Mỹ Nhân Kỳ Án

Chương 21



“Lo cái gì, hôm nay, hôm nay anh ta nhất định sẽ xuất hiện.” Ngô Du ngồi trong phòng làm việc, trong tay đang cầm một ít tài liệu của ‘Merlin án’, chút ít tài liệu này cậu sớm đã xem qua không dưới mười lần rồi, thế nhưng cứ một lần xem tim của cậu lại đau một lần.

“Được rồi, nếu như đến tối hôm nay hắn ta còn không xuất hiện, tôi liền sẽ gϊếŧ ngược về tới đồn cảnh sát.” Quý Lam Sử vừa chấm dứt cuộc gọi thì nhìn thấy khách sạn nơi cô ta đang ‘mai phục’ có một người đang mang cặp kính đen, mặc tây trang thẳng thớm, một thân từ trên xuống dưới giống hệt như nhân sĩ thành công bước ra ngoài. Nếu không phải vì Quý Lam Sử ngày ngày nhìn vào bức tranh chân dung do Ngô Du vẽ, nhất định sẽ nhận không ra người đàn ông kia chính là cô hầu gái trước đó ở nhà Vương Lộ.

Sau khi phát hiện ra mục tiêu hành động bắt giữ rất nhanh liền kết thúc, lúc quay về đồn cảnh sát Quý Lam Sử không quên cho Ngô Du một cái like thật to, “Tham tử Ngô, anh đúng thật là có hai cây cọ thần nha! Không tệ không tệ!”

“Đương nhiên rồi, bằng không cô cho rằng danh hiệu thần thám số 1 cả nước của tôi là tự phong sao?” Đối với những lời khen ngợi kiểu này Ngô Du tự nhiên là tiếp nhận không một chút do dự nào.

Lần thẩm vấn lần này Ngô Du cũng tham dự, ngón tay người đàn ông hơi hơi run rẩy, “Có thuốc không?”

Ngô Du lấy hộp thuốc trong túi áo rút một điếu thuốc ra đưa cho người đàn ông, người đàn ông rít một hơi thuốc dài, ngón tay run rẩy dần dần bình thường trở lại, “Thám tử Ngô, quả nhiên là danh bất hư truyền, không có gì là khi trong số chúng tôi anh lại được xếp hạng nhất trong danh sách những người nổi tiếng.”

“Trong số những người các anh? Câu này nói thế nào đây?”

“Anh không cần phải ở đây dẫn lời của tôi. Tôi biết anh đang muốn điều tra sự tình của ‘Merlin án’ năm đó.”

“Anh tên Mai Tây Nam, năm nay 36 tuổi, chưa kết hôn, người lưỡng tính, chỉ là tôi không hiểu, tại sao anh lại gϊếŧ Vương Lộ.” Ngô Du nhìn tư liệu liên quan đến Mai Tây Nam trong tay mình.

“Những người lớn lên xinh đẹp đều đáng chết.” Mai Tây Nam nghiến răng căm giận trả lời, “Càng huống hồ loại người giống như cô ta lớn lên xinh đẹp quyến rũ lại độc ác càng đáng chết hơn.”

“Thế nhưng vào lúc anh tinh thần sa sút nhất, khó khăn nhất là Vương Lộ cho anh một nơi để ở nhờ.”

“Người đàn bà đó không có tốt đẹp như các anh nghĩ đâu. Cô ta bất quá chỉ là vì muốn thỏa mãn tính hư vinh của chính mình mà thôi. Lúc tôi vừa mới tới căn nhà đó làm tôi tớ, kì thực không phải chỉ có một mình tôi, còn có ba, bốn người khác nữa. Thế nhưng mà mỗi người nữ giúp việc đều có vẻ ngoài không hề xinh đẹp. Cô ta là muốn để vẻ bề ngoài xấu xí của chúng tôi làm tôn lên sự xinh đẹp của cô ta mà thôi.”

“Cho dù là như thế đi nữa, đó cũng không phải là lý do gϊếŧ người cuối cùng của anh, không bằng chúng ta thương lượng một cái điều kiện thì thế nào?” Ngô Du tắt camera giám sát và máy ghi âm trong phòng thẩm vấn đi.

“Tôi không cho rằng trên tay anh có cái gì xứng đáng có thể cùng tôi trao đổi điều kiện, thế nhưng nếu đã bị các người bắt được rồi, tôi cũng chẳng muốn nói gì. Có thể bình an rời khỏi đây mà không phải ngồi tù là chuyện không tưởng rồi. Hơn nữa, trước khi tôi làm chuyện này tôi cũng đã lường trước được là bản thân sẽ có kết cục như ngày hôm nay rồi. Nếu như không phải là thám tử như anh nhúng tay vào chuyện này, có lẽ là tôi vẫn còn có thể có cơ hội chạy trời khỏi nắng. Nhưng mà tôi không hề sợ ngồi tù, vì vậy tôi cảm thấy chúng ta không có gì có thể thương lượng cả.”

“Vậy thì Vương Vũ Sinh có tư cách tư cách đó không?”

Lời nói của Ngô Du khiến Mai Tây Nam lập tức trừng mắt hung ác nhìn cậu. Dường như giây tiếp theo liền muốn ăn thịt Ngô Du luôn vậy, “Điều kiện của tôi chính là nếu như anh nói với tôi những gì mà anh biết, tôi có thể biến cuộc thương lượng giữa chúng ta trở thành chỉ là bí mật chỉ có hai người chúng ta biết.”

Sắc mặt của Mai Tây Nam lộ vẻ lúng túng, không biết đang phân vân điều gì.

“Tính cách của Vương Vũ Sinh thế nào có lẽ anh cũng biết rồi, nếu như anh ta biết được bản thân bị một người lưỡng tính nhòm ngó, anh đoán xem liệu anh ta có cảm thấy ghê tởm hay không nhỉ?” Câu hỏi của Ngô Du mạnh mẽ đánh vào nỗi đau của Mai Tây Nam.

“Tôi dù là nói cho anh biết rồi, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Vương Vũ Sinh đâu.” Hắn ta khép hai mắt, nội tâm thống khổ giãy giụa.

“Vậy anh hỏi tôi đi, kì thực anh không nói cho tôi biết, anh ta liệu có thể bình an sao? Ngay hôm nay anh có thể ở tại nơi này đã tương đương cho vệc bọn họ đã không có cách nào lại tiếp tục tin tưởng anh được nữa rồi.” Không thể không nói Ngô Du vô cùng hiểu rõ việc nắm bắt điểm yếu của người khác, mỗi một lần đàm phán cậu đều chiếm thế thượng phong.

“Tôi có thể làm vậy, thế nhưng anh phải bảo vệ anh ấy bình an. Tôi biết anh rất muốn biết tất cả tình tiết liên quán đến ‘Merlin án’ năm đó, chỉ cần anh đồng ý tôi liền sẽ nói cho anh biết, chuyện này đối với anh mà nói hoàn toàn không khó, hơn nữa anh cũng có thể có được đáp án mà chính mình luôn tâm tâm niệm niệm.” Mai Tây Nam chung quy vẫn là không có cách nào bỏ người trong lòng xuống được vì chính bản thân mình đang đối mặt với nguy hiểm.

“Tôi đồng ý với anh.” Điểm mấu chốt giới hạn của Ngô Du luôn là có được nhiêu thông tin nhất có thể trên tiền đề không vi phạm chuẩn mực đạo đức.

“Tôi từ nhỏ đến lớn đều ở trong cô nhi viện, sau này nhìn thấy bạn bè bên cạnh mình từng người từng người một được nhận nuôi và chuyển đến những nơi ở mới, tôi đặc biệt hâm mộ họ. Thế nhưng mãi đến năm tôi 8 tuổi vẫn không có một ai đến nhận tôi làm con nuôi, tôi liền chỉ ở mãi trong cô nhi viện như thế. Có thể vì tính nết của tôi không quá đáng yêu, tính cách hướng nội và lầm lì. Mãi đến lúc tôi 14 tuổi, tôi phát hiện hình như tôi và những người khác không quá giống nhau, ngực của những cậu con trai khác không có phát dục, thế nhưng ngực của tôi thì một ngày qua một ngày dần dần to hơn, điều này khiến tôi càng trở nên tự ti hơn.

Vào cái năm mà tôi 16 tuổi, có một người đàn ông đến đón tôi, nói với tôi, hắn ta không để tâm đến vẻ ngoài của tôi, sau đó tôi cho rằng tôi cuối cùng cũng có thể được yêu thương rồi, tôi hết sức phấn khởi cùng người đàn ông đó quay về nhà.

Sau khi tôi chuyển đến nhà mới, người đàn ông đó cho tôi ăn ngon, mặc quần áo đẹp, còn mua cho tôi rất nhiều đồ, những cái đó đều là những thứ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Lúc đó tôi cảm thấy rằng chính mình thật sự rất hạnh phúc.

Hắn ta biết tôi không thích cùng người ngoài lui tới, hắn cũng không bắt ép tôi phải đến trường đi học, thậm chí còn mời gia sư đến tận nhà để dạy tôi. Rồi có một ngày, tôi phát hiện trong phòng của hắn có một thanh âm rất kì quái, tôi liền len lén mở cửa phòng nhìn trộm. Không ngờ rằng người đàn ông đó lại nghiện ấu dâm. Hơn nữa anh ta thích kiểu người có những đặc điểm trên cơ thể không giống những người bình thường khác giống như tôi, nói trắng ra là một tên biếи ŧɦái.

Sau đó chắc anh cũng có thể tưởng tượng ra, tôi cũng giống những người kia, trở thành người của hắn ta, chỉ là trên người của tất cả bọn tôi đều có một kí hiệu, chính là cái dấu X này. Hơn nữa hắn ta nói với chúng tôi rằng cái này sẽ trở thành vinh quang tối cao trong cuộc đời của của chúng tôi.”

“Vậy cái người mà anh nói này, anh có bao giờ nhìn thấy hắn ta cùng những người có hình xăm khác lui tới chưa?” Ngô Du không ngờ rằng hóa ra ‘Sát’ thật sự lại là một tổ chức.

“Có thì có, nhưng bọn họ có một cái đặc trưng, mỗi lần vào lúc gặp nhau đều sẽ đeo khẩu trang, vì thế nên căn bản không thể biết đối phương là ai, sau đó sau khi tôi gia nhập vào tổ chức của bọn họ, lúc tôi cùng bọn họ gặp nhau cũng giống họ đeo khẩu trang. Có điều đoạn thời gian trước đây, chắc khoảng tầm 3 tháng trước gì đấy, chúng tôi nhận được một cái thông báo, sau đó thông báo đối tượng chính là anh.”

“Cái đó cụ thể đã nói những gì?” Nếu như Ngô Du nhớ không lầm, ba tháng trước cậu vẫn đang ở trong trạng thái ‘bế quan’.

“Vụ án mô phỏng vào mấy ngày trước, cũng là bút tích của chúng tôi. Tuy rằng không phải là do bọn tôi tự mình động thủ làm ra, thế nhưng là do chúng tôi ngấm ngầm đồng ý. Bằng không thì làm gì có ai dám đi mô phỏng theo cách thức gây án của người trong tổ chức chúng tôi chứ.” Tựa hồ như lúc Mai Tây Nam nói đến tổ chức của chính mình, trong lời nói có chứa đôi chút kiêu ngạo.

“Vậy thì mục đích các người làm như vậy là cái gì?”

“Cụ thể thì bên trên cũng không có nói rõ, có điều bây giờ nhìn thấy anh ngồi ở nơi này. Tôi nghĩ đáp án cũng rất rễ nhận ra, mục đích chính là vì muốn khiến anh tới Giang Bắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.