Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 25




 

Sau khi Tạ Thiếu Ly rời đi, Lâm Tư Niệm liền chuyển về Vương phủ.
Nàng vốn muốn mời mẫu thân và huynh trưởng cùng chuyển đến nhưng mẫu thân là một người sợ phiền phức nên nói gì cũng không chịu đến, Lâm Tư Niệm đành phải thôi.
Nam chủ nhân không có mặt, trong phủ so với lúc trước càng vắng lạnh hơn.
Hậu viên yên lặng, khói thuốc lượn lờ, Lâm Tư Niệm đang ngồi thiền cùng với Vương phi ở trong phòng. Bên ngoài cửa sổ là vài nhánh cây còn vương lại chút sương, là tiếng chim hót líu lo không ngừng, Lâm Tư Niệm nghe đến xuất thần, trong lòng lại nhớ đến cảnh quân đội Tạ Gia xuất chinh ngày hôm đó.
Nàng lúc đó tận tay đưa cho Tạ Thiếu Ly một miếng kính hộ tâm, rồi lại dọc theo con phố tiễn y một đoạn, cho đến khi thành quách, không thể đi tiếp được nữa nàng mới lưu luyến dừng lại.
Ngoài thành, tiếng kèn hiệu hùng hồn kéo dài, trời cao mênh mông, cờ xí bay phấp phới, mười vạn tướng sĩ đang đứng đợi xuất phát.Vị tướng lĩnh mang giáp đen trẻ tuổi kia - phu quân của nàng, đang cưỡi trên một con ngựa Đại Uyên chắc khỏe, chỉ kiếm lên trời, sĩ khí xung tận mây xanh.
Tiếng hò hét hùng hồn của các tướng sĩ kinh thiên động địa, Lâm Tư Niệm nhịn cơn đau nhức ở chân bò lên tường thành nhìn về phía xa. Nàng không thấy rõ mặt của Tạ Thiếu Ly, nhưng nàng biết ánh mắt của y nhất định có thể xuyên qua biển người mười vạn, đang nhìn nàng ấm áp.
Nàng cảm thấy trái tim mình cũng đang sánh vai cùng bước đi với Tạ Thiếu Ly.
Haiz, đến bây giờ xa nhau đã được nửa tháng, nàng càng nhớ y đến đêm không thể chợp mắt. Cũng không biết Vương phi trong hơn hai mươi năm này làm sao có thể chống đở nổi...
Nghĩ đến đây, nàng liền mở mắt, len lén liếc nhìn Vương phi.
Vương phi vẫn hướng mặt lên trời, tay cầm lấy đóa hoa lan yên tĩnh ngồi thiền. Dường như cảm thấy được Lâm Tư Niệm lộn xộn, bờ môi bà khẽ mở, giọng nói lãnh đạm như nước suối truyền ra, không vui không buồn nói: “Nếu tâm con đã không tĩnh thì không cần miễn cưỡng ở lại đây, đi đi.”

Lâm Tư Niệm chỉ đành dập đầu lui ra.
Bầu trời hôm nay có chút âm trầm, nàng xoa bắp chân đang tê dại của mình, thầm nghĩ thời tiết chắc lại sắp thay đổi rồi.
Sau vài trận mưa lạnh liên miên, cuối cùng hơi thở mùa đông cũng đã lặng lẽ xâm nhập. Sáng sớm, Lâm Tư Niệm thay áo quần mùa đông, khoác lên áo khoác lông thỏ ngồi trong đình ở hồ sưn bóc hạt thông ăn.
Vài ánh nắng mùa đông yếu ớt xà xuống, nàng nhìn lên bầu trời xám xịt, chốc chốc lại có vài chú chim lượn lờ qua lại, trong lòng có chút hoảng hốt nghĩ: Y bây giờ đang làm gì? Có lạnh không, có đói không? Liệu có đang mang tấm kinh hộ tâm nàng tặng không?
“Haiz!” Nàng lại thở dài một hơi.
“Ồ, mới vài ngày không gặp, Tiểu Tạ phu nhân của chúng ta đã héo mòn rồi sao?”
Đằng sau truyền đến giọng nữ cười tủm tỉm, Lâm Tư Niệm đang đắm chìm trong đống suy nghĩ nặng nề liền hoàn hồn, quay đầu nhìn, mặt mày lập tức rạng rỡ: “Giang tỷ tỷ!”
Giang Vũ Đồng đang mang một bộ võ bào xanh nhạt, đầu tóc được búi cao, cải trang thành nam nhân, cả người vừa toát ra vẻ anh hùng khí khái lại vừa xinh đẹp. Nàng dùng ngón tay chọt vào trán Lâm Tư Niệm: “Tiểu không có lương tâm! Lúc Tạ Thiếu Ly còn ở đây, muội chẳng thèm nhìn ta một cái, bây giờ huynh ấy vừa đi muội liền thấy ta rồi à!”
“Làm gì có chuyện đó!” Lâm Tư Niệm nháy mắt, cong môi nghịch ngợm nói: “Thiếu Ly ca ca không thể so sánh với tỷ đâu.”
“Ờ? Vậy Thiếu Ly ca ca của muội so với ta thì bên nào quan trọng hơn?”
Con ngươi Lâm Tư Niệm đảo một vòng, thành thật nói: “... Thiếu Ly ca ca.”
Giang Vũ Đồng bị nàng chọc cười, hồi lâu mới hòa hoãn lại, đưa tay nhéo gương mặt ú ụ của nàng, yêu thích gương mặt thịt nộn của nàng không nỡ buông tay: “Nhanh đi thay thường phục, ta dẫn muội đi săn.”
Lâm Tư Niệm bị nàng nhéo mặt cũng biến dạng rồi, hàm hồ nói: “Chân muội bất tiện như thế sẽ làm mọi người mất hứng đó! Hơn nữa phu quân vừa đi, Vương phủ liền tăng cường thêm nhiều binh sĩ đi tuần, sợ muội xảy ra chuyện....”
“Muội với ta cưỡi cùng một con ngựa, ta sẽ chăm sóc cho muội, không cần lo lắng. Còn về phần mấy tên binh tôm tướng tép kia,” Nàng bật cười một tiếng, giơ tay nhâc chân điều phô ra giang hồ hào khí: “Muội đừng quên, sau lưng muội ngoài Tạ gia ở Lâm An, còn có một Vĩnh Ninh Quận chúa và Kim Lăng Quận vương chống đỡ, người khác muốn động đến muội còn phải cân nhắc bản thân mấy cân mấy lạng đã.”
Lâm Tư Niệm còn đang do dự. Tuy nàng trời sinh ham chơi, nhưng vẫn còn để tâm đến chuyện trong nhà.
“Ta thật sự sợ muội chán đến phát bệnh, Tạ Thiếu Ly nói phải hơn một tháng nữa mới trở về mà!” Giang Vũ Đồng khuyên nhũ: “Bây giờ vẫn còn sớm, muội nhanh đi thay trang phục đi, chúng ta thúc ngựa xuất phát, một canh giờ liền đến nơi, trước khi trời tối thì về, sẽ không vướng bận gì đâu. À đúng rồi, sư đệ Tiêu Hận Thủy của muội cũng đi đó.”
“Tiêu sư đệ cũng đi?” Mắt Lâm Tư Niệm sáng lên, lại hơi nghi hoặc: “Không đúng, tỷ kết gioa với Tiêu sư đệ khi nào vậy?”
Giang Vũ Đồng cười ha ha nói: “Ở Lâm An này phàm là nam tử chưa kết hôn có vài phần tư sắc, có ai mà ta không biết chứ. Càng huống chi hắn còn từng tặng ta đơn thuốc, cứ như vậy mà quen thôi.”
Sự ham chơi đã ngấm vào trong xương cốt Lâm Tư Niệm, nhất thời động tâm, trong ánh mắt đều phát ra ánh sáng chờ mong: “Vậy tỷ đợi một lát, muội phải đi sắp xếp một chút.”
Lâm Tư Niệm gọi quản gia triệu tập hộ về trong phủ, an bài tốt việc tuần tra trong phủ hôm nay, sau khi chắc chắn trong phủ an ổn mới để lại một bức thư, cẩn thận dặn dò thời gian mình ra ngoài và trở về, nhờ thị tỳ mang đến cho Vương phi đang tĩnh tu, bảo bà không cần lo lắng.
Sau khi đã chuẩn bị xong, nàng thay một bộ võ bào, cũng cải nam trang, lúc này mới vui vẻ ra ngoài với Giang Vũ Đồng.
Nơi đi săn lần này vẫn là khu rừng Lâm Tư Niệm xảy ra chuyện bảy năm trước, núi vẫn xanh biếc như cũ, nhưng cây cối lại rậm rạp hơn nhiều, từ xa nhìn vào rừng sâu rậm rạm như không thấy đáy.
Mấy con ngựa đựa buộc ở bìa rừng ăn cỏ, Triệu Anh và Tiêu Hận Thủy đã đến trước, hai người nam nhân ngồi bên bờ suối uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Lâm Tư Niệm còn cho rằng sẽ có rất nhiều đệ tử Lâm An cùng đến, dù sao đi săn thì phải có càng nhiều người mới có khí thế. Ngạc nhiên một lúc nàng mới hồi thần lại, chắc là Giang Vũ Đồng sợ mình ở trong phủ chán chết nên mới cố ý chỉ mời mấy người bạn mình quen đến đi chung.
Phải phiền bọn họ lo lắng rồi, trong lòng Lâm Tư Niệm dần ấm áp.
Triệu Anh thấy bọn họ đến liền đứng dậy phủi đám lá khô bám trên người, nói: “Lâm Tư Niệm, ta còn cho rằng muội không dám đến đây nữa chứ.”

Trên lưng ngựa, Lâm Tư Niệm giơ roi ngựa lên, liếc mắt nhìn hắn cười: “Huynh cũng dám đến thì muội có gì không dám chứ.”
“Đừng để ý đến hắn, miệng hắn chính là tiện như vậy, không ăn đập là không chịu được.” Giang Vũ Đồng đưa cung và tiễn trên lưng cho Lâm Tư Niệm, lại nói với Tiêu Hận Thủy và Triệu Anh: “Chùng ta chia làm hai đội, thi đấu một trận, thế nào?”
“Được thôi!” Triệu Anh tích cực hưởng ứng, cười hihi với Giang Vũ Đồng: “Ta cùng đội với muội!”
Tiêu Hận Thủy bị ghét bỏ: “...”
Giang Vũ Đồng hừ một tiếng: “Nam nữ khác biệt, Tư Niệm, chúng ta đi!” Nói xong, nàng liền quất mông ngựa mang Lâm Tư Niệm chạy vào trong rừng.
Lâm Tư Niệm ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại, đắc ý làm mặt quỷ với Triệu Anh. Thấy Triệu Anh tức đến giậm chận, nàng lại ha ha cười lớn.
Ngựa chạy lộp cộp, tiếng gió bên tai gào thét thổi, các nhánh cây không ngừng vụt qua cơ thể, hai người rất nhanh đã tiến vào rừng sâu.
Giang Vũ Đồng híp mắt nhìn bóng cây loang lỗ lướt qua trên người Lâm Tư Niệm, đột nhiên mở miệng nói: “Vết thương trên chân của muội, có liên quan đến Triệu Anh và Tạ Thiếu Ly sao?”
Lưng ngựa xóc nảy, Lâm Tư Niệm giật mình một lúc, hơi thở không vững nói: “Lúc nhỏ đến đây đi săn với bọn họ, không cẩn thận ngã từ trên cây xuống.”
Nàng không nói rõ chi tiết, cũng không nói mình vì sao lại bò lên trên cây, nhưng Giang Vũ Đồng thông minh như vậy nên cơ hồ đoán được được một ít: “Đáng tiếc, muội thiên tư thông mình, rất thích hợp luyện võ... Bọn họ lúc nhỏ đúng là đáng chết.”
“Không sao, đều đã qua rồi, tỷ cũng không cần vì muội mà thấy bất bình.” Giọng nói Lâm Tư Niệm hơi ngừng, rồi đột nhiên hô hấp cứng lại, hưng phấn chỉ tay về phía trước, đè thấp giọng nói: “Nhìn đi, đó là gì!”
Giang Vũ Đồng nhìn theo tay nàng, cười nói: “Mắt tốt đấy,  xem ra muội chính là phúc tinh của ta, vừa vào rừng đã gặp ngay con mồi.” Nàng nhẹ nhàng siết lấy dây cương, chỉ vào cây cung trong tay Lâm Tư Niệm: “Chỉ là một con hồ ly đuôi đen, muội muốn săn về chơi không?”
Lâm Tư Niệm nín thở ngưng thần, lặng lẽ giương cung lên, nhắm vào con hồ ly linh hoạt đang núp trong bụi cây rậm rạp kia.
“Vèo” một tiếng tên rời khỏi cung, con hồ ly nhảy dựng lên, sau đó té trên mặt đất không nhúc nhích.
Giang Vũ Đồng thúc ngựa đến nhặt con hồ ly kia lên đưa cho Lâm Tư Niệm, khen: “Vừa luyện chưa được hai tháng, cung pháp của muội tiến bộ rất nhanh đó.”
“Thúi quá!” Lâm Tư Niệm bưng mũi nhận con hồ ly kia, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại lóe ra tia hưng phấn: “Muội muốn lấy da của nó làm khăn choàng cho Thiếu Ly ca ca!”
Giang Vũ Đông lặng lẽ nuốt câu “Màu lông không đều, da không đáng giá” vào bụng. Bỏ đi, hai vợ chồng người ta tình cảm mặn nồng, có tâm là được.
Lâm Tư Niệm trận đầu đã giành thắng lợi, không khỏi vui mừng một trận, vừa treo con hồ ly lên lưng ngựa đã giục Giang Vũ Đồng: “Tiếp tục tiếp tục, chúng ta không thể thua đám nam nhân thối kia được!”
Giang Vũ Đồng nghĩ thầm, cái tên hủ nút Tạ Thiếu Ly kia thật sự gặp phải đại vận rồi mới nhặt được một cô vợ đáng yêu như thế này.
Nàng hỏi Lâm Tư Niệm: “Muội rốt cuộc thích Tạ Thiếu Ly ở điểm nào?”
Lâm Tư Niệm vui vẻ, thành thực nói: “Huynh ấy rất đẹp trai.” Cơ thể cũng rắn chắc, trên giường tinh lực không cạn... Đương nhiên, điểm này có đánh chết nàng cũng không nói ra đâu.
Giang Vũ Đồng vỗ tay cười lớn: “Huynh ấy thực sự chỉ có ưu điểm đó thôi.”
Bọn họ đi dạo trong rừng hai canh giờ, lại săn được mấy con hoẵng, nai mẹ, cho đến khi bụng đánh trống kêu đói hai người mới thỏa mãn ra khỏi rừng, nhanh chóng đến bên bờ suối tập hợp với bọn Triệu Anh.
Hai bên kiểm tra con mồi, bên nữ hơn một chút, hai nam nhân không thể làm gì khác hơn là làm khổ sai, vén tay áo lên nhóm lửa đốt lò, mặt ai cũng đen như đít nồi chỉ chực trào nước mắt.
Giang Vũ Đồng nghỉ một lát liền phát chán, cười với Lâm Tư Niệm: “Vừa này nhìn thấy trên cây ngô đồng kia có một tổ ong, ta đi lấy mật nương thịt gà rừng cho muội ăn.”

Triệu Anh một bên nghe vậy, đôi tai cho rẹt một cái vểnh lên, nhanh chóng ném đi con thỏ rừng đang xử lý một nửa trong tay chạy đến cười nói: “Ta đi với muội.”
Giang Vũ Đồng không tách được cái tên kẹo cao su này, chỉ có thể mặc hắn đi theo.
Lâm Tư Niệm ở lại nhóm lửa với Tiêu Hận Thủy, hai người nướng cá ăn xong rồi mà bọn Giang Vũ Đồng vẫn chưa thấy về. Lâm Tư Niệm không khỏi có chút lo lắng: “Cây ngô đồng kia hình như không xa lắm, bọn họ sao còn chưa trở về?”
Tiêu Hận Thủy nói: “Có lẽ là lạc đường rồi.”
Lâm Tư Niệm ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời sắp xuống núi rồi, trước lúc trời tối nàng còn phải hồi phủ nữa.
“Tiêu sư đê, đệ đi tìm bọn họ xem sao.”
Tiêu Hận Thủy có hơi không an tâm để nàng lại một mình. Lâm Tư Niệm an ủi nói: “Ta ở đây đợi, không đi đâu đâu. Đợi lát nữa ta dùng lá cây chườn cho khói nảy lên, nếu như bọn đệ lạc đường thì cứ đi về hướng có khói.”
Tiêu Hận Thủy cảm thấy cách này cũng ổn, liền gật đầu, xoay người lên ngựa chạy vào rừng.
Lâm Tư Niệm bị lửa hun đến hai má đỏ ửng. Nàng dùng cây gỗ đâm vào đống lửa, bưng một đống lá ẩm ướt phủ lên, nhất thời khói bay dày đặc khắp bốn phía.
Nàng ho vài tiếng, bước ra nằm trên một tảng đá bằng phẳng, ngẩng người nhìn lên bầu trời đỏ cam.
Nhìn mãi nhìn mãi, nàng có chút buồn ngủ.
Đang trong lúc mơ màng, nàng đột nhiên nghe thấy trong bụi cây sau lưng truyền đến một trận xì xào, nàng vô thức lẩm bẩm một tiếng: “Tiêu sư đệ, Giang tỷ tỷ, mọi người về rồi à?”
Nhưng không nhận được hồi đáp nào...
Dã thú?!
Lâm Tư Niệm hoàn toàn tỉnh ngủ, liền giật mình ngồi dậy, vừa gắt gao nhìn vào bụi cây vừa vô thức tìm cây cung vẫn đang nằm cạnh tảng đá.
Nàng thấy may mắn vì bây giờ mình có một đầu óc tỉnh táo. Dựa vào độ lớn của bụi rậm mà nói, thứ kéo về phía nàng có thể tích không nhỏ. Nàng không thể la lên, sợ nhiễu đến con vật to lớn này, cũng không thể lập tức bỏ chạy, với đôi chân tàn tật này của nàng, tốc độ của nàng tuyệt đối không thể nhanh hơn con dã thú kia được...
Bóng cây lay động làm kinh động đến đàn chim không biết tên trong rừng sâu.
Tiếng bước chân nặng nề lộn xộn tiến lại gần, tiếng xào xạc càng lúc càng rõ ràng, Lâm Tư Niệm đứng dậy, lòng bàn tay đang cầm cung của nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Phụt một tiếng, tiễn đã rời cung, đồng thời lúc đó, một đạo thân ảnh đen nhánh cũng từ trong bụi rậm nhảy ra, mang theo một thân đầy mùi máu bỏ nhào về phía nàng.
Dưới ánh tịch dương, con ngươi Lâm Tư Niệm chợt co lại.
Nàng nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp nhưng lại nguy hiêm bén nhọn hơn cả dã thú.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.