Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 20



Không hề nghi ngờ, kết quả của việc cả gan làm loạn, không biết lễ phép chính là ——

Thích Niên bị Kỷ Ngôn Tín ném thẳng ra khỏi văn phòng.

Thật là...

Bị ném đấy...!

Thích Niên vuốt vuốt cổ tay đau nhức do bị anh nắm, đứng ngoài cửa đầy tủi thân. Chuyện bị ném ra ngoài thế này, đúng là lần đầu trong đời...

Sau khi chia tay trong không vui, Thích Niên trở về phòng trọ cạnh trường học. Do tâm trạng không tốt, Thích Niên ngồi ngơ trên giường một hồi thì bụng réo to. Trước khi chết đói, cô kêu một phần cơm gà kho, nghĩ nghĩ rồi kêu thêm một chén chè Tây Mễ Lộ.

Trong thời gian chờ đợi, Thích Niên ôm laptop xử lí thư từ trên weibo.

Cô không kí hợp đồng với ai, tất cả đều do cô tự quyết định và xử lí. Hơn mười tin nhắn trong inbox thì có không ít biên tập hỏi thăm bản quyền "Mỹ nhân nghi tu", còn một đống loại hỏi bản thảo. Sau khi xem xong, Thích Niên thuận tay xóa hết. Mặc dù cô không kí kết với công ty nào, đại diện cũng tự mình phụ trách, nhưng có hợp tác lâu dài với nhà xuất bản. "Mỹ nhân nghi tu" vừa đào không lâu thì đã có biên tập của nhà xuất bản tới kí kết. Lúc đó Thích Niên cũng chưa muốn bán bản quyền cho nên bảo khi khác bàn lại.

Nhưng không biết là do đói quá mức, hay là do bị đả kích lớn từ Kỷ Ngôn Tín. Trong đầu Thích Niên đột nhiên hiện lên một suy nghĩ —— nếu xuất bản "Mỹ nhân nghi tu" rồi tặng cho thầy Kỷ, thầy ấy có cảm động không nhỉ?

Ừm, hay là thử một lần xem sao?

Chỉ tưởng tượng rằng có nhiều người biết đến câu chuyện này, Thích Niên cũng đã hăng máu, hai mắt sáng quắc lên. Cho dù không vì cái gì khác...chỉ đơn giản để xem phản ứng của anh, cũng đủ để cô tràn đầy động lực.

Từ trước đến nay Thích Niên vẫn thuộc phái hành động, vừa nghĩ đến thì một phút sau cô đã leo lên QQ để tìm biên tập.

Chu Hân Hân sốt hết cả ruột vì tác giả cứ ngâm bản thảo, cho nên quyết định này của Thích Niên giống như nắng hạn gặp mưa rào, làm chị ta cảm động rơi nước mắt.

"Tể Tể, buổi chiều có rảnh không? Nếu có thì chị đem hợp đồng đến cho."

Thích Niên đang muốn trả lời thì chuông cửa vang lên. Cô chạy ra lấy cơm gà rồi trở về thì thấy một đống tin nhắn của Chu Hân Hân.

"Bảo bối, chẳng lẽ quá nhanh nên không kịp thích ứng hả? Vậy cho em chủ động đó!"

"Đừng đi, chuyện gì cũng có thể thương lượng được."

"...Dọa em chạy mất rồi ư? Ôm chặt chị đi nào bé cưng!"

"Cmn, biến mất thật hả?"

...

Thích Niên dở khóc dở cười: "Em chỉ đi lấy đồ giao tới thôi..."

Thích Niên và Chu Hân Hân đã hợp tác chung ba bộ truyện tranh, đừng nhìn Chu Hân Hân pha trò như thế, thủ đoạn và phong cách của chị ta cứng rắn vô cùng. Hai năm qua Thích Niên nổi lên không thể không nhắc đến mánh khóe marketing của Chu Hân Hân.

Với tư cách là một biên tập ưu tú, Chu Hân Hân vừa gõ hợp đồng vừa đưa ý kiến: "Thất Tể, em vừa thẳng thắn vừa đáng yêu lại có sức hút, còn dùng nguyên mẫu của em và nam thần nữa. Đây đúng là kiểu tình yêu 3D mà độc giả yêu thích, vì loại tình cảm này tốt đẹp. Nếu như...chị nói là nếu như nha, nếu em đồng ý, chị có thể làm cho "Mỹ nhân nghi tu" trở thành một bộ truyện mà người người yêu thích luôn... Em cảm thấy thế nào?"

Thích Niên ngẩn người: "Hả...là sao?"

Chu Hân Hân kiểm lại những điểm quan trọng hiện ra trong đầu, phấn khích đến nỗi miệng đắng lưỡi khô: "Cụ thể thế nào thì em không cần quan tâm, chị biết em cũng không coi trọng mấy cái này. Nhưng nếu một bộ truyện có tiềm lực lớn như vậy mà để trì trệ thì quá lãng phí rồi? Vả lại, chị dám chắc...bộ truyện này có thể hoàn toàn đè bẹp Lộ Thanh Vũ."

Thích Niên cắn khoai tây, giật mình mà quên cả nuốt: "Đợi một chút, chị làm thật à?"

Trước khi làm biên tập, Chu Hân Hân cũng là một họa sĩ. Nhưng mãi vẫn không nổi, sau vì kế sinh nhai cho nên đổi nghề thành biên tập, không chạm vào bút vẽ nữa. Chuyện lùm xùm năm đó của Thất Tể và Lộ Thanh Vũ gây chấn động cộng đồng mạng, đưa tới sóng to gió lớn cho cộng đồng họa sĩ, cô nàng cũng tham dự trong đó cho nên biết không ít nội tình.

Ngay lúc Chu Hân Hân chờ đợi Thích Niên đứng cùng chiến tuyến với mình, trên màn hình chỉ hiện lên một câu: "Hân Hân, chị biết không? Bây giờ, điều em quan tâm nhất chính là nam thần của em thích uống thứ gì, thích ăn cái gì..."

Chu Hân Hân giật giật khóe môi: "Không hề nghĩ đến chuyện lâu dài gì à?"

Gì mà danh lợi gì mà song thu...đều không có sao?!

Thích Niên nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Ừm... Còn một điều nữa chính là cố gắng theo đuổi được nam thần, nếu không thì "Mỹ nhân nghi tu" sẽ trở thành tác phẩm duy nhất BE của em mất..."

...

Đóng máy tính lại, Thích Niên cũng chẳng còn thèm ăn, cô ăn qua loa vài miếng rồi ném hộp thức ăn nhanh vào thùng rác. Sau đó, lên weibo đăng một trạng thái mới ——

"Tui sẽ phát động tấn công mạnh mẽ với nam thần!"

Dưới phần bình luận, các fan nhao nhao nêu ý kiến: "Tấn công đi, hốt được nam thần thì phát kẹo cho chúng em ăn."

Đương nhiên, đây là phái uyển chuyển hàm xúc ngọt ngào.

Còn phái phóng khoáng tà ác thì: "Hắc hắc, chờ Tể Tể đánh bại nam thần hằng đêm nha, chuẩn bị come out thôi!"

Come out* cái gì chứ...

*come out: từ lóng, nghĩa là công khai, bày tỏ tình trạng đồng tình của mình cho người khác biết – Lnd.

Xấu hổ quá đi mất! (*/w╲*)

——

Xác định được phương hướng phấn đấu, Thích Niên an tâm đi ngủ bù.

Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, đèn đường bên ngoài nhà trọ cũng đã sáng. Ánh đèn chiếu sáng những bóng cây, vừa yên bình lại tĩnh lặng. Sáng sớm đi vội, chỉ mở một cánh cửa sổ thông khí. Cửa sổ chưa đóng, gió đêm thổi qua lá cây kêu xào xạc, phả vào phòng mang theo vị cỏ xanh làm Thích Niên dựng tóc gáy, vội vàng quấn chăn run rẩy đi đóng cửa.

Qua hai ngày nữa là tới lập đông. Thời tiết thành phố Z càng ngày càng lạnh.

Thích Niên rửa mặt, chuẩn bị gọi giao hàng. Vừa cầm điện thoại thì thấy có bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Lưu Hạ gọi tới. Thích Niên sợ bị quấy rầy khi ngủ cho nên có thói quen để chế độ im lặng. Thói quen này Lưu Hạ cũng biết. Cho nên, trong lòng Thích Niên cảm thấy căng thẳng, trực giác cho biết sẽ có chuyện không hay.

Sự bất an này đã được chứng thực sau khi Lưu Hạ nhận điện thoại.

Bình thường Lưu Hạ vẫn cười cười nói nói với cô, hôm nay giọng nói lại khàn khàn yếu ớt: "Hôm qua bà ngoại mình phải đi cấp cứu, mẹ mình đã về rồi, nhưng xế chiều hôm nay gọi đến nói bà sắp không qua khỏi. Bây giờ mình đang ở sân bay..."

Bà ngoại Lưu Hạ quê ở thành phố J, vẫn luôn được gia đình bác Lưu Hạ chăm sóc. Thích Niên còn nhớ, hồi nhỏ, năm nào cả nhà Lưu Hạ cũng đều về thành phố J ăn mừng năm mới, ở hẳn một tuần mới về.

Lần này không hề báo trước...

Thích Niên rũ mắt, cảm xúc cũng bị kéo xuống: "Hạ Hạ, cậu ổn chứ?"

"Cũng ổn." Giọng nói của Lưu Hạ nghẹn ngào, như là đang khóc: "Năm nay lúc về ăn Tết thì mình đã biết sức khỏe bà ngoại không tốt rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lí trước, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy."

Biết rằng Lý Việt sẽ đưa Lưu Hạ về, Thích Niên thở dài một hơi rồi an ủi vài câu, vì Lưu Hạ sắp phải vào đăng kí nên cúp điện thoại. Lưu Hạ và Lý Việt vừa đi thì nhiệm vụ ghi chép bài vở đặt hết lên người Thích Niên.

Sáng nay hiếm khi không nằm ỳ, Thích Niên đến tiệm bán đồ ăn sáng mua bữa sáng, lại mua thêm cho Kỷ Ngôn Tín một phần sandwich và sữa tươi nóng hổi rồi mang đến văn phòng. Trải qua một thời gian ẩn núp và quan sát, Thích Niên phát hiện, dù là thời tiết như thế nào, Kỷ Ngôn Tín cũng đều đến văn phòng trước rồi mới đến phòng học.

Lại còn... bữa sáng nhất định phải ăn lúc còn nóng thì tốt hơn, cho nên cô muốn đưa cho anh trước khi lên lớp.

Đợi khoảng mười phút, trong hành lang vang lên tiếng bước chân. Thích Niên quay đầu lại nhìn, vừa vặn đối mặt với giáo sư Thẩm đi cùng Kỷ Ngôn Tín.

Vì sao...bên cạnh lại có người...

Thích Niên lén lút giấu hộp giữ ấm ra sau lưng rồi xoay người cúi chào: "Giáo sư Thẩm, thầy Kỷ. Buổi sáng tốt lành!"

Cái chào khom lưng cung kính này cũng làm giáo sư Thẩm giật mình: "Không cần làm đại lễ như thế, ha ha ha. Sớm như vậy, đến tìm Tiểu Kỷ à?"

Thích Niên gật gật đầu, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt vô cảm lạnh lùng của Kỷ Ngôn Tín, cười "Ha ha" hai tiếng, đợi giáo sư Thẩm đi rồi thì mới lấy hộp giữ ấm ra: "Thầy Kỷ, em mang bữa sáng cho thầy nè."

Kỷ Ngôn Tín không thèm nhìn, lấy chìa khóa ra mở cửa: "Tôi ăn rồi."

Thích Niên đã đoán được sẽ gặp trắc trở, cho nên cô đi theo anh vào văn phòng, đưa sữa nóng cho anh: "Uống chút sữa bò cho đỡ chán nha thầy?"

Kỷ Ngôn Tín dừng bước, quay lại nhìn cô. Hai hàng lông mày chau lại, giọng điệu không vui: "Những lời hôm qua tôi nói...em đều coi như gió thoảng bên tai hả?"

Thích Niên nháy mắt, lắc đầu một cách kiên định: "Em nghe rõ mà."

Kỷ Ngôn Tín im lặng nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt như muốn hỏi: Vậy mà em vẫn còn không thay đổi?

Lòng bàn tay Thích Niên bị độ ấm của sữa làm cho hơi ngứa, cô cúi đầu, nói một cách đáng thương: "Sandwich và sữa tươi của tiệm này chỉ có hạn, em phải xếp hàng rất lâu... Cho dù thầy không ăn thì cũng nhận nó, được không ạ?"

Nói xong câu cuối, cô dùng đôi mắt đen láy long lanh ngước lên nhìn anh.

Kỷ Ngôn Tín đau đầu nhéo nhéo mi tâm, tay trái chống lên bàn, nghiêng người dựa vào mép bàn: "Thả xuống đó rồi ra ngoài đi." Trong giọng nói có sự thỏa hiệp và bất đắc dĩ mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.

Hai mắt Thích Niên sáng ngời. Nhưng ở trước mặt anh không dám biểu hiện quá lộ liễu, cho nên cô cố gắng đè chặt khóe môi, trịnh trọng đặt hộp giữ ấm bên cạnh anh.

"Em...đi trước đây."

Thích Niên chỉ chỉ cửa ra vào, bởi vì đè nén cảm xúc cho nên âm thanh hơi run run. Nhưng khi vào tai Kỷ Ngôn Tín lại thêm vài phần đáng thương. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, yên lặng gật đầu. Thấy bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa, anh mới cầm hộp giữ ấm còn vương vấn hơi ấm từ tay cô, nhức đầu nhăn mày...

Việc này nên xử lý như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.