Nhưng rốt cuộc là ai đây?
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cửa sổ bị đóng lại rất nhỏ.
Trong đầu Tiết Dư đột nhiên hiện lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, không phải là! Là hắn phải không?
Lần đầu tiên gặp mặt, nam nhân kia thiếu chút nữa đã muốn giết nàng, làm sao có thể đi giúp nàng chứ?
"Ta giúp nàng mà nàng không nói tiếng cảm ơn sao?" Một giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau nàng truyền đến.
Là Vệ Cảnh Trầm.
Đầu ngón tay Tiết Dư nắm chặt cây gậy gỗ, khóe môi hơi nhếch lên, không chắc chắn hỏi một câu: "! Lần trước cũng là ngài sao?"
Vệ Cảnh Trầm có chút kinh ngạc, không ngờ Tiết Dư lại đoán ra, tìm một lý do: "Không sai, nàng ta quá ồn ào, quấy rầy ta nghỉ ngơi.
"
Tiết Dư do dự một lúc lâu, vẫn cảm ơn một tiếng: "Đa tạ Vệ công tử.
"
Trong lòng mặc dù còn có chút hoảng loạn đối với Vệ Cảnh Trầm, nhưng đột nhiên cảm thấy bóng ma màu đen bao phủ trên người nam nhân bị xua đi một chút, tựa hồ không còn đáng sợ như trước.
Có lẽ đúng như Vệ Cảnh Trầm nói, là bởi vì hắn gặp ác mộng mới có thể bóp cổ nàng như vậy, là nàng hiểu lầm hắn.
Tiết Dư ngẩng đầu để lộ chiếc cằm trắng mịn, ánh nắng chiếu vào đôi mắt nàng, lấp lánh như những hạt bụi nhỏ: "Ta có làm chút bánh hạnh hoa, Vệ công tử có muốn thử không?"
Nếu hắn đã giúp nàng, như vậy nàng cũng nên hồi báo lại một chút.
Bánh hạnh hoa này vốn là nàng làm cho phu quân, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc tiện tay làm cho Vệ Cảnh Trầm một phần, nhưng vì quá sợ hãi nên vẫn chưa đưa tới.
Vệ Cảnh Trầm không ngờ Tiết Dư thực sự tin lời hắn, dường như đã buông lỏng đề phòng với hắn, đúng thật là dễ lừa.
"Được.
"
Tiết Dư bưng bánh hạnh hoa ra, bày biện không tính là tinh xảo, nhưng mà kiểu dáng đẹp mắt đáng yêu, mơ hồ tản ra mùi thơm của hạnh hoa.
Trong mắt Vệ Cảnh Trầm, chỉ cảm thấy bình thường, nếu là ngày thường hắn nhất định chẳng buồn động vào.
Nhưng không hiểu sao ma xui quỷ khiến hắn lại đi lấy một khối, khẽ cắn một miếng, hơi nhíu mày, nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt không chút thay đổi ăn xong miếng bánh.
"Mùi vị thế nào?"
Bánh hạnh hoa này là nàng cố ý đi hái một rổ cánh hoa hạnh đi làm, lại là lần đầu tiên làm, đương nhiên rất chờ mong người khác đánh giá tay nghề của nàng.
"Quá mặn.
" Vệ Cảnh Trầm rất thật thà.
So với những món bánh cao lương mỹ vị hắn từng ăn, kết cấu của bánh này khá khô cứng, không thể so sánh được.
Tiết Dư không thể tin được, mặc dù ánh mắt của nàng không tốt, nhưng tài nấu nướng của nàng vẫn không tệ.
Suy nghĩ một chút, nàng vẫn cầm lấy một miếng bánh hạnh hoa cắn một miếng.
Một vị mặn đậm chát bùng nổ trên đầu lưỡi, gần như không thể nuốt trôi.
Nàng cũng không biết hắn làm sao có thể ăn hết một khối?
Hai má trắng nõn của Tiết Dư đỏ bừng lên, ngay cả chóp tai cũng nhuộm một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, có chút ngượng ngùng: "! Hẳn là ta không cẩn thận bỏ đường thành muối, thật xin lỗi! "