Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 32



Đuôi to quẫy nước qua lại, Ngu Tố đưa quần nhỏ được nửa ngày rồi không thấy người kia phản ứng gì thì ngẩng đầu lên hỏi: “Anh sao thế? Sao lại ngẩn người?”

Trì Yến Hành khó lắm mới mở miệng: “Không sao…”

Ngu Tố à một tiếng: “Em biết đuôi cá của em đẹp, nhưng không cần phải nhìn đến ngu cả người thế đâu…”

Trì Yến Hành: “…”

Trong tay anh vẫn đang cầm quần lót nhỏ của Ngu Tố. Cái này hay mặt nạ rong biển lăn lóc dưới chân, không biết thứ nào kích thích hơn…

Anh nghĩ ngợi rồi treo quần lên ban công, mở một lọ mặt nạ rong biển ra.

Ngu Tố duỗi tay: “Đưa em đi, chờ chăm chút tốt sẽ cho anh sờ.”

Trì Yến Hành không đưa ngay mà dùng giọng thương lượng nói: “Tôi có thể giúp em đắp không? Hứa sẽ không làm em đau.”

Ngu Tố choáng váng: “Ủa không phải chỉ muốn sờ đuôi hả?”

Sờ một cái và xoa lên xuống là khác nhau hoàn toàn nhé?

Trì Yến Hành, đồ Alpha này sao lại cho cậu một điều kiện ương ngạnh thế này?

“…Trình tự phức tạp lắm, thôi để tự em làm đi.” Ngu Tố từ chối.

Ai ngờ Trì Yến Hành đáp: “Vậy em đắp mặt trước còn tôi đắp mặt sau nhé? Mặt sau thao tác không tiện.”

Nghe thì ổn đấy, nhưng tại sao Ngu Tố lại thấy sai sai.

Cậu chần chừ: “Ừm… Không đúng lắm nhỉ?”

“Sao lại không đúng? Tôi chỉ muốn giúp cá nhỏ của tôi chăm sóc cái đuôi, không thân mật với em cũng không ép em có nhãi con, em yên tâm.” Trì Yến Hành tỏ vẻ nghiêm túc.

Ngu Tố nhìn vẻ mặt chính trực kia, Trì Yến Hành còn yêu chiều mình vô điều kiên nữa nên ngẫm lại thử hình như mình hơi hẹp hòi rồi.

“Ừm… Học tập một chút đi đã….”

Alpha gật đầu, nghiêm túc y hệt đang phê văn kiện trên công ty: “Không thành vấn đề, tôi sẽ chăm chú theo dõi.”

Ngu Tố bất lực thở dài, dùng móng tay sắc nhọn rạch một đường trên nắm lọ mặt nạ: “Trước tiên một hộp này cũng chỉ đủ một mặt thôi, xoay sang mặt sau phải dùng hộp mới.”

“Hôm nay tôi đã gọi cho chủ tiệm rồi, chỉ cần có hàng mới sẽ đưa tới cho em một nửa.”

Ngu Tố không khoa trương như ban đầu, chỉ cảm thán: “Anh tốt thật đấy, nhãi con kia thế mà không tiếp tục chờ đợi…”

Trì Yến Hành thấy đề tài dần chuyển qua chiều hướng xấu, im lặng nhìn Ngu Tố lấy mặt nạ bùn trong hũ bôi lên đuôi, duỗi tay vài cái là xong.

….Còn tưởng khó thế nào, thì ra đơn giản như vậy.

Nhưng Trì Yến Hành vẫn chăm chú theo dõi, không bỏ sót dù là cử chỉ nhỏ nhất.

“Thấy rõ không? Chất mặt nạ sền sệt chỉ được bôi dọc theo vảy, không được bôi ngược.”

Alpha gật đầu, đây có lẽ là thứ anh học nhanh nhất.

Ngu Tố tuy không chăm chút cho đuôi một thời gian dài nhưng sự tinh tế vẫn y nguyên, nhanh chóng đắp xong nửa cái đuôi.

Cậu vịn lên thành bể, thừa lúc chờ đợi cách nửa bể nói chuyện với Trì Yến Hành: “Ở biển rộng, nhân ngư cả đời chỉ có một người. Giống như cha em vậy, 15 tuổi gặp mẹ, 18 tuổi có em, mãi tới bây giờ tình cảm vẫn rất tốt. Em luôn lấy cha làm gương, ước gì mình có thể cường tráng như cha. Nhưng tiếc là em mảnh mai giống mẹ, dù là bề ngoài hay thể trạng đều không được như cha.”

Trì Yến Hành nhìn đuôi Ngu Tố hất qua lại: “Em bây giờ cũng rất tốt mà.”

“Chỉ có anh mới nhân nhượng em vô điều kiện, A Ninh sẽ cười em thối mũi.”

Trì Yến Hành lần đầu tiên nghe thấy tên một người bạn đồng lứa từ miệng Ngu Tố thì tò mò: “A Ninh… Là bạn em à?”

Ngu Tố gật đầu: “A Ninh lớn tuổi hơn em, chơi chung từ bé. Từ khi sinh ra em đã thấp bé, A Ninh luôn ở bên cạnh bảo vệ em. Người cá vốn lạnh lùng, từng người ở biển rộng đều lướt qua nhau vội vã, trừ bạn đời thì rất ít bạn bè thân thiết.”

Đáy lòng Alpha nảy lên: “A Ninh… Đã có bạn đời chưa?”

“Lấy đâu ra? Cà lơ phất phơ chẳng nghề ngỗng gì, được cái cường tráng nên chắc không khó tìm bạn đời đâu, có khi em về biển người ta đã lập gia đình rồi.”

Trì Yến Hành à một tiếng: “Hi vọng cậu ta sớm thoát ế, đến lúc đó em có thể gửi váy đuôi cá làm quà.”

Ngu Tố gật đầu.

“Mặt này sắp khô lại rồi, chúng ta đổi bên đi?” Trì Yến Hành nhắc nhở.

Ngu Tố duỗi tay sờ sờ, ngâm đuôi vào nước: “Em ghé vào thành bể nhé?”

“Bên kia xa quá, em lại gần đây tôi mới với được.”

Ngu Tố nhìn bể cá, đúng là hơi xa thật. Cậu xoay người hướng mặt về chỗ Trì Yến Hành, cánh tay duỗi về phía trước ôm chống cằm.

Ở tư thế hiện tại, Trì Yến Hành chỉ cần thoáng cúi đầu cũng có thể nhìn thấy xương hồ điệp trên sống lưng trắng nõn của đối phương. Lên xuống theo từng nhịp thở.

Ngu Tố cuộn đuôi lên, dùng vây chọc chọc ngực Alpha: “Đắp đi, cơ hội để anh sờ đấy.”

Trì Yến Hành lấy một ít mặt nạ rong biển, chậm rãi đi tới chỗ Ngu Tố.

Quần lót trắng bay phấp phới, Alpha vững vàng mở miệng: “Lần đầu được chạm vào cá nên hơi run, em cổ vũ tôi được không?”

Ngu Tố cực kì hoang mang: “Được sờ còn muốn cổ vũ?”

Alpha khó lắm mới lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Có thể không? Tôi muốn lắm.”

Ngu Tố chẹp miệng: “Được rồi, giờ thì sao? Ngoan, tới đây nào các thứ hả?”

Trì Yến Hành không đáp lại. Ngu Tố chưa kịp nói gì vì có người đã tiến tới nâng cằm cậu lên, chặn miệng cậu lại rồi.

Nước trong bể ào một cái vì đuôi cá quẫy lên xối hơn nửa ngực áo Alpha. Trì Yến Hành một tay đè cổ Ngu Tố, một tay dính mặt nạ rong biển trượt một đường.

Nói được thì làm được. Ngu Tố trợn tròn mắt nhìn hàng mi người đối diện rũ xuống, cảm nhận một bàn tay vừa ấm vừa ướt át trượt một đường từ vòng eo mảnh khảnh đi xuống bên dưới.

Ngu Tố thiếu nước xù hết cả vảy lên.

Trì Yến Hành giữ cậu lại, tự thể nghiệm sự việc khiến bản thân thoải mái.

Mặt nạ rong biển chỉ đủ kéo từ eo xuống dưới tầm 30cm nhưng Ngu Tố là người cá, thậm chí còn có thể ôm đuôi cá lên ngực. Trì Yến Hành được nước lấn tới, đánh bạo chạm lên đuôi cá.

Vây cá lụa hoa lệ bị Alpha nắm trong tay.

Trì Yến Hành vuốt ve sờ soạng cá một phen.

Mang theo dục vọng và ghen tuông chớm nở.

Một trận gió thổi qua bể cá. Ngu Tố hít hít mũi, đột nhiên sợ hãi vì mình làm cá hít thở còn khó hơn khi làm con người lúc hôn môi.

“…”

Cực kì muốn chửi một chập.

Cậu quẫy đuôi nhưng không dám dùng sức sợ vây cá lụa bị tổn thương, Trì Yến Hành thấy vậy buông cậu ra luôn.

Alpha hơi ngẩng đầu, ngón tay ngoáy ngoáy nước: “Còn nhiều vùng chưa đắp lắm, chúng ta tiếp tục nhé?”

Ngu Tố: “…”

Tin anh nữa tôi làm cá hề cho anh xem!
Nhà họ Giản.

“Nhiêu Không hôm nay kêu nó về nhà mà chả thấy đâu, còn đặc biệt dặn dò nhớ phải gọi cả anh về nữa.”

Giản Phong bóc một quả nho cho bạn đời.

“Đừng lo lắng, nó lớn rồi.”

Ngu Miểu liếc Giản Phong một cái, đồng tử màu hổ phách hơi nhướn lên.

“Con của anh đấy, bình thường quan tâm nó một chút đi.”

Giản Phong hơi nhíu mày, thế nhưng đứng trước mặt bạn đời lại lập tức trở nên dịu dàng: “Chẳng phải trước đó nó kêu tìm được Omega rồi à? Con nó từng ấy tuổi rồi, chúng ta cũng nên buông tay.”

Ngu Miểu cạn lời, đột nhiên cảm thán một câu: “Thời gian trôi nhanh quá… Đã 20 năm rồi đấy…”

“Ba.”

Giản Nhiêu Không mở cửa đi vào.

Ngu Miểu lên tiếng: “Sao giờ này mới về, 9h rồi đấy.”

Giản Nhiêu Không cười hì hì: “Đi điều tra một chút ạ.”

Giản Phong: “Tra thứ gì mà để ba của con phải đợi lâu như vậy, đáng lắm à?”

Alpha trẻ tuổi có con ngươi màu hổ phách y như Ngu Miểu nói: “Có chuyện cực kì quan trọng con phải nói cho hai người.

Giản Nhiêu Không đặt hai file tài liệu lên bàn.

“Đây là tư liệu con dùng nửa ngày mới tra được, là về một Omega trẻ tuổi.”

Giọng nói Giản Phong trở nên nghiêm khắc: “Mấy ngày trước chính miệng con đã nói mình tìm được đối tượng ái mộ mà nhỉ, nhớ không nhầm thì người nọ tên Ôn Biệt?”

Ngu Miểu cũng nhìn con mình.

Giản Nhiêu Không ngửi thấy mùi thuốc súng vội giải thích: “Vâng ạ nhưng đây là hai chuyện khác nhau. Đây là tư liệu về Ngu Tố, con thông qua bác sĩ Ôn mới biết.”

Ngu Miểu ngạc nhiên: “Họ Ngu?”

Giản Phong cầm tài liệu lên bắt đầu xem.

Giản Nhiêu Không đáp: “Vâng. Người này là Omega của Alpha gen trội tên Trì Yến Hành, trước kia vừa mới đưa ra ánh sáng. Vị Alpha họ Trì tuổi trẻ tài cao giấu người quá kĩ, hai phần tư liệu này là con tự mình tra ra.”

Giản Nhiêu Không chưa kịp nói gì thêm, Giản Phong lên tiếng đánh gãy: “Không có lai lịch? Ban đầu ngồi xe lăn hư hư thực thực chân có tật?”

“Ban đầu vì Omega này có vẻ như tàn tật nên con mới không thể không chú ý. Trước kia cha cũng từng nói ba khi còn trẻ phải ngồi xe lăn, sau đó Ôn Biệt nói cậu ta cũng họ Ngu. Con tiện nói ra câu ‘Ngu trong mỹ nhân’, vẻ mặt vạn năm không đổi của họ Trì khẽ dao động.”

“Cuộc nói chuyện rất bình thường. Alpha họ Trì không hề để tâm tới vụ tàn tật, ngược lại toàn quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt hơn.” Giản Nhiêu Không nói, “Nhưng đây chỉ là kíp nổ, về sau con phát hiện ra mấy chuyện kì lạ hơn nhiều.”

Giản Phong tiếp tục lật tư liệu, không nói gì.

Giản Nhiêu Không đặt tay lên đầu gối Ngu Miểu: “Ba à, pheromone của Trì Yến Hành chính là biển sâu. Con đã từng thăm dò qua, trước kia do pheromone bất ổn đã đi nghỉ dưỡng, sau khi quay về còn dẫn theo một Omega xoa dịu pheromone.”

“Hơn nữa người này dung mạo cực kì xinh đẹp, có nhiều tập tính của…”

Giản Phong buông tư liệu trong tay: “Giống như người cá chứ gì?”

Ngu Miểu hít một hơi: “Ý con là đứa trẻ kia bị coi như Omega, bị đè ra đánh dấu rồi?”

Giản Nhiêu Không gật đầu: “Hơn nữa còn cùng một họ với ba, người cá theo họ này có nhiều không ạ?”

Ngu Miểu hồi tưởng lại: “Cũng không nhiều lắm, rải rác vài quần thể. Nhân ngư sống tự do, theo họ nào tự mình quyết định, anh trai quyết định lấy họ ‘Ngu’ cho chúng ta. Anh ấy nói chúng ta sinh ra là mỹ nhân ngư, đảo lại chính là Ngu trong mỹ nhân, vừa hay vừa dễ nhớ. Những năm ở Bờ Bắc đều là anh ấy dạy dỗ, đặc biệt khi giới thiệu phải nói mình là Ngu mỹ nhân, không thuộc về…”

Giản Phong nhớ lại lần đầu họ gặp nhau.

“Trì Yến Hành cảm thấy kì quái có thể do cậu ta cũng từng nghe thấy rồi, hơn nữa Omega có thân phận mỹ nhân ngư này… Ba à, tuy con hiếm có cơ hội nhìn thấy anh trai ngài nhưng con đã nghe cha kể rồi. Hai người là song sinh, bạn đời của bác trai là người cá còn của cha là con người.”

Giản Phong im lặng một hồi, đặt tài liệu lên bàn: “Không chỉ đơn giản như vậy đâu. Ba của con là quả trứng nhỏ hơn trong cặp song sinh nên phân hóa thành Omega, có con không lâu thì người kia cũng có tin vui. Tư liệu của Nhiêu Không không ghi rõ tuổi tác nhưng con thử ước chừng xem đứa bé ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

Giản Nhiêu Không siết ngón tay: “Trên dưới 20…”

Ngu Miểu đứng phắt dậy, tông giọng tràn đầy sự khó tin: “Ý của hai cha con mấy người là… Trì Yến Hành không chỉ vớt đồng tộc của tôi lên bờ, thậm chí đứa bé ấy còn chính là đứa con của anh trai mà tôi kính trọng nhất ư?”

Giản Phong vỗ vai ông: “Đừng kích động, 13 năm trước khi em đưa Nhiêu Không về biển tu dưỡng có từng gặp qua nhân ngư nhỏ ấy không?”

Ngu Miểu sắp sụp đổ tới nơi: “Sao em có thể chứ? Anh trai là người tàn nhẫn, sau khi em lên bờ chưa từng chủ động liên lạc, đứa bé kia là nam hay nữ, tên gì em cũng không biết! Hơn nữa em lấy thân phận con người, không mang trứng về biển tu dưỡng. Đuôi cá của Nhiêu Không phát triển có khiếm khuyết em mới để ý, với tính cách của anh trai, có thể dành ra một lần vì chúng ta dẫn đường tại Bờ Bắc đã là tận tình tận nghĩa rồi!”

Chẳng có lý do gì anh ấy để đứa em trai coi như bát nước hắt đi tiếp xúc đứa con thuần huyết của mình!

Một nhà dùng thời gian suy nghĩ, Ngu Miểu ngồi trên sofa day trán: “Chắc chúng ta nghĩ nhiều thôi, không thể trùng hợp tới vậy. Huống hồ chúng ta là song sinh, diện mạo tương tự, thế nhưng Nhiêu Không nói đứa bé kia không giống em…”

Giản Nhiêu Không lấy điện thoại ra check: “Họ Trì chuẩn bị khai tiệc xã giao, hình như họ muốn giới thiệu em họ ra ngoài. Chuyện này thật giả ra sao, chúng ta chỉ cần tham gia là biết. Ba cũng đi nhé?”

Ngu Miểu chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt vẫn là vẻ mờ mịt và kích động.

“Đương nhiên phải đi, nếu đúng thì không thể mặc kệ. Ba là nhân ngư đã trưởng thành, bé con kia khả năng không thể bắt được âm sắc dao động nhưng ba có thể, chỉ cần nó mở miệng…”

Ông chắc chắn sẽ biết nếu như Alpha họ Trì kia có thật sự vớt một nhân ngư từ đáy biển về không, còn coi như Omega mình nuôi trong nhà.

Còn là cháu trai của ông.
Trì Yến Hành mở hệ thống lọc nước tự động, cúi đầu nhìn mỹ nhân ngư bé nhỏ được bế ra chỗ sofa.

Bị ôm ra Ngu Tố cuộn lại thành tư thế quen thuộc, ôm đuôi cá vào ngực, bọt nước chảy từ vảy xuống.

“Cá nhỏ?”

Ngu Tố làu bàu hai cái.

“Lần này có thoải mái không?”

“…”

“Anh đợi đấy, chờ em về biển, chờ em thành đại mãnh cá…”

Trì Yến Hành bật cười: “Ừ ừ, bể thay nước rồi, đi ngủ sớm một chút.”

Trong mơ thì cái gì cũng có.

Trì Yến Hành đoán đuôi cá của Ngu Tố chắc một thời gian nữa sẽ không biến mất, quay đầu nhìn nước trong vắt đang được chảy đầy bể.

Cá biển bị đưa đi hết anh cũng không còn tâm tư chăm sóc, cũng không vận chuyển nước biển về nuôi dưỡng, giờ thì cần xem xét lại.

Anh còn có “mãnh cá” trân quý hơn cần nuôi nấng.

Ngu Tố mệt mỏi cả ngày về nhà còn bị Trì Yến Hành dê xồm, trở về bể cả liền an tĩnh.

Trì Yến Hành nhìn Ngu Tố trở mình trong bể cá, đuôi to dần chìm vào làn nước. Anh đứng cạnh, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngủ ngon, mơ đẹp em nhé…”
“Có thể đi chưa?”

“Đi được rồi… Cẩn thận một chút, nơi ấy gần bờ lắm, cá con bé tí sao ngày nào cũng muốn chạy long nhong thế?”

Người cá bé nhỏ nói bằng chất giọng non nớt: “Cơ hội ngàn năm có một đấy. Cha về Bờ Bắc rồi, mẹ cưng chiều nên bị phát hiện cũng chẳng sao cả! A Ninh, hay anh cũng đi nhé? Nghe nói có cá mập, hai ta thử xem ai đuổi được nhiều hơn!”

A Ninh cạn lời trợn mắt, quơ quơ đuôi cá: “Có chút tiền đồ nào không vậy? Cả ngày chỉ biết đuổi cá mập, sao không đi đuổi mấy đứa con gái đi?”

Ngu Tố thở dài: “A Ninh thay đổi rồi, cái người nói cùng nhau chơi cả ngày đâu rồi?”

“Cùng chơi là cùng chơi. Anh sắp 15 rồi còn em mới có 7 tuổi thôi, dựa theo tập tính thì đã tới tuổi tìm bạn đời!”

Ngu Tố mất mát thở dài: “Được rồi, có đi không?”

“Anh không hứng thú với con người, ừ thì… Có thể hộ tống.”

Ngu Tố lúc này mới nở nụ cười: “Cảm ơn anh A Ninh, anh tốt ghê.”

“Cá nhỏ yếu nhớt, không có anh lỡ bị thuyền đánh cá đụng vào thì sao giờ? Đi đi, dưới rặng san hô có một cái động, mày đi chơi còn anh ngủ một giấc, chơi chán thì về. Nhớ đừng đi xa quá nhé, về nhớ gọi một tiếng.”

Ngu Tố vui vẻ ừm một tiếng.

Hai người cá bơi trong làn nước. Đây là lần đầu Ngu Tố tới vùng nước nông, thấy rặng san hô trắng còn lôi kéo đuôi cá của A Ninh một cái.

“Đẹp quá!”

“Đây là màu trắng. Chú Ngu từng sống ở Bờ Bắc, san hô nơi ấy đều là màu đỏ, rực rỡ như hồng ngọc của con người ấy.” A Ninh tùy tiện tám chuyện, “Chờ em lớn lên, trở nên cường tráng có thể tới xem thử.”

Ngu Tố ra sức quẫy đuôi: “Đại mãnh cá, cá nhỏ phải trở thành đại mãnh cá!”

A Ninh bị chọc cười ha ha: “Còn kém lắm, rèm luyện thêm đi.”

A Ninh nói mình sẽ chờ Ngu Tố ở động san hô, cậu ta thật sự dừng chân lại.

“Anh vẫn đang nghe đấy, chơi gần nhưng đừng tới bến Thượng Hải, để anh phải tự mình lên vớt mày về.”

“Không làm phiền anh đâu, chỉ cần anh đừng nói cho cha biết là được, lần sau em giúp anh dẫn mấy đứa con gái tới nha?”

A Ninh kích động: “Thật hả? Con cá nhỏ này, chưa nói tới cái khác, bản mặt búng ra sữa nõn nà kia vẫn dư sức đi lừa tình nhỉ?”

“Ừm ừm!”

Rặng san hô trắng dài cả ngàn mét, xa xa hoành tráng như vậy, một người cá bé nhỏ chưa được 1m thật sự không đáng kể.

Ngu Tố chìm vào khung cảnh xung quanh.

Ánh nắng đẹp vô cùng. Ngu Tố thấy trên trời xanh, đáy nước cũng là màu xanh.

“Không biết cha đi đâu nhỉ? Vội vã đi cả đêm, nhưng tốt ghê.” Cá nhỏ lẩm bẩm, “Thợ săn sinh ra từ rèn luyện, cả ngày nằm trong lòng mẹ không thể biến thành mãnh cá. Ui ui! Cá mập!”

Ngu Tố hôm nay tới vì đám này, hưng phấn chụp đuôi cá: “Cá mập ơi cá mập bơi chậm thôi! Cùng chơi với cá nhỏ nhaaaa!”

Đám cá mập rất thức thời, thấy có gì không ổn đã bơi đi ngay, không để ý tới Ngu Tố.

Ngu Tố nóng nảy rồi, hiếm lắm mới trốn đi chơi được!

Dù là nhãi con chưa tới 1m nhưng Ngu Tố vẫn có tốc độ trời sinh của người cá, chưa quá mấy giây đã đuổi kịp đám to xác kia.

Ngu Tố bơi theo già trẻ một già cá ăn thịt, vỗ mông rồi lại vỗ mông.

“Chắc ghê, ăn có ngon không nhỉ…” Ngu Tố nuốt nước miếng.

Dù sao cũng chỉ là một con cá nhỏ, không cần gây ra động tĩnh lớn, bị con người phát hiện thì không ổn.

Mặt trời treo lên đỉnh làm cá cũng lười biếng, chỉ có Ngu Tố hăng hái thôi.

Không biết mải mê đuổi cá mập bao lâu nhưng Ngu Tố chơi mãi cũng chán, mặt trời đã chiếu thẳng xuống mặt biển.

Cậu ló đầu lên, nhìn về phía bờ cát.

“Muốn lên chơi quá… Con người trông như thế nào nhỉ, có xinh đẹp như cá nhỏ không?”

Ngu Tố chớp chớp mắt, ngắm nhìn phong cảnh xa xa.

Mùi biển lạnh lẽo chui vào mũi cậu.

Cậu nhìn về phía san hô trắng rồi lại nhìn về bãi biển, cắn răng bơi theo hướng ngược lại.

Nhãi con dài chưa nổi 1m nên không thể mắc cạn được, Ngu Tố nghĩ vậy đấy. Cậu say mê đi theo hướng phát ra mùi hương, tới khi nhìn thấy một đôi chân thon dài…

Ngu Tố dừng lại.

Con người?

Chân trụi lủi, là con người đó!

Mỹ nhân ngư vừa kích động vừa tò mò, núp trong biển nhưng không thấy động tĩnh gì.

Người này… Ngốc ghê… Không biết dưới biển có gì.

Ngu Tố nhặt một mảnh san hô ném lên.

Dùng lực vừa đủ, người kia vẫn không động tĩnh. Ngu Tố lại tìm thêm vài thứ nho nhỏ oanh tạc qua.

Người nọ rốt cuộc cũng mở miệng.

“Ai vậy?”

“Đây là bãi biển tư nhân do cha tôi mua, không được phép lặn xuống.”

Ngu Tố ùng ục phun bong bóng.

Ngu Tố không ngoi lên thì nghe thấy người nọ nói cái gì mà “giả thần giả quỷ”, nghe được thì muốn liều một phen vung tay hất nước lên…

Nước rút xuống, tay ngắn quá không đủ hất nước lên, phạm vi công kích không đủ…

“…”

Cậu không kịp rút tay về. Không khí trở nên im lặng, người cá bé nhỏ chưa kịp phản ứng thì móng vuốt đã bị túm lấy.

Rồi xong!

Cá nhỏ sẽ bị con người ninh thành canh cá.

Hơn nữa người kia còn không hài lòng, đi vài bước lên còn muốn cúi xuống sờ lên tóc cậu. Ngu Tố quẫy đuôi công kích theo bản năng, một chút cũng không ưu nhã rẽ nước nhảy lên, lộ khuôn mặt và mái tóc ướt nước.

“Nhân loại ngu xuẩn! Mi dám chạm vào ta? Ta gọi cá mập lên cắn mi giờ!”

Người nọ dừng lại rồi mới ngạc nhiên: “Em là… Một người cá…”

Ngu Tố giận rồi, không thèm suy nghĩ nhe răng cắn một cái.

Mùi máu xộc lên. Ngu Tố ngẩng lên, tóc ướt nước không biết được vén sang hai bên khi nào, khung cảnh cũng thay đổi.

Cậu đang ở một cầu thang xoắn ốc, bị nhân loại bản lớn bế lên. Giọng nói trong trẻo cũng trở nên trầm hơn, đôi mắt thâm thúy nhìn cậu rồi nói…

“Em nguôi giận chưa?”

Người cá nhỏ mở lớn hai mắt ra nhìn, nghe thấy có tiếng trân châu lạch cạch rơi xuống, còn có tiếng ca vừa non nớt vừa buồn rầu văng vẳng bên tai.

Tiếng gõ cốc cốc lên thành pha lê vang lên, truyền vào nước. Ngu Tố giật mình tỉnh dậy.

Trì Yến Hành đang bưng cháo vừa thơm vừa ngọt đứng cạnh bể cá.

“Cá nhỏ của tôi, mau rời giường dùng bữa nào.”

(TBC)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.