Mỹ Nhân Kiều

Chương 6



Trong hoa viên Phương gia.

Tri phủ Tây An Phương Trạch một thân thanh sam đứng phía sau biểu muội Đỗ Oanh Nhi, nhìn thì như đang dạy nàng ta câu cá nhưng thật ra ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cổ áo của Đỗ Oanh Nhi. Đỗ Oanh Nhi năm nay mười lăm, đúng là lứa tuổi hoa dạng*, gương mặt không chỉ đẹp, dáng người có lồi có lõm, vạt áo mỏng dường như không che nổi bộ ngực sắp tràn ra, nhìn xuyên qua lớp áo mơ hồ thấy được cảnh xuân, dáng vẻ nửa che nửa hở như vậy thật trêu ngươi.

*nguyên văn là hoa dạng niên hoa : cụm từ dùng để chỉ giai đoạn đẹp nhất của người phụ nữ.

"Được rồi, ta đã hiểu, huynh tránh ra đi biểu ca". Đỗ Oanh Nhi sao có thể không phát hiện ra ánh mắt nóng như lửa của nam nhân, tuy là nàng ta cố ý, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà trắng trợn như vậy thì cũng thật ngượng ngùng, liền nhẹ nhàng bước sang bên cạnh.

Bọn nha hoàn đều đã lui xuống, Phương Trạch nhìn nữ nhi mới bảy tuổi bên cạnh, tay phải vẫn nắm tay biểu muội cầm lấy cần cầu như cũ, tay trái lại lặng lẽ ôm lấy thắt lưng của Đỗ Oanh Nhi, khẽ nghiêng thân mình che dấu, "Biểu muội hôm này dùng hương gì vậy..."

"Biểu ca...", hơi thở nóng bỏng thổi đến trên mặt, Đỗ Oanh Nhi sốt ruột, chỉ sợ hắn giở trò trước mặt con gái, luống cuống trốn tránh nhưng Phương Trạch lại càng ôm chặt hơn, hơi thở nặng nề: "Biểu muội, hôm nay muội thật xinh đẹp, lát nữa muội dẫn người ra phố đi dạo rồi đến Minh Nguyệt Lâu chờ ta".

Biểu muội thông minh, thích quyến rũ hắn lại không chịu cho hắn nhưng hết lần này tới lần khác Phương Trạch lại thích trò cũ rích này của nàng ta, cho dù không được đụng chạm thật, có thể ôm ấp một chút cũng tốt, còn tốt hơn ở nhà bồi Tạ Dao.

Đỗ Oanh Nhi liếc mắt trừng hắn một cái, vừa định mở miệng, đã thấy chủ tớ Tạ Dao một trước một sau đang đi tới. Nhìn thấy động tác vịn bụng của Tạ Dao, trong mắt Đỗ Oanh Nhi hiện lên hận ý, biểu ca đã muốn đồng ý cưới nàng, chỉ chờ khi Tạ Dao sinh đứa nhỏ thì động tay chân một chút, thủ tiêu Tạ Dao nhưng hắn vẫn muốn giữ lại cái thai có khả năng là con trai này của nàng ta. Đỗ Oanh Nhi thật sự không muốn thế chút nào, trong bụng Tạ Dao là con gái thì đã tốt, tương lai thêm chút đồ cưới rồi gả đi là được nhưng nếu là con trai thì chính là đối thủ của con nàng, sẽ phải mất công xử lý chuyện thứ bậc.

Không bằng...

Đã có chủ ý, Đỗ Oanh Nhi làm bộ không thấy chủ tớ Tạ Dao, đỏ mắt cúi đầu, mím môi nói: "Ta không đi, lần trước ta... ta tẩy nửa ngày mới hết mùi vị..."

Còn chưa được ăn triệt để mỹ nhân nhưng chỉ mới nghe mấy lời oán giận ngây ngô này qủa thực đã khiến người ta không thể kiềm chế, Phương Trạch cố nén lửa nóng trong người, kề sát vào tai nàng ta nói: "Đừng lo, lần này biểu ca tuyệt đối không khi dễ muội, chúng ta..."

"Các ngươi đang làm cái gì!"

Hắn chính là đang kề tai nói nhỏ, nhưng nhìn từ góc độ của Tạ Dao lại giống như đang hôn môi, nhất thời khí huyết trong ngực cuồn cuộn. Ngay trước mặt nữ nhi mà hai kẻ đó đã dám giở trò như vậy, có phải sau lưng nàng đã làm việc cẩu thả rồi không?

Một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực, Tạ Dao hung hăng trừng mắt hai kẻ đang vội vàng tách ra, nếu ánh mắt có thể giết người, Phương Trạch và Đỗ Oanh Nhi chắc đã chết cả trăm ngàn lần.

"Biểu tẩu đừng hiểu lầm, biểu ca chỉ dạy ta câu cá, không tin tẩu hỏi A Lăng xem". Đỗ Oanh Nhi đứng bên cạnh Phương Trạch, làm bộ chột dạ khi bị bắt gian nhưng phải cố gắng che dấu.

Phương Lăng mới bảy tuổi từ lúc nghe thấy tiếng rống của mẫu thân thì lập tức đứng lên, khẩn trương nhìn về mấy người lớn, nghe biểu cô nhắc tới mình lại bị phụ thân cùng mẫu thân nhìn chằm chằm, tiểu nha đầu theo bản năng gật đầu, nhìn mẫu thân nói: "Nương, biểu cô không biết câu cá, phụ thân..."

"Câm miệng!" Thấy nữ nhi vươn tay giúp đỡ người ngoài, Tạ Dao càng thêm tức, trừng mắt nữ nhi: "Ta cho ngươi nói chuyện sao? Nàng ta nói cái gì ngươi đều nghe, có phải ngươi cũng mong ta chết sớm một chút, để nàng ta làm nương của ngươi?"

Nàng ta chỉ cây dâu lại mắng cây hòe, Phương Lăng nghe không hiểu, còn tưởng mẫu thân mắng mình, liền khóc chạy đi.

Đỗ Oanh Nhi vội đi qua vỗ về, ôm tiểu cô nương vào trong ngực, nhíu mày nói với Tạ Dao: "Biểu tẩu không thích ta, hiểu lầm ta, thì trực tiếp mắng ta là được, tẩu mắng A Lăng làm gì?"

Tiện nhân này quyến rũ trượng phu xong bây giờ còn dám lừa nữ nhi của nàng ta, giống như nàng ta mới là kẻ xấu vậy, Tạ Dao tức mình đi đến, kéo nữ nhi lại: "A Lăng là nữ nhi của ta, ta muốn dạy nó thế nào thì dạy, ai khiến ngươi lắm miệng?"

Nghe giọng nói chói tai của mẫu thân, Phương Lăng sợ bị đánh, rúc đầu vào trong ngực Đỗ Oanh Nhi, Tạ Dao sững người, càng kéo mạnh tay, miệng mắng chửi to hơn: "Con nha đầu chết tiệt này, ta mới là mẹ của ngươi, còn không lại đây cho ta".

Nhìn nữ nhân lông mày dựng ngược trước mặt, Đỗ Oanh Nhi cắn cắn môi, một bên dùng sức kéo Phương Lăng đang muốn rời đi về phía mình, một bên quay đầu sang cầu xin Phương Trạch, "Biểu ca, huynh còn đứng sững ra đó làm gì, còn không...A!"

Đỗ Oanh Nhi đang lo không có cơ hội hạ thủ thì thấy Tạ Dao hung hăng giơ tay cào cấu mình, bèn dùng thân mình che lấp giẫm lên gấu váy của Tạ Dao, cùng lúc Tạ Dao ngã xuống, nàng ta cũng kinh hãi lùi nhanh về sau, hoảng sợ nhìn vết cào chảy máu trên mu bàn tay mình.

Phương Trạch là đại nam nhân, lười cùng các nàng động thủ, vốn định chờ hai lớn một nhỏ tách ra lại khuyên giải mấy lời, không ngờ xảy ra biến cố, thê tử đang có thai lôi kéo nữ nhi cùng ngã xuống, biểu muội yêu quý thì bị cào cấu đến chảy máu. Phương Trạch rốt cuộc không thể tỏ vẻ không quan tâm nữa, liếc mắt trấn an biểu muội một cái, lại thấy biểu muội rưng rưng gật đầu, lúc này mới bước tới đỡ thê tử.

"Đau..." ,Bụng Tạ Dao đau như kim châm, trong mắt không có Đỗ Oanh Nhi, chỉ nhìn trượng phu đang cúi người xuống, nắm chặt tay hắn, " Đứa nhỏ, mau mời đại phu..."

Phương Trạch kinh hãi, không thể tin được nhìn về phía dưới thân thê tử.

Tạ Dao mặc đồ trắng, lúc này làn váy dưới thân nàng ta nhiễm đầy máu đỏ, như dòng nước tiếp tục chảy ra ngoài.

~

Tưởng gia.

Ăn no xong lại ngủ đầy giấc, Tạ Lan Âm rời giường trang điểm, đi đến trước tủ chứa y phục, tự chọn cho mình một thân xiêm y màu hồng thêu hoa hải đường.

"Em mang cây trâm hải đường khảm hồng ngọc kia lại đây cho ta". Anh Ca mở hộp đồ trang sức, Tạ Lan Âm nhìn nhìn một lúc, liền chọn cây trâm lóa mắt nhất.

Tạ Dao vẫn luôn lấy thân phận thiên kim quan gia của nàng ta để châm chọc mẫu thân, ngay cả ba tỷ muội nàng cũng không buông tha, nhưng thật ra trong lòng lại cực kì hâm mộ tiền tài của đại phòng các nàng, cho nên Tạ Dao ước ao cái gì, Tạ Lan Âm càng phải khoe ra cho nàng ta xem, Tạ Dao không thoải mái nàng liền vui vẻ.

"Sang bên kia thì dừng có gây chuyện, gặp mặt xong thì về sớm một chút". Tưởng thị lo lắng dặn dò hai nữ nhi.

"Con đã biết, chúng con cũng muốn về sớm để giúp đỡ cữu mẫu mà". Tạ Lan Âm cười cực kì nhu thuận.

Tưởng thị không thèm tin nàng, nhưng nghe thứ nữ Tạ Lan Kiều cam đoan thì cũng yên tâm, cùng Lý thị đưa hai tỷ muội xuất môn.

Tam công tử Tưởng Hoài Chu phụ trách dẫn đường, bởi vì Phương gia nằm ở thành đông, khá gần Tần vương phủ, Tưởng Hoài Chu bèn dẫn người đi qua phố sau của Tần vương phủ, giới thiệu với hai biểu muội: "Thiểm Tây từng có một vị quận vương, nhưng sau mang tội , phủ đệ liền bị trưng thu, lần này mới được tu sửa để nghênh đón Tần vương điện hạ, nó chính là phủ đệ khí thế nhất trong thành".

Đến nhà người ta làm khách, Tạ Lan Kiều liền mặc nữ trang, cùng Tạ Lan Âm ngồi trong xe ngựa, hai tỷ muội cùng ngó đầu ra khỏi xe chiêm ngưỡng vẻ uy nghi của vương phủ, chỉ thấy tường vây cao ngất, trong ngõ nhỏ yên tĩnh này càng tôn lên vẻ uy nghiêm của vương phủ.

"Chỉ là bức tường bao thôi có gì đâu mà đẹp chứ". Tạ Lan Âm nhanh chóng buông màn cửa bên trái xuống, lại yên lặng đẩy màn bên phải, trong phố này đều là tòa nhà của quan gia, Tạ Lan Âm đã nhìn quen lâm viên Giang Nam tĩnh mịch, lại nhớ đến mấy trạch viện của dân chúng Thiểm Tây đã nhìn thấy, quay đầu lại nói với trưởng tỷ.

Đáng tiếc cổng rất hẹp, xe ngựa đi qua, ngoài mấy bức phù điêu ở cổng thì không thấy gì khác, Tạ Lan Âm dần không có hứng trí, tính toán nhìn nốt nhà tiếp theo sẽ ngừng.

Xe ngựa đi đến trước cửa tòa nhà, Tạ Lan Âm bèn tùy ý ngó qua, bất ngờ thấy mấy bóng người. Ba người đứng đó, đứng đầu là nam nhân mặc cẩm bào màu xám, đầu đội ngọc quan, phong thần tuấn lãng không dính bụi trần nhưng ánh mắt lại trái ngược, Tạ Lan Âm chỉ cảm thấy cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia như nhìn xuyên thấu được tận đáy lòng nàng, không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, lập tức buông màn xe xuống.

Bức màn vừa hạ xuống, xe ngựa vẫn tiếp tục di chuyển, phút chốc đã cách một khoảng xa.

Cát Tiến không nhìn thấy cô nương trong xe nhưng lại nhận ra được xa phu, lại nhìn sang bóng dáng nam nhân bên cạnh, thấp giọng nói: "Công tử, đó là xe ngựa của Tạ gia".

Tiêu Nguyên đã muốn rẽ sang hướng ngược lại, cúi đầu bước đi, tỏ vẻ không nghe thấy.

Cát Tiến nhìn sườn mặt lạnh lùng của chủ tử, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đã đoán sai, có lẽ ngài ấy chỉ thích nghe Tạ ngũ cô nương nói chuyện, còn đối với con người nàng thì hoàn toàn không có hứng thú, nếu không sao lại lạnh nhạt như thế được? Vừa rồi khi xe ngựa đi qua, cước bộ của chủ tử cũng không chậm lai chút nào.

Ý thức được bản thân có thể tự cho là thông minh, Cát Tiến thức thời ngậm miệng, không nhắc lại chuyện Tạ gia nữa.

Bên tai rổt cuộc thanh tịnh, Tiêu Nguyên tiếp tục bước đi, trong đầu lại hiện lên đôi mắt hoa đào ngập nước, như nai con mới xuống núi đang tò mò nhìn ngó xung quanh nhưng vừa nhìn vào mắt hắn, liền hiện vẻ kinh sợ lại có chút hoảng hốt, lập tức trốn đi.

Nàng hoảng cái gì chứ?

Lại rẽ ngoặt, Tiêu Nguyên ghé mắt nhìn sang hướng ngõ nhỏ.

Nhưng mà xe ngựa đã muốn rẽ sang con phố khác, khoảng không trong ngõ nhỏ chợt yên ắng vô cùng.

Ở nơi Tiêu Nguyên không nhìn thấy, Tưởng Hoài Chu giục ngựa lại gần cửa xe, thấp giọng nhắc nhở hai biểu muội: "Phía trước là đến rồi".

Trong xe, Tạ Lan Âm dường như không nghe thấy, đang nhàm chán xoay xoay tay, nhớ tới tin tức hỏi thăm được biểu ca tối hôm qua. Hóa ra Phương Trạch đem muội muội gả cho một tướng lãnh tâm phúc dưới trướng Thẩm Tiệp làm vợ kế, chính thức bấu víu vào Thẩm Tiệp, trách không được nhanh như vậy đã trở thành tri phủ Tây An. Xem ra ánh mắt của Tạ Dao không tệ, lúc trước thân phận của Phương gia không bằng Tạ gia, Phương Trạch nhờ vào dung mạo khí độ xuất chúng mới được tổ phụ và Trần thị cho phép.

Đáng tiếc suy cho cùng thì vẫn nhờ vào quan hệ thông gia mới thăng quan.

Nghĩ đến đây, đối với người dượng họ Phương mà số lần gặp mới đếm trên đầu ngón tay này, Tạ Lan Âm chả chút hảo cảm nào.

Xe dừng lại, hai tỷ muội liền bước xuống, chỉ thấy một cô nương mơn mởn một thân đồ trắng dẫn theo nha hoàn đang đi tới, dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha.

Tạ Lan Âm nhìn về phía tỷ tỷ, có chút không hiểu, người này là ai đây? Theo đạo lý, tốt xấu gì Tạ Dao cũng nên phái Lưu ma ma đến tiếp đón các nàng chứ?

"Là Lan Kiều, Lan Âm sao?". Thấy rõ hai tiểu cô nương xinh xắn trong veo như nước ở cửa, Đỗ Oanh Nhi không hề che dấu sự kinh diễm của mình, cười nói: "Đã sớm nghe nói Tạ gia toàn mỹ nhân, hôm nay trông thấy quả nhiên danh bất hư truyền*, mau đến đây ngồi, thân thể cô các ngươi không thoải mái, nhờ ta đến đón các ngươi, ta là biểu cô của A Lăng, các người không chê thì gọi ta một tiếng biểu cô là được".

*danh tiếng xưa nay như thế nào thì thực tế quả đúng như vậy.

Tạ Lan Kiều nhìn nàng cười khổ: "Nhìn tỷ không hơn chúng ta mấy tuổi, tiếng cô cô...thật không nỡ kêu ra miệng".

Đỗ Oanh Nhi che miệng cười, không biết nghĩ đến điều gì, nhanh chóng thu liễm, ra vẻ giận giữ nói: "Được lắm, trước ta đưa các ngươi đi nhìn cô mẫu, đợt lát nữa chúng ta lại tán gẫu tiếp". Liền đưa tay làm một tư thế mời.

Tạ Lan Kiều gật đầu, nhìn muội muội nháy mắt một cái.

Tạ Lan Âm ngoan ngoãn đi bên cạnh tỷ tỷ, nhìn bóng dáng yểu điệu phía trước của Đỗ Oanh Nhi, nhớ mãi không ra nàng ta là biểu muội bên nhà nào của Phương Trạch.

Rất nhanh liền tới thượng phòng, nghe nói Tạ Dao ốm liệt giường, Tưởng Hoài Chu đi vào cũng không thích hợp, bèn đứng đợi bên ngoài. Hai tỷ muội Tạ Lan Âm theo sau Đỗ Oanh Nhi, mới đi đến hậu viện, đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Tạ Dao từ bên trong truyền ra: "Nghĩ muốn rước tiện nhân kia vào cửa, Phương Trạch ngươi đừng có nằm mơ, ta thà rằng cùng ngươi hòa ly cũng không đồng ý cho nàng ta vào cửa!".

"Vậy thì hòa ly đi". Thanh âm bình tĩnh của nam nhân, không cao không thấp truyền ra ngoài.

Bước chân Tạ Lan Âm liền dừng lại.

Tạ Dao không phải đang có thai sao? Sao đột nhiên muốn hòa ly chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.