến cửa thì hắn chợt nghĩ tới hàm ý trong lời nói của chủ
tử. Đỡ chủ tử qua, thì phải giấu diếm chuyện ngài ấy đã tỉnh? Khẽ ngoảnh đầu lại, nhìn xuyên qua lớp màn sa mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng
dáng nam nhân bên trong, không biết chủ tử đã làm gì mà chim hoàng oanh
hót lên như xướng khúc, khoan khoái êm tai vô cùng.
Chủ tử dường như không hề lo lắng, Cát Tiến lắc lắc đầu, đi ra dặn dò Lư Tuấn.
Chạng vạng, bầu trời dần tối đen.
Số khách nhân ít ỏi đều đã rời đi, Cát Tiến phân phó tiểu thái giám nâng Tiêu Nguyên đang "hôn mê bất tỉnh" đến tân phòng.
Tân nương tử mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, lớp trang điểm dày cộp trên mặt
cũng không che hết nổi nét xấu xí, Cát Tiến vừa nhìn đã thấy ghê tởm, âm thầm chửi rủa Thẩm hoàng hậu một trận. Nếu nữ nhân này không phải loại
mặt hàng kém như vậy có lẽ bà ta cũng không nỡ đem cháu gái gả cho chủ
tử. Cũng may chủ tử đã tỉnh, Cát Tiến tin rằng ngài ấy sẽ không để nữ
nhân xấu xí kia đắc ý, liền dẫn người lui xuống.
Thẩm cô nương
như mở cở trong bụng, ngồi bên giường vui mừng nhìn chằm chằm tân lang.
Người ngoài đều chê cười nàng ta mơ tưởng đến Tiêu Nguyên là tự rước lấy nhục nhưng cuối cùng nàng ta đã làm được, thật sự được gả cho hắn, một
mỹ nam tử như vậy chẳng sợ hắn không sống đến ngày mai, có thể cùng hắn
đồng giường cộng chẩm, làm một đêm vợ chồng nàng cũng đã mãn nguyện.
Tiêu Nguyên đang nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng ta, cũng lười giả bộ, trực tiếp ngồi dậy.
"A, điện hạ đã tỉnh?", Thẩm cô nương vui sướng nói, khẩn trương đến mức tim đập loạn, tay chân luống cuống không biết đặt ở đâu.
Tiêu Nguyên không nhìn nàng ta, đứng thẳng dậy: "Hầu hạ ta tắm rửa".
Phòng trong vang lên tiếng nước, Thẩm cô nương tưởng tượng đến hình ảnh bên trong liền xấu hổ cúi đầu, ngoan ngoãn bước vào.
Cát Tiến canh giữ ngay bên ngoài đang dỏng tai lắng nghe, tiếng nước từng
đợt truyền vào tai, ước chừng một khắc sau, liền nghe thấy chủ tử gọi
hắn vào. Cát Tiến biết chủ tử chắc chắn không chạm vào nữ nhân đó, lại
tò mò tiếng nước phát ra trong phòng, vừa nghe được gọi đến bèn lập tức
bước nhanh vào trong, lúc vén mành lên chỉ thấy bên cạnh thùng nước nữ
nhân xấu xí kia đang chật vật nằm trên mặt đất, nửa người trên đều ẩm
ướt, hắn đứng im khẽ hít vào một hơi, liên tưởng đến tiếng nước lúc nãy, hiển nhiên nàng ta là bị chủ tử dìm chết.
"Thu dọn sạch sẽ,
xong việc ngươi đến chỗ phụ hoàng bẩm báo, nói một khối tình si của
hoàng tử phi khiến trời đất cảm động, xung hỉ thành công, ta vừa tỉnh
lại thì nàng ta đã chết bất đắc kỳ tử".
Trên người Tiêu Nguyên cũng dính nước, mặt không đổi sắc cởi ngoại bào ném xuống đất, vừa nghiêm mặt phân phó.
Thê tử cũng phải do tự tay hắn chọn, nữ nhân nào không thức thời cứ sáp đến, có chết cũng là tự gieo gió gặt bão.
Nam nhân vân đạm phong khinh, giết một người mà như giẫm chết một con kiến, lòng dạ ác độc cùng với dung mạo như thiên tiên thật khó làm người ta
liên tưởng đến nhau. Cát Tiến lại cực kì kính nể một chủ tử như vậy, gạt bỏ được sự khó chịu đặt trong lòng hơn một tháng, liền bận rộn lau sạch mặt của nữ nhân xấu xí kia, thậm chí còn cẩn thận giúp nàng ta tu sửa
lại dung nhan.
Một lúc sau, Tuyên Đức đế đang chìm trong cơn mê
thì bị đánh thức, cùng lúc nhận được tin vui trưởng tử đã tỉnh và tin dữ con dâu chết bất đắc kỳ tử.
Thẩm hoàng hậu độc sủng hậu cung,
hàng đêm đều ngủ cùng ông ta, lúc này đang nằm ngay bên cạnh, vừa nghe
tin khuôn mặt quyến rũ chưa điểm trang lập tức trầm xuống, có chút trách cứ nhìn về phía trượng phu, một người đang sống sờ sờ, sao mà đột nhiên chết được? Chắc chắn là sau khi Tiêu Nguyên tỉnh lại, bất mãn sắp xếp
của bọn họ, liền nhẫn tâm giết chết cháu gái của bà ta.
Bà ta có thể đoán ra, đương nhiên Tuyên Đức đế cũng đoán được, tức giận đến mức ngực phập phồng, thấp giọng mắng: "Nghịch tử".
Xua cung nhân đi chỗ khác, ông ta đem thê tử ôm vào trong ngực, thanh âm
lạnh lùng: "Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để người nhà họ Thẩm chết vô
ích".
Đứa cháu gái xấu xí kia sống hay chết ông ta không quan
tâm, nhưng đây là đòn phản công mà tên nghịch tử kia dùng để đánh vào
mặt ông ta, làm sao ông ta có thể nhịn được? Niệm tình cha con, ông ta
lưu cho nó một mạng nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Thẩm hoàng hậu giương mắt nhìn ông ta, "Hoàng Thượng tính thế nào? Nếu nó
dám giết người, chắc chắn sẽ không để lại sơ hở, hơn nữa lúc trước nó
gặp bệnh lạ mà hôn mê, chúng ta đã dùng lý do xung hỉ để ban hôn, nay nó lấy chuyện một mạng đổi một mạng làm nguyên cớ, chính là ứng với tình
huống chúng ta tạo ra lúc trước. Nếu cưỡng chế truy xét tiếp, chỉ sợ dân chúng sẽ lấy đó để làm cớ chê trách".
Bà ta nói cũng có lý, Tuyên Đức đế không khỏi trầm mặc.
“Thiếp có một biện pháp”, Thẩm hoàng hậu đột nhiên nở nụ cười, ôm lấy cổ nam nhân, nhẹ nhàng thì thầm một hồi.
Tuyên Đức đế nghiêm túc nghe, càng nghe càng thấy vừa lòng, dùng sức nhéo bà
ta một phen, "Nàng đó, đầu óc toàn mấy chủ ý xấu xa".
Thẩm hoàng hậu cười giảo hoạt, nhìn ánh mắt nam nhân nói: "Gần mực thì đen, thiếp tất nhiên là học từ Hoàng thượng rồi".
Nam nhân này sủng ái bà ta nhưng thân phận hai đứa con của bà ta trước sau
vẫn thấp hơn Tiêu Nguyên một bậc. Tuy rằng con trưởng đã được lập làm
thái tử nhưng bà ta vẫn không khỏi căm ghét cái gai trong mắt Tiêu
Nguyên này, thay vì trực tiếp giết nó khiến Hoàng thượng nghi kị chi
bằng khiến Tiêu Nguyên không thể cưới vợ, không nhờ cậy được thế lực nhà vợ là tốt nhất, sau lại đày nó đến nơi xa xôi, mắt không thấy tâm không phiền.
Nữ nhân hư hỏng vừa thức dậy xinh đẹp quyến rũ vô cùng, Tuyên Đức đế lập tức động tình, ôm lấy người đè xuống.
Ba ngày sau, Tuyên Đức đế vừa lâm triều đã ban một đạo chiếu thư, trên đó
viết rằng đại hoàng tử Tiêu Nguyên cảm động thê tử tình sâu như biển đã
nguyện hi sinh tính mạng vì mình, dâng tấu xin trọn đời không lấy vợ,
lấy điều này tưởng nhớ thê tử đã khuất. Hoàng thượng cảm động, hạ chỉ
chuẩn tấu, lại phong đại hoàng tử làm Tần vương, ngay hôm đó rời đến đất phong Thiểm Tây.
Văn võ bá quan ồ lên.
Mà lúc này Tiêu Nguyên còn đang trong viện thảnh thơi dưỡng bệnh, khi thái giám đến tuyên chỉ hắn mới biết được việc này.
"Vương gia, tiếp chỉ đi?". Thái giám tuyên chỉ nhỏ giọng thúc giục, nhìn đến
đại hoàng tử nay là Tần vương đang quỳ gối ở đó, trong lòng cực kì khinh thường. Thiểm Tây, chính là địa bàn của quốc cữu gia, Tần vương đến đó, cho dù hắn có là vương gia cũng không tránh khỏi bị hiếp đáp, đời này
chỉ e không còn hi vọng xoay mình.
Tiêu Nguyên không mảy may biểu lộ chút càm xúc, bình tĩnh tiếp nhận thánh chỉ, trong đầu hiện ra địa đồ Thiểm Tây.
Hắn nghiêng đầu, ý bảo Cát Tiến ban thưởng cho thái giám tuyên chỉ.
Thái giám tuyên chỉ ngây người, người nọ thực không hiểu hay giả vờ không
hiểu đây, thế mà còn có tâm tình ban thưởng cho hạ nhân.
Cát
Tiền nhìn rõ tâm tư của hắn, chờ chủ tử đi xa, hắn sờ sờ tay áo, lấy ra
một thỏi bạc nhỏ ném về phía thái giám tuyên chỉ: "Cầm lấy rồi cút đi!".
Sắp phải rời khỏi đây rồi, còn khách khí làm gì nữa.
Hừ lạnh một tiếng, nhìn sắc mặc đối phương từ hồng biến trắng, Cát Tiến xoay người đuổi theo chủ tử.
"Dậy đi Lan Âm, đã nói cùng nhau lên núi Hoa Sơn mà, hiếm khi tiết trời đẹp
như hôm nay, nếu muội không dậy, lần sau chúng ta..."
Đang say
giấc nồng, bên tai đột nhiên vang lên lên tiếng hối thúc quen thuộc, Tạ
Lan Âm nhíu mày, lầm bầm một tiếng, đôi môi đầy đặn căng mọng khẽ mở,
rồi lại cuộn tròn trong chăn, quay mặt về phía bên trong giường nhưng âm thanh kia vẫn không buông tha, tiếp tục quấy rầy nàng, bằng thời gian
uống một ly trà nhỏ mới dứt.
Bên tai rốt cục cũng thanh tịnh,
khóe miệng Tạ Lan Âm khẽ nhếch lên, hài lòng rúc mình vào ổ chăn, tiếp
tục giấc ngủ còn dang dở lúc trước.
Ngoài cửa sổ, Tang Chi và Anh Ca tiễn Nhị cô nương về xe ngựa của mình, lại đóng chặt cửa xe tránh
gió núi lùa vào, rồi mới trở về gian ngoài.
Anh Ca đi đến nội
thất, khẽ vén rèm nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong trướng lụa im ắng
như trước, nàng mím môi cười, buông rèm cửa, đi về phía chiếc tháp, nhẹ
giọng trò chuyện với Tang Chi: "Có lẽ một lúc nữa tiểu thư mới dậy,
chúng ta ngủ thêm một lát đi".
Ba chi nhà họ Tạ có sáu cô nương
thì vị Ngũ cô nương nhà mình là người yếu ớt nhất, không chịu nổi một
chút mệt nhọc. Lần này là đi uống rượu mừng của cữu lão gia ở Tây An,
đoàn người nghỉ chân ở trấn Hoa Âm, phu nhân tính dẫn các cô nương đến
Hoa Sơn thưởng cảnh. Chịu xóc nảy suốt một quãng đường dài mới đến được
trấn Nhạc Cung, cô nương nhà mình lại không chịu đi tiếp nên phu nhân
đành phải thay đổi kế hoạch, quyết định dừng chân ở nơi này hai đêm,
sáng mai mới xuống núi.
Tang Chi đang ngắm gương mặt của mình
trong chiếc gương nhỏ trên tay, nói với Anh Ca: "Muội chợp mắt một chút
đi, để ta trông cho, lát nữa ta đỡ phải chải đầu lại. Ở đây mới sáng mà
gió to quá chừng, vừa rồi chỉ ra ngoài tiễn Nhị tiểu thư một lúc mà tóc
ta đã bị gió thổi đến tán loạn hết cả".
Tang Chi vừa cẩn thận vấn tóc vừa nói chuyện.
Nàng là người làm việc có nề nếp, ngày thường xiêm y chỉ có chút nếp nhăn
cũng không chịu được, Anh Ca nhìn mãi đã thành thói quen, rốt cuộc tinh
thần không tốt bằng Tang Chi, nàng ngáp một cái rồi ngả người xuống
tháp, nhắm mắt lim dim ngủ.
Chịu khó là tính trời sinh của Tang
Chi, sửa sang lại đầu tóc xong nàng bắt đầu làm việc, cẩn thận lau chùi
bàn ghế một lượt từ trong ra ngoài.
Trời dần sáng, Anh Ca dụi mắt ngồi dậy, thấy Tang Chi đang bưng nước vào bên trong, hơi nước còn đang bốc lên.
"Tỷ đi xách nước?", Anh Ca có chút ngượng ngùng, nhanh chóng đứng lên thu dọn.
Tang Chi lắc đầu, "Được rồi, vừa vặn sắp tới đường nhỏ, muội mau đi kêu tiểu thư rời giường giúp ta".
Anh Ca nở nụ cười, chuẩn bị tới dỗ dành cô nương nhà mình, Tang Chi lần nào đến đánh thức cô nương cũng chỉ biết nói liên tục câu "Tiểu thư mau
thức dậy", cô nương không thấy phiền mới là lạ đó.
Nhanh chóng lau mặt, lại thoa một chút dầu hoa nhài, Anh Ca thần thanh khí sảng* bước vào phòng ngủ.
*tâm tình thư sướng, thân thể sảng khoái.
Trong trướng cách một làn sa mỏng trắng thuần, Tạ Lan Âm vẫn ngủ say như trước, suối tóc đen xõa tung trên gối, mi mục như họa*, hai má ửng hồng như được thoa thứ phấn tốt nhất, tinh tế nổi bật trên
nước da trắng nõn, nũng nịu giống như đóa mẫu đơn, đôi môi căng mọng, đỏ hồng như trái anh đào mới hái.
*mi mắt lông mày như trong tranh
Được hầu hạ vị chủ tử tiên tư ngọc sắc* như vậy, Anh Ca thấy mình có chút hưởng thụ, khẽ vén màn trướng, cúi
người nhẹ giọng gọi: "Tiểu thư, em nghe phu nhân nói nước giếng ngọc
trên núi Hoa Sơn rất tốt, dùng nó có thể giúp dưỡng nhan, tối hôm qua
còn đặc biệt dặn dò chúng em mang nước đi nấu, tiểu thư mau dậy dùng thử kẻo nước nguội sẽ không còn tác dụng".
*dung mạo như tiên, khí chất như ngọc
Tạ Lan Âm qua một lát mới cọ cọ chăn, ngái ngủ xoay người lại: "Thật vậy sao?".
Thanh âm của nàng mềm nhẹ lại yêu kiều. Tiếng nói vừa dứt cực kì êm tai, ai
đã nghe qua giọng nói nũng nịu này thì sao còn nỡ gạt nàng.
Anh
Ca cười cười, khẽ gật đầu rồi đưa tay đỡ mỹ nhân như hoa như ngọc trên
giường ngồi dậy, "Em đã khi nào lừa gạt tiểu thư chưa?".
Nước
giếng ngọc của trấn Nhạc Cung đã có tiếng từ lâu, Tạ Lan Âm không hề
hoài nghi, khẽ tựa vào đầu giường, nhắm mắt chờ hai nha hoan đến hầu hạ. Tang Chi bưng chậu nước đến trước mặt, Tạ Lan Âm nhận lấy chiếc khăn đã ngâm qua nước giếng khẽ đắp lên mặt, nhiệt độ của chiếc khăn lập tức
giúp nàng xua tan cơn buổn ngủ. Tạ Lan Âm lấy khăn trườm lên trán, khẽ
thở dài một tiếng, "Anh Ca, em mau xoa bóp chân giúp ta, hôm qua đi
đường núi hơn nửa ngày, đã tê cứng hết rồi".
Giọng nói cô nương
nhà mình trời sinh đã êm tai, nghe nàng oán trách cũng khiến người khác
đồng cảm, Anh Ca đau lòng, ngồi nghiêng bên giường thuần thục xoa bóp từ bắp đùi đến tận mắt cá chân cho nàng. Tang Chi đã sớm quen với thân thể yếu ớt của cô nương nhà mình, giúp nàng lau sạch mặt và tay xong liền
lấy bộ tráp khắc hoa điểu đựng phấn hương, mở nắp sẵn rồi đưa qua.
Hương hoa hồng lượn lờ phiêu tán quanh người, Tạ Lan Âm lấy đầu ngón tay quết chút phấn hương màu trắng ở mép hộp thoa lên trán và má, tán mỏng lớp
phấn rồi thoa đều, hài lòng nói: "Loại phấn 'Mỹ nhân kiều' Tam biểu ca
đưa đến lần này dùng thật tốt, mùi vừa thơm, thoa lên mặt cũng rất dễ
chịu, ta tính về sau chỉ dùng loại này thôi, phải nhớ nhắc huynh ấy mới
được".
Anh Ca lập tức cười, nói: "Tam công tử cưng chiều tiểu
thư nhất, chỉ cần tiểu thư nói thích nhất định ngài ấy sẽ không bán cho
người ngoài".
Phu nhân sinh liên tiếp ba vị cô nương, một nhi tử cũng không có, cữu lão gia bên kia thì ngược lại, sinh liên tục ba vị
công tử, mỗi người đều là kỳ tài kinh thương. Đại công tử phụ trách đồ
tơ lụa, lá trà. Nhị công tử lại tinh thông đồ cổ, gốm sứ. Riêng Tam công tử thì từ nhỏ đã đặc biệt yêu thích việc điều chế các loại hương phấn.
Ba vị công tử chia nhau tiếp nhận các mối buôn bán làm ăn, khiến cho
danh hiệu đệ nhất phú thương ở Thiểm Tây của Tưởng gia ngày càng vững
chắc, đã là thương nhân ai chả muốn sinh được một đứa con giống con trai nhà họ Tưởng.
Trong đó, Tam công tử Tưởng Hoài Chu lớn hơn cô
nương năm tuổi nhưng sinh nhật lại cùng một ngày, đều là mùng mười tháng mười, bởi vậy ngài ấy đặc biệt cưng chiều vị biểu muội này, mỗi lần chế ra được loại phấn hương mới đều đưa cho cô nương dùng thử trước tiên,
chỉ cần là đồ nàng thích thì về sau sẽ chỉ làm riêng cho nàng. Chỉ dựa
vào điều này đã khiến không biết bao nhiêu quý nữ ở Hàng Châu ao ước,
tìm cách nịnh bợ cô nương, hy vọng có thể sài thử chút đồ tốt.
Đáng tiếc Tam công tử trời sinh đã phong lưu, bằng không đôi biểu huynh biểu muội này cũng thật xứng đôi vừa lứa.
Nghĩ đến diện mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong của Tam công tử, Anh Ca âm thầm tiếc hận.
Tạ Lan Âm vừa nhìn vẻ mặt biến hóa của nha hoàn thân cận đã hiểu nàng ta
đang nghĩ gì, đưa tay gõ lên trán nàng: "Cả ngày chỉ nghĩ vẩn vơ cái gì
không biết, em mau ra bên ngoài xem phu nhân đã trở về chưa".
Nàng có đường huynh nhưng quan hệ không thân, may mắn bên nhà cữu cữu còn có ba vị biểu ca. Cữu cữu với cữu mẫu coi ba tỷ muội nàng như con ruột,
nàng cũng xem các biểu huynh như ca ca ruột, một chút tư tình nữ nhi
cũng không có. Chỉ cần Tam biểu ca mãi mãi đối xử tốt với nàng thì tình
cảm huynh muội giữa hai người sẽ không bao giờ thay đổi, dù huynh ấy có
bao nhiêu nữ nhân thì nàng cũng không quan tâm.
Nhìn theo bóng
lưng Anh Ca, Tạ Lan Âm quay đầu sang Tang Chi khẽ hừ một tiếng: "Xem ra
Anh Ca đang động xuân tâm, chờ chúng ta quay về Hàng Châu, ta sẽ chọn
cho em ấy một mối lương duyên thật tốt".
Tang Chi biết là nàng
chỉ nói vui, cúi đầu thu dọn tráp hương: "Nếu vậy chỉ có tiểu thư phải
luyến tiếc thôi, Anh Ca đi rồi còn ai làm tiểu thư vui nữa đây?".
Tạ Lan Âm bĩu môi, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn Tang Chi đầy chờ
mong khẽ hỏi: "Hôm nay trời có lạnh không? Ta muốn mặc chiếc áo lụa thêu hoa anh đào".
Tang Chi vội vàng khuyên nàng: "Hay là tiểu thư
chọn bộ y phục nào dày hơn đi, tuy đã vào tháng ba nhưng ở đây vẫn rất
lạnh, tiểu thư mặc ít như vậy phu nhân thấy sẽ trách phạt chúng em". Vừa dứt lời lại sợ nàng mất hứng nên vội nói: "Tới Tây An khí trời chắc sẽ
ấm áp hơn, đến lúc đó tiểu thư hãy mặc chiếc áo kia ra ngoài, ngọn núi
này nhiều cây, không cẩn thận bị cứa rách tiểu thư lại đau lòng cho
coi".
Tạ Lan Âm nghĩ nghĩ, đành hậm hực thay đổi ý định: "Được rồi, đổi thành chiếc áo thêu lan điệp đi".
Đều là là y phục mới nhưng ít nhất cái này cũng dày dặn hơn, Tang Chi nghe lời đưa tới.
Lúc Anh Ca trở lại, Tạ Lan Âm đã thay xong y phục, phía trên nàng mặc một
thân áo đỏ thêu đàn bướm vờn hoa, phía dưới là váy dài màu trắng họa
tiết hoa lan, dù mới mười ba nhưng đã cao hơn hẳn những cô nương cùng
tuổi, dáng người uyển chuyển thướt tha. Nghe thấy tiếng bước chân, tiểu
cô nương quay người lại, đôi khuyên mã não ánh đỏ trên tai theo động tác đó mà khẽ lay động trên làn da trắng như tuyết của nàng, trông cực kì
thu hút, nếu ai đã thoáng nhìn vào ánh mắt hoa đào đang đảo quanh ấy có
lẽ sẽ không thể rời mắt nổi.
"Tiểu thư thật đẹp". Cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy cô nương, Anh Ca vẫn không nhịn được mà khen ngợi.
"Mẫu thân đã trở lại rồi sao?", Tạ Lan Âm nhẹ giọng hỏi, ánh mắt lại quay về phía gương ngắm nhìn, lộ chút đắc ý.
Anh Ca cười nói: "Phu nhân vừa trở về, tiểu thư mau qua đó không phu nhân lại phái người đến thúc giục".
Tạ Lan Âm gật gật đầu, để Tang Chi ở lại trông coi phòng còn nàng dẫn Anh Ca ra cửa.
Ở tiền viện trong nhà chính, Tưởng thị vừa nhấp một ngụm trà nóng, vừa
hướng cháu trai Tưởng Hoài Chu khẽ cảm khái: "Trước khi gả cho dượng của con, vì thứ nước tinh khiết mát lạnh của giếng ngọc mà mùa hè năm nào
ta cũng đến trấn Nhạc Cung này nghỉ dưỡng".
Sau khi lấy chồng,
thân là phu nhân nhà quan, không thể giống như lúc còn là con gái muốn
làm gì thì làm, phải đoan trang lễ độ, không thể dễ dàng ra cửa. Lần
trước trở về nhà mẹ đẻ cũng là do mẫu thân của bà tạ thế, giờ được trở
về chốn cũ, nhớ lại vẻ ung dung tự tại, tiêu dao khoái hoạt khi còn là
nữ nhi Tưởng gia, Tưởng thị không khỏi xuất thần.
Tưởng Hoài Chu
thấy cô nhớ lại chuyện trước đây, lại nghĩ đến sự khinh thị mà bà gặp ở
Tạ gia, trong lòng đột nhiên thấy không thoải mái, cất giọng nói: "Nếu
cô đã thích uống nước nơi này chi bằng chúng ta ở lại đây thêm mấy ngày. Còn lâu mới đến lúc đại ca cháu đón dâu, cháu sẽ phái người đưa tin về
tránh để phụ thân lo lắng".
Với quyền thế tiền tài của nhà họ
Tưởng, cô muốn gả cho dạng người nào chả được? Cuối cùng lại bị một kẻ
võ biền lừa mất tâm, rời Thiểm Tây xuất giá đến tận Hàng Châu, một thân
một mình bên ngoài. Thật ra dượng cũng tốt, thật lòng yêu thương cô, cho dù bà không sinh được con trai cũng không hề ghét bỏ, thế nhưng kế mẫu
Trần thị của ông lại là kẻ ác phụ, hồi đó vừa bước vào Tạ gia đã có quan hệ bất chính với biểu ca của mình, khiến cho người vợ đầu của Tạ Định
sầu bi thành bệnh, bà ấy vừa chết thì Trần thị vào cửa cũng không vừa
mắt đứa con riêng. Người đàn bà đó giày vò dượng không được, liền chuyển sang hành hạ con dâu.
Thấy cháu trai thương tiếc mình, Tưởng thị vui mừng nói: "Không được, mấy năm rồi chưa được về nhà, ta muốn nhanh
trở về một chút".
Nhị cô nương Tạ Lan Kiều mặc nam trang đứng bên cạnh rót cho mẫu thân thêm một ly trà, sảng khoái nói: "Nương, chúng ta đến nhà cậu trước, lúc quay về lại qua đây nghỉ chân, đến lúc đó vừa
vặn trời mát mẻ, dù sao trước khi chúng ta rời đi phụ thân cũng đã nói,
nương muốn ở bao lâu cũng được, không cần sốt ruột trở về mà".
"Nương sẽ không luyến tiếc đâu", Tạ Lan Âm ở bên ngoài nghe lén một chút, lúc
này đang mềm mại, yêu kiều bước tới, nhìn mẫu thân cười: "Tỷ tỷ đừng tin lời nói dễ nghe của phụ thân, tỷ không thấy ánh mắt phụ thân lúc đó
sao, rõ ràng chỉ mong nương về sớm một chút... "
"Con im miệng
cho ta, ngay cả ta mà cũng dám trêu chọc, lớn vậy rồi không sợ bị biểu
ca con chê cười sao". Tưởng thị chính là nhớ lại chuyện cũ thì có chút
buồn nhưng nhìn nữ nhi đang cười khẽ bên đó thì cũng tiêu tan, khẽ lườm
con gái nhỏ một cái.
Tạ Lan Âm không sợ chút nào, xoay người ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hoài Chu, cực kì thân thiết làm nũng: "Tam biểu ca sẽ không chê cười con đâu".
Tưởng Hoài Chu dùng quạt xếp gõ nhẹ
vào trán nàng, trong chớp mắt liền ngửi được mùi hương quen thuộc, cười
hỏi: "Loại hương cao này dùng thấy thế nào?"
Hắn thích nhất là
điều chế son phấn, bột nước, đáng tiếc trong nhà lại không có tỷ muội.
Đại biểu muội nhà cô mẫu trời sinh mặt lạnh, tặng nàng son phấn Tưởng
Hoài Chu chỉ sợ bị nàng đánh thêm, Nhị biểu muội tuy rằng hay cười nhưng tính tình y như nam nhân, cả ngày chỉ suy xét việc buôn bán, bởi vậy
hắn có tỉ mỉ điều chế được đồ gì tốt, cũng chỉ có thể tặng cho tiểu biểu muội vừa xinh đẹp vừa thích làm điệu nhất này.
"Dùng tốt lắm, từ nay về sau ta chỉ dùng bộ 'Mỹ nhân kiều' này thôi!". Được đồ tốt, Tạ Lan Âm cười đặc biệt ngọt ngào.
Tạ Lan Kiều khẽ giễu muội muội, "Ta thấy muội là thích cái tên mỹ nhân thì đúng hơn? Cả ngày chỉ biết tô son điểm phấn, chút việc nghiêm chỉnh
cũng không chịu làm, muội đã học tốt cầm kỳ thi họa hay chưa? " . Đại tỷ luyện võ, nàng làm kinh thương, đều không phải loại nữ nhi ôn uyển nhu
thuận* mà các trưởng bối yêu
thích, vì chính mình không muốn học nên Tạ Lan Kiều hy vọng muội muội có thể giúp mẫu thân nở mày nở mặt một chút.
*dịu dàng hiền thục
Tạ Lan Âm không phục, hé mắt trả lời: "Nếu đúng như tỷ nói thì châm tuyến của ta ít nhất cũng tốt hơn tỷ tỷ".
Tạ Lan Kiều cười ha hả: "Đúng, muội giỏi hơn ta, vậy sau này muội đừng tới tìm ta đòi tiền tiêu vặt nữa nhé".
"Không không, tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, ta không tìm tỷ thì còn tìm ai đây". Tạ Lan Âm lập tức không còn chút cốt khí, chạy nhanh đến trước mặt Tạ Lan
Kiều, ôm chặt cây rụng tiền của mình, "Nhị tỷ của ta là có bản lĩnh
nhất... "
Ngồi trên ghế chủ vị, Tưởng thị nhìn hai tỷ muội đùa giỡn khẽ cười, cảm thấy cực kì mãn nguyện.
Vì sao phải sinh con trai chứ? Bà thích nhất là con gái, đừng nói ba đứa,
dù có sinh thêm một đứa con gái nữa bà cũng sẽ coi nó như viên ngọc quý
mà cưng chiều.