Hắn không biết rằng Vệ Cảnh Trầm đã mở mắt từ lâu, đôi con ngươi sâu thẳm như biển cả.
Vừa lên giường, Tiết Dư nhanh chóng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, nàng mơ hồ cảm thấy hôm nay vô cùng mệt mỏi, mí mắt nhanh chóng khép lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng.
Giang Hứa Trạch nhìn thoáng qua cô gái nằm trên giường, trong lòng cảm thấy phức tạp không nói nên lời.
Bước ra ngoài, hắn ta thấy Giang Đại Lực đã uống đến say mèm, không biết từ lúc nào đã gục trên bàn.
Lưu thị nhìn thấy Giang Hứa Trạch bước ra: "Ta sẽ đỡ đại ca của con vào trong, vừa rồi ta đã cho đại ca con uống thuốc giải rượu, chắc chẳng mấy chốc đại ca con sẽ tỉnh dậy.
Con đi lấy hương xông đặc chế cho bọn họ thắp lên đi! "
Giang Hứa Trạch khẽ cắn môi, đi lấy hương liệu đặc chế.
Bọn họ cũng không biết cuộc đối thoại này đã sớm bị người ta nghe thấy.
Trong căn phòng tối mờ mịt, ánh đèn leo lét chiếu lên.
Giang Hứa Trạch nhìn thấy nữ tử xinh đẹp nằm trên giường, hàng mi dày đen như mực, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, trông như một nữ yêu quyến rũ lòng người.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đạp văng ra.
Lưu thị vốn đang làm chuyện mờ ám, nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa, hoảng sợ giật mình: "Ngươi là ai?!"
Vệ Cảnh Trầm lạnh lùng liếc mắt, trong đáy mắt lóe lên ngọn lửa như đến từ địa ngục: "Vừa rồi Vệ mỗ đã nghe hết.
"
Rõ ràng người trước mặt dung mạo tựa tiên nhân, khí chất cao quý, nhưng hắn như thần chết giáng lâm, khiến Lưu thị và Giang Hứa Trạch không khỏi rùng mình, sợ hãi run lên.
Đúng lúc này, Giang Đại Lực tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang nằm cạnh tam đệ muội thì hốt hoảng bật dậy.
"Nương, đây là chuyện gì xảy ra?"
Lúc này, Lưu thị thấy người đã tỉnh lại, lại càng sợ Vệ Cảnh Trầm, ngượng ngùng nói: "Vị công tử này, việc này là ngài hiểu lầm rồi, ta sẽ đi ngay.
"
Nói xong, bà ta và Giang Đại Lực vội vàng chạy đi.
Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm dừng ở trên người Tiết Dư, chỉ thấy quần áo của nàng bị lột ra hơn phân nửa, lộ ra một cái áo nhỏ bó sát người có thêu hình hoa sen màu hồng nhạt.
Không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới hôm hắn vô tình nhìn thấy bộ dáng Tiết Dư vừa tắm rửa.
Chỉ mặc tiết y đơn bạc, mơ hồ có thể thấy được tiểu y bên trong, cũng là hình dạng như vậy.
Trong đầu Vệ Cảnh Trầm bất ngờ hiện lên hình ảnh đó, nhận ra hành vi của mình không hợp lễ nghĩa quân tử, hắn lập tức quay đi.
Suy nghĩ một lúc, hắn ngồi xuống mép giường, giúp nàng kéo lại y phục.
Sau đó, hắn đắp kín chăn lên người nàng, che đậy thật kỹ lưỡng, không để lộ một chút da thịt nào.
Lúc này mới nhìn về phía Tiết Dư.
Vệ Cảnh Trầm chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như hoa phù dung của nàng, hơi thở đều đặn, hoàn toàn không bị đánh thức.
Nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, nàng sợ là sẽ bị!
Nghĩ đến Tiết Dư đúng là thiếu chút nữa bị một người thô lỗ đụng vào, trong lòng Vệ Cảnh Trầm nhấc lên một trận lửa giận ngập trời, sát ý bốc lên, dọa người không thôi.