Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới

Chương 42: Chương 42




Giang Hứa Trạch vẻ mặt đầy mong chờ, không thể đợi thêm nữa mà vội vàng trở về nhà.

*
Ánh mặt trời rực rỡ.

Tiết Dư rảnh rỗi không có việc gì, nàng dự định thừa dịp mặt trời vừa đẹp, đem những loại thảo dược mới thu hái ra phơi khô.

Do đã quen tay nên nàng làm việc cũng không khác gì người bình thường.

Chỉ có điều hành động của nàng hơi chậm chạp, nhưng cũng không gây trở ngại gì.

Nàng cũng không biết Vệ Cảnh Trầm đang ở cách đó không xa nhìn nàng, chỉ thấy phụ nhân kia hơi cong eo, phục dán sát vào cơ thể, tạo nên một đường nét mềm mại.

Vệ Cảnh Trầm ánh mắt thoáng tối lại, chầm chậm bước tới.

Khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng, tuấn tú mà sắc bén vô cùng.


Tiết Dư vẫn chăm chú làm việc, cũng không chú ý đến người phía sau, cho đến khi một giọng nói trầm thấp vang lên: "Giang phu nhân.

"
Tiết Dư rất nhanh đã phản ứng lại, là giọng của Vệ Cảnh Trầm, nàng tưởng là tới tìm nàng tạm biệt: "Vệ công tử, ngài chuẩn bị đi rồi sao?"
Vệ Cảnh Trầm giận quá hóa cười, nàng cứ hy vọng hắn nhanh chóng rời đi như vậy sao?
Vệ Cảnh Trầm dần dần tới gần Tiết Dư, dựa vào rất gần, khẽ nhếch khóe miệng, mang theo vài phần lạnh lùng: "Giang phu nhân, Vệ mỗ còn có một chuyện chưa nói với nàng.

"
Tiết Dư nhíu mày, nàng mơ hồ có thể ngửi thấy hơi thở trên người nam nhân, cực kỳ có tính xâm lược, nàng theo bản năng lui về phía sau vài bước, mang theo vài phần phòng bị.

"Ngài! Nếu có chuyện gì, không bằng tìm phu quân đi.

"
Trong lòng Tiết Dư có chút bất an.

Vệ Cảnh Trầm thấy Tiết Dư tin tưởng Giang Hứa Trạch như thế, sắc mặt lạnh lẽo hơn.


Nếu nàng biết Giang Hứa Trạch đã làm chuyện gì với nàng, cũng không biết nàng sẽ lộ ra biểu tình gì?
"Nàng tưởng hắn là người tốt sao?" Vệ Cảnh Trầm cười khẩy, đầy khinh thường.

Tiết Dư khựng lại một chút, không hiểu tại sao Vệ Cảnh Trầm lại nói về Giang Hứa Trạch như vậy, nhưng trong lòng vẫn dâng lên sự phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì giận: "Ngài sao có thể nói như vậy? Nếu không phải phu quân cứu ngài…"
Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngay cả Tiết Dư dù không nhìn rõ mặt hắn cũng có thể cảm nhận được, khiến nàng không thể nói tiếp những lời trách mắng đã chuẩn bị sẵn.

Vệ Cảnh Trầm cười lạnh liên tục: "Nàng có biết tại sao Giang Đại Lực dạo gần đây thường đến nhà các ngươi uống rượu không? Là vì hắn có ý đồ xấu với nàng!"
Tiết Dư căn bản không tin, chỉ cảm thấy có chút hoang đường, nhịn không được châm chọc cười: "Vệ công tử, xin chú ý lời nói của ngài.

"
Vệ Cảnh Trầm giận quá hóa cười, theo như lời nàng nói, chỉ có hắn không phải người tốt?
Không nói nữa cũng được!
Lấy tính tình của hắn, có thể cùng một nông phụ nói nhiều như vậy đã là cực kỳ hiếm thấy.

Không nghĩ tới Tiết Dư lại không cảm kích, ngược lại còn hoài nghi hắn.

Đêm đã khuya.

Khi Giang Hứa Trạch trở lại thôn Tiểu Hà, bầu trời đã đen kịt, không thấy được một ngôi sao nào.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.