Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới

Chương 46



Hắn ta chuẩn bị tiến lên nhắc nhở thì Vệ Cảnh Trầm trực tiếp đi lướt qua hắn ta, không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái.

Vệ Cảnh Trầm bước nhanh vào ngưỡng cửa.

Giống như hắn mới là phu quân danh chính ngôn thuận của Tiết Dư.

Giang Hứa Trạch có chút oán hận, nhưng vì có thể có con nối dõi của mình, rốt cuộc hắn ta vẫn nhịn xuống.

Sau khi Tiết Dư uống thuốc thì đã khá hơn rất nhiều, nhưng cơn buồn ngủ vẫn rất nặng, nàng vẫn cảm thấy mơ màng buồn ngủ.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đột nhiên Tiết Dư tỉnh táo lại trong chớp mắt, mơ mơ màng màng nói: "Phu quân, chàng rốt cuộc đã trở lại rồi sao?"

Vệ Cảnh Trầm không nói chuyện mà chỉ giơ tay sờ sờ trán sạch sẽ của Tiết Dư, đã không còn nóng nữa.

Tiết Dư thấy vậy, ôn nhu cười cười: "Ta đã không sao rồi, giờ trời cũng đã tối, mau ngủ thôi."

Vệ Cảnh Trầm biết Tiết Dư lúc này đang tỉnh táo, nếu hiện tại hắn nói chuyện, âm thanh quá quen thuộc, có thể nàng sẽ đoán ra điều gì đó.

Cho nên hắn mới cố gắng tránh trả lời câu hỏi của nàng.

Vệ Cảnh Trầm ném thuốc mỡ trong ngực cho Tiết Dư, giọng nói rất thấp: "Thoa thuốc."

Tiết Dư hơi sửng sốt, sờ sờ thuốc mỡ: "Đây là vật gì? Hơn nữa ta... cũng không bị thương."



Vệ Cảnh Trầm liếc đôi mắt thẫn thờ của nàng, giọng nói khàn đến mức Tiết Dư không phân biệt được âm sắc.

"Nơi đó thế nào rồi?"

Tiết Dư chợt hiểu ra lọ thuốc mỡ này để làm gì, không ngờ phu quân của nàng lại thẳng thắn như vậy, mặt nàng đỏ bừng, giọng nói đầy xấu hổ.

"…Không sao."

Vệ Cảnh Trầm cũng coi như hiểu tính tình của Tiết Dư, hắn không tin lời của nàng, bàn tay to nắm chặt cổ chân lẻ loi của nàng.

Tiết Dư bị động tác này của nam nhân làm cho hoảng sợ, nàng vội vàng đứng dậy đè mu bàn tay hắn lại, giọng nói có chút run rẩy.

"Ta tự mình thoa thuốc."

Vệ Cảnh Trầm cười nhẹ một tiếng, đưa ra lý do hợp tình hợp lý.

"Mắt của nàng không tiện."

...

Qua vài ngày, thân thể Tiết Dư cũng dần dần khôi phục, giờ đây nàng đã có thể xuống giường.

Khi nàng cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, Tiết Dư mơ hồ có thể nhìn thấy một ít hình dáng.



Bỗng nhiên nàng nhìn thấy một bóng dáng đứng dưới cửa sổ, tuy y phục làm bằng vải bố nhưng dáng người hắn cao lớn, thẳng tắp.

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng mơ hồ cảm thấy Vệ Cảnh Trầm dường như là đang nhìn nàng, giống như một con mãnh thú ẩn mình trong hang, chăm chú dõi theo con mồi.

Tiết Dư có chút luống cuống, đang muốn trở lại phòng tránh đi thì lúc này Giang Hứa Trạch bước nhanh vào, giọng nói mang theo vài phần lo âu.

"Vệ công tử, bọn quan binh đã tra được thôn Tiểu Hà rồi!"

Trong lòng hắn ta càng cảm thấy hối hận vạn phần, sớm biết thế hắn ta đã để Vệ Cảnh Trầm rời đi.

Tiết Dư nhíu mày: "Phu quân, lời này của chàng là có ý gì?"

Giang Hứa Trạch đành phải nói ra sự thật mà mình nhìn thấy ở trấn Đại Hà cho Tiết Dư.

Thần sắc Vệ Cảnh Trầm không có chút kích động nào, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên mặt Tiết Dư, hắn muốn xem phản ứng của nàng là gì?

Có lẽ là chán ghét hoặc khinh thường gì đó mà thôi.

Tiết Dư nghe vậy, theo bản năng trốn sang bên cạnh Giang Hứa Trạch, dùng ánh mắt phòng bị nhìn Vệ Cảnh Trầm.

Nàng hoàn toàn không ngạc nhiên.

Lúc trước, khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân này, chỉ dựa vào việc hắn suýt chút nữa đã bóp chết nàng, trên người hắn đằng đằng sát khí, nàng liền biết rằng Vệ Cảnh Trầm không phải là người tốt gì cho cam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.