Ngu Tố nhăn mặt đỡ eo.“Hố quá, đi ba bước đã ngã, đứng lên được thì có ý nghĩa gì…”
Thà tiếp tục ngồi xe lăn.
Đứng lên được làm Ngu Tố vui vẻ muốn nhảy cẫng lên, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên ngoan ngoãn một chút, chỉ dám cẩn thận đi vài bước nhỏ.
Sau đó thì thành như bây giờ.
Lúc ấy cảm giác tốt lắm, chỉ cần thoáng chốc là có thể đi ra ngoài rồi, đi những nơi mà mình muốn.
Mỹ nhân ngư “nửa tàn phế” buồn bã cúi đầu, sau đấy thì có tiếng mở cửa. Cửa gỗ vừa dày vừa nặng chịu tác dụng của lực quá mạnh còn muốn bắn ngược trở lại.
Vẻ mặt Trì Yến Hành xám xịt chống lên cửa, phía sau là quản gia đang sốt ruột.
Chú Hà thấy Ngu Tố đang ngã trên đất thì hô lên.
“Ngu tiên sinh!”
Trì Yến Hành mặt đanh lại tiến vào, nhìn chăn bị xốc lên: “Em định đi đâu?”
Ngu Tố ngẩng lên nhìn biểu cảm của người đàn ông đứng cạnh, nhỏ giọng đáp lại: “E-em… em muốn vào nhà vệ sinh.”
Giọng nói Trì Yến Hành trầm hơn vài tông so với bình thường: “Tôi để quản gia AI trên đầu giường và chuông báo cho em để làm cảnh hả!”
Chú Hà chủ động ra xem xét hệ thống thông báo của robot.
Tiên sinh từ trước tới giờ luôn dửng dưng trước mấy chuyện vụn vặt, chỉ khác hẳn khi đứng trước Ngu tiên sinh.
Ngu Tố ngẩn người: “Em…”
Trì Yến Hành ngồi xuống, tay cẩn thận kiểm tra đùi Ngu Tố, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: “Tôi không hi vọng em không làm ra những sai lầm lỗ mãng sinh hậu quả nghiêm trọng thế này nữa.”
Chú Hà buông máy móc của robot ra, nghe Trì Yến Hành nói tiếp: “Bên dưới là sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo, em chắc chịu thêm được vài lần va đập.”
Trừ cha thì chưa từng có một ai nghiêm khắc giáo huấn Ngu Tố như vậy. Đây là Trì Yến Hành cậu thích nhất, là Trì Yến Hành mang cậu ra khỏi vòng tay của biển rộng.
Đối phương đang quan tâm mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất buồn.
“Em… Em không biết…”
Cậu chỉ vừa biết mình có thể đứng dậy, hưng phấn quá nên quên mất tình huống hiện tại.
Cậu là một người cá, giấu đi cái đuôi của mình để chung sống cùng con người.
“Trì Yến Hành, sao em lại ngốc thế nhỉ…”
Omega bé bỏng luôn vui vẻ lạc quan chưa bao giờ dùng giọng nói yếu ớt này để nói chuyện, hai người lần đầu tiên nghe được đứng hình tại chỗ.
“Ngu ngốc tới mức từ nhỏ luôn là đứa yếu ớt nhất, ngốc tới mức trưởng thành cũng không thể đi lại, dù ở đâu cũng cần người khác chạy theo phía sau để chăm sóc…”
Vui sướng trong phút chốc thay thế bằng nỗi buồn, bị người thân thiết chất vấn, cảm xúc đau khổ trước đó bị dồn nén cùng nhau dồn dập ùa về. Ngu Tố nhịn không nổi nghèn nghẹn giọng, vươn tay lau lau khóe mắt xoa đi hơi nước chưa kịp ngưng tụ.
Ngày thường cậu đâu có thế này, sẽ không chủ động rơi lệ. Tại sao lại là Trì Yến Hành? Người này y như đứng trên đầu sóng ngọn gió, dễ dàng khiến cậu không còn là chính mình.
Nhìn đến đôi mắt Ngu Tố, Trì Yến Hành bắt đầu hối hận.
Chú Hà thở dài, khom lưng hành lễ rồi đóng cửa.
Ngu Tố hốc mắt hồng hồng, từ khóe mắt đến hàng mi run run đều giống như đang chan chứa nỗi buồn không nói nên lời.
“Tại sao em lại đồng ý đi cùng anh nhỉ, giống như bị ma xui quỷ ám… Trì Yến Hành… Nếu như anh cảm thấy em phiền như vậy, cảm thấy em khó nuôi thì xin anh hãy đưa em về với biển rộng…”
Trái tim Trì Yến Hành như bị ai đó bóp nghẹt.
Đưa về bờ biển…
Bờ biển thì có cái gì? Một chén canh nóng hổi cũng không có, Omega bé nhỏ mảnh mai như vậy còn thích được ăn ngon, sao anh nỡ để cậu quay lại bờ biển thứ gì cũng không có.
Anh không nghĩ tới, cũng vĩnh viễn sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như vậy.
Đây là người định mệnh vất vả lắm mới tìm được, anh lại vô dụng tới mức chỉ có thể đặt ra một hợp đồng đánh dấu tạm thời.
Trì Yến Hành tự vấn bản thân, chầm chậm mở miệng.
“Xin lỗi Ngu Tố… Tôi không nên quát em như vậy…”
Lông mày anh nhíu chặt, một bên nhớ về ký ức thời thơ ấu, một bên tràn ngập hình bóng u buồn của Ngu Tố.
“Em biết, anh quan tâm em.” Ngu Tố nhìn thẳng vào mắt Trì Yến Hành, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo vì được cưng chiều thành thói, “Em mặc kệ đấy, chỉ hơi đau lòng chút mà thôi. Anh luôn miệng nói em có thể đi theo anh, thế nhưng một lần cũng chưa từng.”
“Trì Yến Hành, em tiến vào thế giới của anh, anh lại chưa từng dẫn em đi chơi.”
Trong đầu Trì Yến Hành lại ù ù mấy cái, một giọng nói non nớt ùa tới.
[Anh Yến Hành muốn dẫn người ta đi chơi à, cá nhỏ muốn chơi với anh…]
[Trì Yến Hành, anh chưa từng dẫn em đi chơi.]
Cùng nhau… Chưa từng…
Trì Yến Hành đang ngồi xổm cắn răng đè dây thần kinh đang căng ra, từ sâu trong đầu như vang lên một giọng hát hư hư ảo ảo. Giọng hát ngày càng rõ ràng, bao phủ lên giọng nói non nớt trong quá khứ, những gì sót lại chính là hiện tại.
Anh vì lo lắng quá mức nên lỡ lời, Omega bị tổn thương đang lên án sự lạnh nhạt của anh.
Trì Yến Hành mơ màng nhìn Ngu Tố đang cúi đầu. Mọi thứ giờ chỉ xoay quanh người này, không còn ký ức nửa ảo nửa thật kia nữa.
“Về sau sẽ không như vậy, ngày mai sẽ dẫn em ra ngoài.”
Trì Yến Hành sắp xếp lại cảm xúc hỗn độn, vươn tay vững vàng bế Ngu Tố trong lòng: “Ban nãy em muốn đi vệ sinh à? Hửm? Hay muốn đi lấy thứ gì?”
Cha đã nói rồi, ký ức của cá nhỏ nên nhớ thật lâu, quên đi sẽ không vui.
Ngu Tố cố làm mình chìm trong giọng nói dỗ dành, nguôi ngoai bớt nỗi buồn ban nãy.
Cậu lắc đầu: “Không có, em chỉ muốn đi soi gương…”
Trì Yến Hành: “Tôi dặn chú Hà đặt cho em một tấm gương nhỏ trên tủ đầu giường nhé?”
Ngu Tố ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau đó cậu bổ sung: “Em muốn gương to một chút.”
Trì Yến Hành: “Tôi biết rồi.”
Ngu Tố muốn đi soi gương được Trì Yến Hành ôm ra ngoài, xe lăn không biết đã được xếp gọn ngoài cửa lúc nào.
“Hôm nay muộn quá rồi nên không thể ra ngoài nhưng tôi có thể mang em tới một nơi. Ban công ngoài kia có vài thứ bé nhỏ thú vị.”
Ngu Tố chun mũi, vẻ mặt vừa đáng thương vừa chọc cười, thấp giọng thì thào: “Thú vị con khỉ, rõ ràng là đám cá hoang anh nuôi chứ gì.”