Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 34





Lâm Tư Niệm dùng hết sức giương cung, dây cung trong tay nàng căng lên trăng rằm.
Nàng nhắm vào Triệu Thạc đang ở trong thuyền hoa, tiễn còn chưa rời cung đọt nhiên đã nhìn thấy cửa phòng đằng sau bị người đá mạnh ra. Nàng cả kinh, vô thức xoay người lại, nhắm mũi tên vào người vừa đến, nhẹ buông tay. Cung tên vèo một tiếng bay đến người đang đứng ở trước cửa!
Người kia đứng tựa vào cửa hồng y như lửa, tóc đen nhẹ nhàng thắt ở đằng sau, có một nét đẹp phong lưu đến cả nữ nhân cũng không thể sánh được.
Thấy cung tên bay đến, hắn không chút hoang mang, nâng tay áo lên, đầu mũi tên xé gió lao đến bị hắn hóa giải lực đạo trong không trung, bay lệch đi đâm vào tường.
Hoa Lệ! Lâm Tư Niệm cắn răng: Hắn sao lại ở đây!
"Vừa nãy ở trên lầu lúc thấy tử liên cô nương kéo áo choàng của nàng xuống, ta liền có cảm giác giống nàng. Chạy đến đây xem một chút, đoán xem thế nào? Đây chẳng phải là tiểu Tạ phu nhân của chúng ta sao!"
Hoa lệ nhẹ khoác kên trên mình ngoại bào đỏ rực, để lộ trung y màu đen với hoa văn tối màu bên trong. Hắn xoay chân đá vào cửa, cười bước đến nàng: "Tiểu phu nhân ăn mặc như vậy, lại cầm vũ khí giết người tới đây là đang muốn làm gì sao?"
Lâm Tư Niệm mím môi không nói gì, bàn tay đang nắm cung khẽ run, một chút dũng khí gom góp được trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi khi bị người khác phát hiện ra bí mật của mình.
Thấy Hoa Lệ lại gần, nàng liền rút một cung tên từ sau lưng lắp vào dây cung bắn ra.
Hoa Lệ nhẹ người tránh khỏi, tấm tắc cười nói: "Tiễn pháp thật hung ác! Sao nào, thấy Hoa mỗ phá hỏng kế hoạch, tiểu phu nhân liền muốn giết người diệt khẩu sao? Hoặc là, muốn cùng ta cá chết lưới rách?"
Hắn vươn hai ngón tay, kẹp lại cung tên thứ ba của Lâm Tư Niệm bay đến trong không trung. Trong lúc nói chuyện, người đã bay đến trước mặt Lâm Tư Niệm: "Nàng muốn giết ai?"

Hắn một tay khống chế cổ tay Lâm Tư Niệm, thuận theo ô cửa sổ đang mở một nửa nhìn ra ngoài, "Ồ" một tiếng, nhẹ nhàng cười nói: "Thái Tử? Nàng muốn giết hắn? Vì sao?"
Hoa Lệ nhả ra một loạt nghi vấn, nhưng Lâm Tư Niệm lại không hề trả lời. Ánh mắt Hoa Lệ khiến nàng không thoải mái, dù sao kế hoạch cũng đã bị phá hoại, nàng cũng không cần phải hiếu chiến, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lâm Tư Niệm bị Hoa Lệ cản lại, vô thức dùng dây cung quấn hắn lại. Hoa Lệ vội vàng buông tay lui về sau một bước, đoản kiếm trong tay áo rời vỏ, Lâm Tư Niệm thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy hắn động thủ như thế nào, chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, dây cung liền bị cắt đứt. Dây cung dài nhỏ sắt bén đánh vào mặt nàng, cắt ra một vết máu.
"Hài, nàng bình tĩnh một chút! Nếu không phải nàng đã từng cứu mạng ta, ta mới không thèm quan tâm đến sống chết của nàng!" Hoa Lệ khống chế hai tay nàng bắt chéo ra sau lưng, "Có thể tránh được đường kiếm của ta, nàng tiến bộ không nhỏ đâu!"
Lâm Tư Niệm bị hắn ép ở trên mặt bàn không thể nhúc nhích, trên khăn trải bàn còn thêu hình vẽ hai bóng trắng ôm nhau đang đối diện trước mặt nàng khiến nàng tức giận muốn thổ huyết.
"Ai da, tư thế trong hình thêu này cũng thật sáng tạo." Hoa Lệ cúi người, nhẹ giọng thì thầm đầy mê hoặc bên tai nàng: "Thế tử phi không nhìn xem thế nào sao? Không chừng ngày sau còn có thể dùng đấy."
"Ngươi buông ta ra!" Giọng nói Lâm Tư Niệm đầy tức giận. Bị hắn ức hiếp đến viền mắt ửng đỏ, sát khí trong ánh mắt thế nhưng lại tiêu tán đi không ít.
"Nghĩ thông suốt rồi?" Hoa Lệ thấy lệ khí trên mặt nàng không còn nữa liền cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng thả lỏng lực tay: "Lâm Tư Niệm, nàng là một người thông minh, sao lại phải dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy? Cho dù hôm nay nàng may mắn giết được Thái tử, ở đây người qua lại nhiều, ám vệ của Thái tử trải rộng khắp mỗi con đường ngõ ngách, nàng cho rằng mình có thể trốn thoát sao?
Lâm Tư Niệm xoa cổ tay bị hắn bóp đau, nhíu mày lạnh lùng nói: "Không cần ngươi quan tâm. Ta không giống ngươi có võ nghệ cao cường, không thể lại gần hắn, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này."
Những lời Hoa Lệ nói, nàng sao có thể chưa từng nghĩ đến?
Nhưng vừa nghĩ đến mẫu thân chết thảm trong âm mưu này, Triệu Thạc vẫn còn có thể vui chơi thỏa thích như chẳng có việc gì, nàng liền hận đến đứng ngồi không yên.
Món nợ máu này, có lẽ chỉ có Triệu Thạc chết đi mới có thể kết thúc.
"Tạ Thiếu Ly đâu?" Hoa Lệ nhìn nàng hồi lâu, nhặt lên bầu rượu trên bàn ngửa đầu uống một ngụm, ánh mắt uyển chuyển dưới ánh đèn lưu ly phát sáng: "Nàng như vậy, hắn mặc kệ nàng ư?"
Lâm Tư Niệm cả kình, ánh mắt bỗng nhiên không có tiêu điể, tinh thần trở nên phức tạp.
"Hắn nếu đã không bảo vệ được nàng, nàng cần gì phải theo hắn chịu ủy khuất?" Hoa Lệ nhẹ giọng, híp đôi mắt diễm lệ nhìn nàng, giống như một con rắn độc đang lè lưỡi, kéo dài ngữ điệu đầy mê hoặc nói: "Chi bằng nàng theo ta đi. Diệt Hoa Cung tuy không có danh tiếng trong giang hồ, nhưng ít nhất nàng có thể tùy tâm sở dục, không bị thế tục và đạo đức ràng buộc."
"Ta phải đi đây." Lâm Tư Niệm đứng dậy, vội vã phủ thêm áo choàng.
Hoa Lệ cười lơ đãng, tựa vào ghế, gách hai chân lên mép bàn: "Nói thật đó, nàng suy nghĩ lại một chút đi. Những thứ Tạ Thiếu Ly không thể giúp nàng, ta có thể giúp; những thứ hắn không cho nàng được, ta có thể cho nàng... bao gồm, chân của nàng."
Lâm Tư Niệm quả nhiên dừng bước.
"Ngươi từng nói, sau khi đập vỡ vụn xương có thể chữa khỏi chân cho ta?" Lâm Tư Niệm ẩn người trong áo choàng màu đen, chỉ để lộ ra một gương mặt tái nhợt, con ngươi đen nháy sâu không thấy đáy, bình tĩnh hỏi: "Phải trả giá như thế nào?"
Hoa Lệ híp mặt, lộ ra nụ cười giảo hoạt khi âm mưu đã được như ý: "Cho nên nói, ta thích nhất là làm việc với những người thông minh."
Nhấp miếng rượu, Hoa Lệ cắn miệng bầu rượu cười nói: "Nàng biết đấy, ta có một cuốn bí tịch nghe nói là tà công."
"Âm dương phá lập quyết."
"Không sai, Âm dương phá lập quyết." Hoa Lệ nói: "Nghe nói tu luyện loại võ công này có thể khiến công lực trong một thời gian ngắn gia tăng đáng kể, chỉ đáng tiếc loại công phu này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma bạo thể mà chết, trên giang hồ chưa từng có người luyện thành công. Ta mà, tuy rằng khát vọng trở thành thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng rất trân trọng mạng sống của mình, cho nên, ta muốn tìm một người đến thử trước."

Lâm Tư Niệm trầm mặc một hồi: "Sao lại tìm ta?"
"Không có lý do gì cả, không phải vừa đúng gặp được nàng thôi sao! Nàng thông minh, tư chất tốt, hiểu dược lý, chỉ là nếu nàng không muốn ta cũng có thể đi tìm người khác."
Hoa Lệ ngắm đèn thưởng rượu, bất cần đời cười nói: "Lỡ như thành công rồi, nàng có thể có được công lực mà giang hồ hằng mong ước trong thời gian ngắn, lại có thể chửa lành chân, đến lúc đó ai còn có thể ngăn nàng báo thù? Nàng biết đó, Tạ Thiếu Ly không giúp được nàng đâu. Tạ gia tuy lớn mạnh, nói cho cùng cũng chỉ là một con cẩu của hoàng đế, nàng cho rằng hắn sẽ vì nàng mà đi giết quốc quân tương lai sao?"
Thấy Hoa Lệ nói xấu Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm liền nhíu mày.
"Chuyện của ta, không cần phải kéo huynh ấy chết cùng." Cho dù Tạ Thiếu Ly có đồng ý làm như vậy nàng cũng không đồng ý. Nàng đã mất đi mẹ, không muốn lại mất đi trượng phu của mình...
Nàng biết nàng đang chơi với hổ, Hoa Lệ bày ra cái hố đầy độc này cho nàng, nhưng thật đáng buồn, nàng chỉ có thể lựa chọn nhảy xuống.
Nàng không dám quay đầu, sau khi quay đầu chính là gương mặt da tróc thịt bong của mẫu thân trước khi chết, là địa ngục sâu vạn trượng.
Nàng không muốn buông bỏ cừu hận, cũng không muốn liên lụy đến Tạ Thiếu Ly, chỉ có thể chọn một mình bước trên con đường vạn kiếp bất phục này.
Lâm Tư Niệm khẽ cắn đôi môi khô cằn. Nàng nghiêng đầu, nhìn Triệu Thạc đang ở giữa sông cách nhau không quá mười trượng nhưng lại không thể đến gần - kẻ thù giết mẹ của nàng...
Gió đêm rất lạnh, thổi đến mặt nàng như đao cắt.
Không biết qua bao lâu, nàng hỏi: "Ngươi muốn ta làm như thế nào?"
"Luyện phá lập quyết phải dựa vào các loại trùng độc cỏ độc, ta biết nàng biết phối dược, nghĩ những chất độc bình thường như vậy không giết chết nàng được." Hoa Lệ liếm môi, ánh mắt xinh đẹp nhưng nguy hiểm, đè thấp âm thanh nói: "Ta muốn nàng dựa vào phương pháp trong bí tịch luyện từng bước, sau đó viết lại tất cả những tình huống xuống hiện trên cơ thể nàng, càng rõ ràng càng tốt. Nếu như gặp phải khó khăn, nàng cũng phải viết rõ nguyên do và cách giải quyết, nói tóm lại..."
Hoa Lệ híp mắt âm tà cười: "Ta đang dùng nàng để thử độc, hiểu chưa?"
Lâm Tư Niệm cười lạnh: "Ngươi không sợ ta luyện thanh công phu này rồi sẽ quay lại uy hiếp ngươi sao?"
"Đương nhiên không sợ. Phần nguy hiểm nhất của cuốn bí tịch này nằm ở nửa đầu, ta chỉ đưa nàng nửa phần đầu. Công phu này nếu như chỉ luyện một nửa thì chẳng có tác dụng gì."
Hoa Lệ cười xùy một tiếng, không thèm để ý chút nào nói: "Nếu như nàng còn giữ được mạng qua được cửa này, ta liền chữa khỏi chân nàng như lời đã nói, thuận tiện cũng đóng góp một chút sức lực trong kế hoạch báo thù của nàng, thế nào?"
Lâm Tư Niệm nhìn chợ đèn hoa náo nhiệt ngoài cửa sổ, không nói gì.
Hoa Lệ biết nàng đã động tâm, đặt vò rượu xuống đứng dậy, cười dài cỡi bỏ ngoại bào, xiêm y đỏ rực như lửa rơi xuống.
Lâm Tư Niệm tỏ vẻ sợ hãi, trợn to mắt lùi về sau một bước: "Ngươi muốn làm gì?"
"Cô nam quả nữ, nàng nói ta muốn làm gì?" Hoa Lệ nắm lấy thắt lưng màu đen cợt nhã cười với nàng: "Đến đây, ta có thứ tốt cho nàng."
Bờ sông không biết lúc nào đã đốt pháo hoa, từng chùm xanh đỏ tím vàng làm sáng rực cả một vùng trời đêm, ánh vào trong con mắt hẹp dài của Hoa Lệ, minh ám khó phân.
Lâm Tư Niệm không biết bản thân ra khỏi Hồng Tụ Lâu như thế nào.
Nàng mờ mịt đứng ở giữa đường, mặc cho người đi đường qua lại, bị đụng đến ngã trái ngã phải cũng không để ý, chỉ thẩn thờ đi về hướng Tạ phủ.

Không biết qua bao lâu, có một đám người đẩy đám người bước đến. Nhìn thấy nàng, đám người kia khó nén vui mừng hô lên: "Tìm thấy rồi tìm thấy rồi! Phu nhân ở đây!"
Sau đó, Lâm Tư Niệm rơi vào một cái ôm quen thuộc mà ấm áp.
Tạ Thiếu Ly toàn thân cứng nhắc, hô hấp run rẫy, lồng ngực thở gấp phập phồng, một lúc sau mới lạnh giọng nói: "Nàng đã nói sẽ ở nhà đợi ta."
Giọng nói của y rất lạnh, Lâm Tư Niệm biết y đang giận.
Lâm Tư Niệm được Tạ Thiếu Ly đưa về phủ, cả đường không hề nói với nàng một câu, chỉ có mười ngón tay vẫn đan chặt vào nàng, giống như sợ nàng sẽ lại biến mất.
Hạ nhân trong phủ quỳ đầy đất, trời lạnh như vậy, bọn họ đều phụ phục trên mặt đất, run rẫy không dám ngẩng đầu.
Trên mặt đất còn lưu lại những miếng sứ vỡ, Lâm Tư Niệm biết, Tạ Thiếu Ly đã nổi giận.
"Xin lỗi." Lâm Tư Niệm vẫn ẩn người trong tấm áo choàng đen, ngửa đầu nhìn Tạ Thiếu Ly. Chỉ có lúc đối mặt với Tạ Thiếu Ly, tất cả những hận ý trong lòng nàng đều sẽ tan thành mây khói, chỉ còn lại nỗi đau ngập tràn.
Mắt Tạ Thiếu Ly ửng đỏ, như điểm lên gương mặt băng lãnh của y một tia yếu đuối. Yết hầu y khẽ động, ánh mắt rơi trên vệt máu trên mặt nàng: "Rốt cuộc nàng đã đi đâu?"
"Ra ngoài đi dạo một chút." Lâm Tư Niệm nhìn qua Thanh Linh bị dọa đang còn nức nở, trong lòng tràn đầy áy náy: "Huynh tha cho bọn họ đi, là muội tùy hứng, không liên quan đến bọn họ."
"Muội đã nói là sẽ đợi ta." Tạ Thiếu Ly rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt  lạnh lùng sắc bén. Y nâng tay chạm vào vệt máu trên mặt nàng: "Nàng đi làm gì lại khiến mình trở nên như thế này!"
Lâm Tư Niệm không nói, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trong sáng của y. Cho dù như thế nào, là nàng có lỗi với Tạ Thiếu Ly, nàng gạt y, sau này, có lẽ sẽ còn làm ra nhiều chuyện có lỗi với y...
Viền mắt nàng đỏ ửng, đứng dậy cởi bỏ áo khoác, tấm vải màu đen liền rơi xuống nền nhà. Nàng từ từ bước đến ngồi trên đầu gối Tạ Thiếu Ly, run giọng nói: "Thiếu Ly ca ca, huynh ôm muội đi."
Nàng tỏ ra yếu đuối, Tạ Thiếu Ly không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể ôm nàng vào lòng thật chặt.
Ngón tay xoa lên eo Lâm Tư Niệm, Tạ Thiếu Ly ngẩn người, cúi đầu nhìn, liền không khỏi nhíu mày một cái.
Sợi dây thắt lưng màu đen này vô cùng lạ mắt, rộng thùng thình, nhìn hình thức lại là thứ của nam nhân.
Y liền không khỏi đắn đo suy nghĩ, cánh tay mền mại của Lâm Tư Niệm quấn lên trên cổ y, nghiêng người ngăn lại lời y còn chưa kịp nói.
Gò má Lâm Tư Niệm hơi ướt, giữa răng mỗi mang theo vị đắng chát nhàn nhàn, là mùi vị nước mắt của nàng.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.