Trì Yến Hành bước cực nhanh trên đường về, cảm tưởng như mình đang ôm bao khoai lang nóng phỏng tay trong lòng chứ không phải người đẹp.
Đường biển màu lam cứ thế biến mất khỏi tầm mắt Ngu Tố. Cậu biết rõ, mình không những mắc cạn mà còn mất đi đuôi cá xinh đẹp, tự dưng lòi ra cặp chân ngu ngốc.
Sau đó “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” bị coi như một Omega gì gì đó, bị người đàn ông này ôm về nhà.
“Khụ…” Ngu Tố gượng gạo nắm lấy dải lụa trên ống tay áo, “Anh… Nhà anh ở gần đây à?”
Trì Yến Hành không nói gì.
“T-t-tôi… Tôi là Ngu Tố… Ngu trong mỹ nhân, Tố trong hồi tưởng, còn anh thì sao?”
Trì Yến Hành giờ mới đáp lại, giống như đang nghĩ tới cái gì khác, giọng nói cứ bình bình như thể chẳng liên quan gì tới mình.
“Tôi tới nghỉ phép.” Anh nói, “Trì Yến Hành.”
Lời ít ý nhiều, nhìn qua vẫn rất hung dữ.
Gương mặt của người này làm Ngu Tố đỡ khẩn trương khi gặp loài người.
Trì Yến Hành… Trì Yến Hành…
Đẹp trai quá đi, tên cũng dễ nghe.
Ngu Tố nắm cơ hội bắt chuyện làm quen, giọng nói khàn khàn như thiếu nước: “Anh tính mang tôi đi đâu?”
Lỗ tai Trì Yến Hành giật giật. Giọng nói của Omega này du dương như khai thông đầu óc cho mình vậy, là thanh âm ban phúc dành cho người mắc chứng mất ngủ.
Trì Yến Hành chỉ thở ra đúng một câu: “Im lặng, đừng lộn xộn.”
Chẳng biết Trì Yến Hành có nghe được không, thẳng tới lúc về đến nhà anh đẹp trai này cũng không mở mồm, tùy tiện ném Ngu Tố ở phòng khách rồi mất hút.
Ngu Tố cũng mặc kệ sự đời, chẳng kiểm soát nổi tình hình nữa rồi, không thể thích nghi ngay với hoàn cảnh.
Căn phòng này chỉ có màu trắng và xám, cũng không giống với đáy biển đầy màu sắc. Sofa cũng làm bằng da, chân cậu đạp lên còn thấy khó chịu.
Ngu Tố lặng lẽ cựa quậy thử. Hai chân thoạt nhìn vô dụng nhưng khá nhanh nhẹn, lúc nào cũng có thể phóng lên nền đất.
Trên đường quay về, cậu thậm chí còn cảm nhận được trên tay người đàn ông kia có bao nhiêu vết chai mỏng.
Ngu Tố cũng chẳng có tâm trạng đánh giá, thu tầm mắt đánh giá cảnh tượng trước mặt.
“A Ninh kiểu gì cũng nghĩ mình chạy đi chơi, chắc còn chẳng thèm đi tìm…”
Cha mẹ cũng không biết đang ở vùng biển nào rồi. Ngu Tố nghĩ ngợi nửa ngày, đành chấp nhận sự thật đáng buồn.
Mình mất tích, cả nhà không ai hay biết.
Biển vừa sâu vừa rộng như vậy, vùng biển ôn đới đồng tộc ba bốn năm cũng chẳng biết nhau, đừng nói tới người cá suốt ngày rong chơi như cậu.
“Đuôi của tôi…” Ngu Tố cúi đầu, thật lòng cảm thấy rất buồn, “Đuôi màu vàng vừa to vừa đẹp của tôi… Cứ thế biến thành đôi chân nhẵn thín, chẳng đẹp tẹo nào…”
Cậu lẩm bẩm thì phát hiện có người đi xuống, ngẩng đầu thì thấy Trì Yến Hành đứng ở cửa. Anh đã thay quần áo thoải mái mặc nhà, bên trên cầm một khăn lông lớn, còn đủ thứ linh ta linh tinh.
“Nơi này không có đồ dùng hằng ngày của Omega, cậu dùng tạm nhé. Di động để dưới bàn trà, nhanh chóng gọi người nhà tới đón về đi.”
“Omega? Di động? Nhanh chóng?” Ngu Tố bay sạch ba hồn bảy vía.
Trì Yến Hành đặt đồ đạc trên tay xuống rồi hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Ngôn ngữ mới của loài người à?
Cha không có dạy mấy cái này.
Trì Yến Hành im lặng một lúc, cầm điện thoại di động của mình lên xoay người ra cửa sổ nhìn ra biển. Ngu Tố chỉ lơ mơ nghe được vài câu.
“Ừm… Có chướng ngại về chấp nhận giới tính.”
“Đầu óc? Đầu óc hình như không vấn đề, có nói chuyện nhưng khả năng bị mất đi kí ức một phần.”
“Khuyết thiếu thưởng thức… Phát hiện ở bờ biển…”
Đầu dây bên kia không biết đang nói gì. Sắc mặt Trì Yến Hành biến đổi, quay đầu nhìn Ngu Tố, giọng nói càng thấp hơn.
“Tự sát? Chắc không đâu, cậu ta lạc quan lắm.”
“Chỗ kỳ lạ… Chân hình như bị liệt, chưa biết được.” Trì Yến Hành chần chừ một lúc, giọng nói bên kia hình như là của một người đàn ông trẻ tuổi.
“Chỗ nào không bình thường nữa ấy hả?”
Trì Yến Hành đáp: “Ừm, cậu ta ngửi được pheromone của tôi.”
Đây mới là yếu tố quan trọng nhất, cũng là lý do Trì Yến Hành bác bỏ mấy thứ ban đầu.
Căn cứ vào số liệu, khi Alpha chủ động áp chế pheromone còn cơ thể Omega chủ động bắt sóng, độ xứng đôi của cả hai sẽ đạt mức 80%. Phương án tối ưu trong kho mã gene chỉ xứng 60% so với anh.
80%… Con số này làm người ta cực kì yên tâm. Thế nhưng Trì Yến Hành từ trước tới nay vốn là một Alpha trội cái gì cũng có, chưa từng nghe qua con số trong mơ này.
Điện thoại ngắt tín hiệu, tiếng cười cợt của bạn thân vẫn văng vẳng bên tai.
“Tổng giám đốc Trì nhiều năm làm chó độc thân, một sớm một chiều vèo cái cứu được Omega định mệnh. Con đường chông gai, tôi đây chúc mừng cậu trước.”
Ngu Tố nhìn mặt Trì Yến Hành hơi đen đen, thức thời không mở mồm. Trì Yến Hành nhìn cậu rồi hỏi: “Không nhớ nổi số điện thoại nào?”
Ngu Tố vô tội lắc đầu.
“Người nhà đâu?”
“Không ở đây.”
Bọn họ đang bận hưởng thụ cuộc sống hai người rồi.
Trì Yến Hành chỉ hỏi cho có, nghe vậy tự dưng bổ não ra hoàn cảnh đáng thương mất cha mất mẹ bla bla…
Nhìn bộ dạng ngây thơ vô tội của đối phương, Trì Yến Hành nghi ngờ việc cậu Omega này có tự sát bất thành rồi mất trí nhớ không.
“Cậu trước đấy ở tạm đây, thay đồ đi đã.” Nói xong anh xoay người ra ngoài, cho Ngu Tố không gian riêng.
“Được rồi… Con người ai cũng dễ nhìn thế này sao, khuôn mặt này, dù có vô tình cũng có thể khiến cá say đắm…” Ngu Tố cầm miếng vải dệt mỏng manh lên, hoa chân múa tay nửa ngày mới tìm được ống tay áo, “A Ninh mà ở đây, đảm bảo nó sẽ hô to gọi nhỏ một hồi.”
Vất vả lắm mới xử lý xong phần trên, Ngu Tố mới phát hiện cái áo này quá dài. Áo sơ mi trên người Trì Yến Hành ngay ngắn phẳng phiu, mặc trên người cậu thì y như trẻ con mặc trộm đồ người lớn.
Lụa trắng khi biến thân bị Ngu Tố đặt qua một bên, mặt cậu ửng đỏ nhìn thoáng qua.
“Cấu tạo cơ thể… Thật kì lạ.”
May mắn thứ này có thể che đậy, so với người đàn ông trước mặt, cái dáng người của cậu chẳng là gì.
Tròng lên quần đùi trắng, Ngu Tố mới đủ can đảm sờ lên chân mình.
May mắn khi gặp được Trì Yến Hành đã có chân. Người bình thường thấy đuôi cá, có làm thế nào cũng không thể giải thích nổi.
Ngu Tố kéo cạp quần, hoảng hốt nhớ tới lời dặn của cha.
[Tiểu Tố của cha, con nhớ đừng tới gần bờ biển, nơi đó quá nguy hiểm, cũng đừng tới gần con người. Bọn họ thích ăn sashimi lắm, đặc biệt là cá nhỏ vừa mềm mại vừa xinh đẹp như con.]
Ngu Tố rùng mình, phát sầu nhìn cái quần.
Sashimi… Trì Yến Hành chắc không thích đâu nhỉ…
Chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong, huống chi còn khác loài. Nếu không thể quay về thì phải che giấu cho tốt, lộ ra bị ăn thịt thì biết làm thế nào bây giờ.
Một thân một cá, có bị xẻ thành tám món thì người nhà cũng chẳng biết.
Ngu Tố căng quần ra, cố gắng xỏ chân vào nhưng vừa chạm vào mũi chân thì “á” một tiếng, sau đó cả người đổ cái rầm. Cốc nước trên bàn trà cũng không thoát nổi kiếp nạn này, lách cách lách cách kêu lên.
“Tsk… Eo của tôi…”
Cửa mở ra. Có người tiến vào, lọt vào tầm mắt Ngu Tố ngã nhào là một đôi dép lê.
Người cá luôn đi qua đi lại với phong thái hoàn mỹ xấu hổ: “Ha ha ha, cái này… Ngượng quá, phiền ngài…”
Chỉ là cá mặn lật mình thôi.
Hơi thở xung quanh Trì Yến Hành hơi lạnh xuống, Ngu Tố chưa kịp nói gì thêm đã được ôm lên, không đặt lên sofa mà được bế vào một căn phòng trống cho khách.
“Đêm nay ở tạm chỗ này.”
“Cảm ơn anh.” Ngu Tố cảm thán, “Anh là người tốt.”
Trì Yến Hành hơi cứng người lại, nhìn Ngu Tố trong lòng: “Trong tay cậu đang cầm cái gì?”
Ngu Tố mặc áo sơ mi thành váy sơ mi mở miệng: “Quần ạ.”
Anh vừa bế một Omega không mặc quần?
Trì Yến Hành day day thái dương.
Hơi quá rồi.
“Cậu…”
Ngu Tố nghiêng đầu: “Hả?”
“Cậu không có cảm giác khác thường gì ư?”
Ví dụ như hô hấp khó khăn, pheromone dao động dị thường bla bla…
Ngu Tố chửi thầm. Cảm giác gì là cảm giác gì, chẳng lẽ còn muốn tôi khen anh cường tráng?
Chưa kịp mở miệng, Trì Yến Hành đã định xoay người đi.
“Không có gì chứ gì.”
“Từ từ!”
Ngu Tố vội ngăn anh lại.
“Làm sao?”
“Có thể nhờ anh việc này không?” Ngu Tố giơ cái quần lên, “Chân cẳng tôi không tiện, có thể giúp tôi chứ?”
Trong lòng Trì Yến Hành hơi giận: “Tôi là Alpha, cậu là Omega đấy.”
“Có gì khác nhau hả?” Ngu Tố càng khó hiểu, “Chúng ta đều là đực rựa cả thôi.”
[Mù mờ về giới tính sẽ dồn Omega vào thế nguy hiểm, vì cậu ta sẽ không thể phán đoán ra người cùng thuộc tính hay Alpha rắp tâm làm trò xấu xa. Tổng giám đốc Trì tốt nhất vẫn để mắt tới cậu bé ấy đi, không chừng sẽ là đối tượng duy nhất xứng đôi với cậu đấy…]
Lời nhắc nhở vẫn quanh quẩn trong tâm trí Trì Yến Hành. Vẻ mặt anh hơi tăm tối nhưng vẫn nhận lấy quần trong tay Ngu Tố, khom lưng nắm lấy cổ chân mảnh mai của đối phương rồi nâng lên cẳng chân, kéo quần rộng lên.
Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành thuận theo thì nhanh chóng nói: “Cảm ơn anh.”
Trì Yến Hành ừ một câu rồi bảo: “Cánh tay.”
Ngu Tố:???
“Nâng lên, ôm tôi.”
“Hả? Chúng ta mặc quần thôi mà?”
Sao tự dưng muốn ôm? Ngu Tố cực kì cảnh giác.
Trì Yến Hành hít một hơi, bắt đầu nghi ngờ độ xứng đôi không đi kèm với xứng về mặt trí tuệ.
Giọng nói anh dửng dưng bình thản: “Không đứng dậy sao mặc quần?”
Ngu Tố: “…”
Đóng cửa lại, Trì Yến Hành như trút được gánh nặng, tới ngăn kéo lấy một ống tiêm.
Bên trong ống tiêm là dung dịch thuốc màu xanh lam. Thuốc này do Bệnh viện tư nhân Kì Hạ nghiên cứu và bào chế ra, chuyên dùng để khống chế xúc động và dục vọng của Alpha chưa tìm được bạn đời.
Đặc biệt là những người thành niên đã lâu còn có pheromone đặc thù như anh, nếu cắt thuốc đi, ai tới gần cũng sẽ cảm nhận được uy áp giương nanh múa vuốt.
Đừng bao giờ quá ỷ lại vào thứ gì.
Trì Yến Hành mệt mỏi thả mình lên sofa nhắm mắt. Tiếng hải âu và sóng vỗ tiến vào tai, làm anh nghĩ tới màn hài kịch hoang đường vừa diễn ra.
Anh nhặt được một người trên bờ biển, vừa yếu ớt vừa đáng thương, không có ký ức, thân thể còn tàn tật, một Omega mặc quần cũng không xong.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa, khung cảnh biển như rộng ra vài phần. Trì Yến Hành giật ngón tay ném ống tiêm lại ngăn kéo, gọi một cuộc điện thoại.
“Là tôi đây, tôi muốn kết thúc kì nghỉ phép.”
“Chưa về công ty vội, giúp tôi hỏi Ôn Biệt xếp lịch khám riêng.”
Đầu bên kia là quản gia: “Tiên sinh chẳng phải mới tìm bác sĩ Ôn hay sao? Pheromone của ngài lại có vấn đề ạ?”
Trì Yến Hành: “Không, tôi còn chưa dùng thuốc mới.”
Quản gia lắp bắp kinh hãi, Trì Yến Hành không giải thích nhiều: “Chuẩn bị cho tôi một cái xe lăn.”