Sắc mặt hắn hơi trầm xuống.
"Ta mới vừa nhìn thấy chân của nàng tựa hồ di chuyển có chút chậm chạp, là bị thương sao?"
Chủ ý của Vệ Cảnh Trầm chỉ là muốn quan tâm nàng, hắn đã từng nghe nói, nếu trong chuyện này quá mức thô lỗ, nữ tử cũng sẽ bị thương.
Cho nên đêm qua hắn đã cực kỳ khắc chế.
Hai má Tiết Dư không khỏi hơi ửng đỏ, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt không ngừng vọt lên đỉnh đầu, nàng cắn cắn môi.
"! Lúc ở lại không cẩn thận đụng vào chân bàn.
"
Trong lòng nhịn không được bắt đầu oán giận Giang Hứa Trạch.
Vệ Cảnh Trầm hơi nhíu mày: "Vậy để ta giúp nàng…"
Lời còn chưa dứt, Vệ Cảnh Trầm đã chú ý tới sự xấu hổ trên mặt Tiết Dư, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, xem ra tối hôm qua hắn quá mức thô lỗ.
Lúc này, một bóng dáng gầy gò chắn trước mặt Tiết Dư, cắt đứt ánh mắt nóng rực của nam nhân.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Giang Hứa Trạch cầm tay Tiết Dư: "Nương tử, chân của nàng đã bị thương, đi, chúng ta trở về phòng bôi thuốc cho nàng.
"
Tiết Dư cũng không muốn ở chung với Vệ Cảnh Trầm, nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Hứa Trạch quay đầu nhìn Vệ Cảnh Trầm, khẽ gật đầu như để tỏ ý.
Vệ Cảnh Trầm nhìn hai thân ảnh thân mật kia đi vào trong phòng, ánh mắt lóe lên lệ khí màu đen, khóe môi mím lại.
Trong lòng hắn không khỏi có chút không vui.
Hắn đích xác có chút hảo cảm với Tiết Dư, nhưng hắn cũng không nghĩ sâu xa.
Chỉ cảm thấy bản thân bị vẻ đẹp bên ngoài của nàng mê hoặc, điều đó vốn là bản tính của nam nhân.
Hắn, đường đường là Thái tử, đã gặp qua biết bao mỹ nhân quốc sắc thiên hương, cho nên Tiết Dư đương nhiên không thể khiến hắn đặt quá nhiều tâm tư.
Chỉ nghĩ rằng khi hắn đã chiếm đoạt được thân thể của nàng, sẽ không còn quan tâm nữa.
Không ngờ sau đêm đó, Tiết Dư lại như một loại thuốc phiện khiến hắn khó lòng kiểm soát, dường như một lần vẫn chưa đủ.
Nếu đã vậy, thì phải từ bỏ.
Vệ Cảnh Trầm là Thái tử, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc về việc cai trị.
Hắn biết rất rõ, một quân vương không thể để lộ nhược điểm, đặc biệt là tự tạo ra điểm yếu cho mình, đó chính là hành động ngu xuẩn.
Vệ Cảnh Trầm thu hồi ánh mắt, trở lại vẻ lạnh lùng tĩnh lặng, sâu không lường được, như thể hắn đã quay về với thái độ hờ hững như trước.
Giang Hứa Trạch đỡ Tiết Dư ngồi xuống mép giường, vừa vén váy nàng lên vừa nói: "Chân nàng bị thương chỗ nào? Để ta đi lấy thuốc mỡ! "
"Ta không va phải chân bàn.
" Tiết Dư vội nắm lấy tay hắn, mặt đỏ bừng, giận dỗi nói: "Chẳng phải lỗi của chàng sao, đêm qua đã bảo chàng nhẹ nhàng hơn, mà chàng vẫn còn! "
Bởi vì quá mức e lệ, Tiết Dư không thể nói tiếp nữa.
Nhìn vào đôi mắt Tiết Dư vẫn còn vương chút xuân tình, cùng với những dấu vết đỏ ửng trên cổ nàng, tất cả khiến Giang Hứa Trạch nổi trận lôi đình, khuôn mặt trở nên vô cùng u ám.