Ngu Tố ôm lấy Cá Bột Béo từ trong áo khoác của Trì Yến Hành ra. Cá Bột Béo rất nhạy cảm với hơi thở của phụ huynh, lăn lộn làm nũng trong bàn tay Ngu Tố.
Ngu Tố ôm con rồi mới thả lỏng nằm trên ghế dài, tiếp tục giấc ngủ ban nãy bị đánh gãy.
Alpha không đánh thức cậu, ôm cả cá nhỏ và cá con vào lòng, vững vàng sải bước về biệt thự bên bờ biển.
Mỹ nhân ngư bé nhỏ hắt xì một cái, ôm trứng càng chặt hơn, dụi dụi trong lồng ngực nửa kia của mình.
Nhiệt độ cơ thể của con người rất thoải mái.
Quãng đường không xa, quản gia kinh ngạc thấy Trì Yến Hành đẩy cửa đi vào, sau đó thấy anh thở dài.
Quản gia thấy Ngu Tố ngoan ngoãn làm tổ trong ngực anh, trong lòng bàn tay cậu lại đang ôm lấy một quả trứng bóng loáng.
Đôi mắt ông sáng lên.
Ông cẩn thận đặt nó xuống bể nước biển đã được chuẩn bị cẩn thận từ trước, quay lại thì Trì Yến Hành đã ôm Ngu Tố lên nhà rồi.
Quản gia đi nấu cơm, chắc chút nữa Ngu tiên sinh sẽ yêu cầu được dùng bữa.
Trì Yến Hành xác nhận Ngu Tố chỉ mệt mỏi thôi thì mới yên tâm đi xuống. Trong phòng khách không có ai, chỉ có một quả trứng yên lặng nằm trong góc.
Anh hít một hơi bước tới.
Ai mà không yêu con mình? Huống chi đây là con của anh và Ngu Tố.
Mấy ngày đầu anh không thể phân tâm, mãi tới khi bình tĩnh lại thì trong lòng chợt dâng lên cảm giác sung sướng khó gọi tên.
Thì ra Cá Bột Béo đã lớn thế này…
Tròn tròn, béo béo, nho nhỏ.
Trì Yến Hành cúi xuống lấy một cái đèn nhỏ bên dưới bàn trà. Đây là thứ anh nhờ Ôn Biệt chuẩn bị từ trước, dùng để quan sát sinh mệnh chưa phá xác.
Ai ngờ giờ này lại phát huy công dụng.
Nhân lúc Ngu Tố đang say giấc, Trì Yến Hành bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu khoa học, tính đem đèn chiếu lên bể cá nhưng không thể, nghĩ thế nào lại áp tay mình lên.
Quản gia thấy tiếng lạch cạch bên ngoài thì ló đầu ra, thấy Alpha cao lớn đang khom người quan sát trứng cá trong bể.
Ông nở nụ cười vui vẻ.
Alpha dù lạnh lùng tới đâu, ở trước mặt bạn đời và con cái cũng sẽ trở nên dịu dàng vô cùng.
Quản gia đâu biết vị này đã gấp gáp được nhìn thấy Cá Bột Béo lắm rồi, đành phải dùng vài “thủ đoạn không minh bạch” mà thôi.
Trì Yến Hành áp tay lên một lúc lâu, chuẩn bị rời đi thì trứng cá bắt đầu xoay xoay, lăn tới gần chỗ có tay anh.
Trì Yến Hành đáy lòng ngứa ngáy, nhỏ giọng thì thầm: “Con ngoan…”
Trứng cá lăn lộn trái phải giống như đang đáp lại lời anh nói, quả nhiên là một khung cảnh khiến người ta yêu thích không thôi.
Alpha lớn mật bật đèn lên, cách một tầng pha lê quan sát.
Ánh sáng nhân tạo chiếu lên, màu sắc vỏ trứng không rõ ràng lắm, thoạt nhìn chỉ khi ở dưới ánh mặt trời mới có thể xuất hiện màu sắc khác thường.
Trì Yến Hành giống như bác sĩ cầm ống nghe di chuyển đèn nhiều góc độ khác nhau.
Ngu Tố từng nói em bé người cá bên trong trứng sớm đã thành hình rồi, chỉ cần phát triển bên trong một thời gian ngắn, ít nhất là một tháng là đã có thể phá vỏ chui ra, thế nhưng thời gian này không xác định. Có đứa nhóc không muốn rời khỏi mái nhà thân quen, sẽ ở lỳ trong đó thêm hai ba ngày.
Thời gian trứng nhân ngư nở là một thứ gì đó rất tâm linh.
Không cha mẹ nào biết con mình là đứa nhóc hoạt bát hay lười biếng.
Thứ người cá nhìn không ra thì Trì Yến Hành lại có nhiều phương án khác nhau. Con người hơn ở đầu óc, muốn xem xét tình trạng phát dục trong trứng không khó.
Trì Yến Hành cẩn thận quan sát thì thấy một cái đuôi cá bé bé xinh xinh.
Bên trên còn dính một vài thứ, chắc là chất dinh dưỡng bên trong trứng.
Đáy lòng Alpha lại ngứa ngáy, một quả trứng cũng có thể đáng yêu nhường này ư?
Chiếu lên trên một chút sẽ thấy một cánh tay nho nhỏ đang cuộn tròn. Trì Yến Hành càng thêm kiên định, nhất định con mình sẽ ngọt ngào y như Ngu Tố, nhìn là biết đây sẽ là một nhãi con ai cũng muốn che chở.
Anh không dám soi tiếp vì sợ làm đôi mắt con khó chịu, nhìn được phần đuôi cũng đủ làm trái tim người cha thỏa mãn rồi.
Khi quản gia xong việc thì Trì Yến Hành cũng đã cất đèn soi xuống dưới hộc bàn, chỉ cảm thấy sắc mặt chủ nhân so với mấy hôm trước thì tưới tắn hơn nhiều.
Ngu tiên sinh và cậu chủ nhỏ an ủi, chuyện gì cũng thuận lợi.
Ông cười nói: “Bữa tối xong rồi ạ, Ngu tiên sinh có thể dùng bữa luôn.”
Trì Yến Hành gật đầu: “Ừm, để cháu lên gọi em ấy, chú ở đây trông nhãi con nhé.”
Quản gia đương nhiên sẽ không từ chối.
Chờ tới khi Alpha lên nhà rồi ông mới bước tới chỗ bể cá, chưa kịp nhìn thì quả trứng đã tự mình lăn đi xa xa, mãi tới khi chạm vào vỏ sò trang trí mới dừng lại.
Quản gia thấy vậy, chưa kịp chụp ảnh đã thấy vỏ sò “cạch” một cái bay ra ngoài.
Y như vừa trâu húc vào núi.
Quản gia cũng ngẩn người.
Ông xoa xoa mắt, nghĩ mình vừa gặp ảo giác thôi, mãi tới khi cậu chủ nhỏ lăn tới chỗ một viên trân châu trang trí, viên trân châu cũng lạch cạch giòn tan văng vào thành pha lê của bể cá.
Quản gia: “…”
Đuôi của em bé người cá nào cũng mạnh mẽ vậy ư?
Cách một lớp vỏ trứng cũng có thể phá phách hất đồ vật ra ngoài.
Nhất định đây chỉ là trò đùa của cậu chủ nhỏ, Tiểu Ngu tiên sinh là một người cá xinh đẹp ngọt ngào, sao có thể sinh ra một đại mãnh cá như cha mình… Chắc là không đâu.
Quản gia hiển nhiên có suy nghĩ y như chủ nhân mình.
Ngu Tố mà biết hai người kia nghĩ con mình là cá nhỏ ngọt ngào chắc chắn sẽ bị sặc, nhưng ngủ dậy thì bên dưới đã yên tĩnh lại rồi, người lớn đắm chìm trong sự sung sướng đón nhận sinh mệnh mới, hận không thể viết chữ “chờ mong” lên mặt.
Ngu Tố vò vò góc chăn, lười biếng duỗi eo, mở to mắt thì thấy Trì Yến Hành đang ngồi nhìn mình bên mép giường.
“Ở bể cá dưới nhà, rất hoạt bát, rất khỏe mạnh.” Trì Yến Hành nghiêm túc, “Vất vả cho em rồi.”
Ngu Tố chẹp miệng, nhẹ nhàng nói: “Được rồi mà… Xong xuôi thì nhẹ cả người, nhưng vẫn chưa quen…”
Cậu sờ bụng trong ổ chăn. Nửa năm trôi qua với một sinh mệnh bé nhỏ, hạ sinh rồi mới thấy thói quen trước kia hư ảo tựa giấc mơ vậy.
“Từ từ khôi phục, ngủ một giấc thật ngon, nhưng mà hơi đói…”
Ngu Tố vốn rất thành thật.
Trì Yến Hành đứng dậy, cái bàn phía sau bày một đống đồ ăn ngon miệng.
“Đều là món ăn quen thuộc với cá nhỏ, chú Hà làm cho em đấy, em muốn ăn gì trước?”
Ngu Tố hít hít chóp mũi: “Ăn cháo thịt bò trước đi ạ.”
Sinh xong Cá Bột Béo hai người chưa về Hải Thành luôn. Giữa tháng Ngu Diễm có tới thăm một lần, hỏi thăm về hơi thở của đứa nhóc trong trứng như thế nào. Trì Yến Hành thật thà hỏi gì đáp nấy, Ngu Diễm nhận được câu trả lời cháu ông rất ngoan, rất đáng yêu.
Ngu Diễm cảm nhận chuyển động dưới lòng bàn tay thì cạn lời, đưa tới tay Trì Yến Hành thì nhóc con lại cực kì an tĩnh, giống y như lời anh vừa nói.
Ngu Diễm gọi Ngu Tố ra nói chuyện.
“Mau nói cho cha về nhãi con của hai đứa đi A Tố.”
Ngu Tố mù mờ đáp: “Con cũng không biết nữa. Ở bên Trì Yến Hành cực kì ngoan ngoãn, ở cạnh con thì càng ngoan ngoãn hơn, nếu không phải nghe được lời chú Hà mô tả lúc dọn bể cá, con cũng nghĩ minh sai rồi.”
Ngu Diễm quay đầu nhìn thoáng qua cái người có vẻ trầm ổn bên cạnh: “Con sớm đã nhìn qua quả trứng này không hề giống cái thai của Ngu Miểu ngày xưa nhỉ? Từ lúc hình thành nó đã bắt đầu đã tự mình thích nghi dựa trên hoàn cảnh, không phải đứa nhóc đơn giản.”
Ngu Tố trịnh trọng gật đầu: “Bọn con biết rồi ạ, con sẽ lựa lời nói cho anh ấy.”
Ngu Diễm ừ một tiếng.
“Mẹ con còn chờ cha trở về báo một câu. Cha về trước đây, sắp tới sẽ không tới hải vực khác, có gì thì về nhà tìm cha mẹ.”
Ngu Tố ngoan ngoãn vâng dạ.
Ngu Diễm dặn dò vài câu rồi đi. Ngu Tố kéo Trì Yến Hành ra trò chuyện cả nửa tiếng, bóng gió nói chuyện Cá Bột Béo thật ra là một đứa nhóc mạnh mẽ, tới khi thấy Trì Yến Hành hiểu rồi mới dừng lại.
“Vậy nên chúng ta phải chuẩn bị trước, ngọt ngào hay mạnh mẽ đều tốt hết, đều là con chúng ta, đúng không anh?”
Trì Yến Hành nhìn về phía bể cá: “Ừ, tôi hiểu rồi.”
Thật ra Trì Yến Hành cảm thấy ổn, nhưng nếu Cá Bột Beo ngọt ngào giống papa nhỏ, hai khuôn mặt đáng yêu quay sang làm nũng với anh, nghĩ đã thấy vui vẻ rồi…
… Nếu là đứa nhóc mạnh mẽ, sợ là về sau sẽ số lần gọi phụ huynh sẽ không đếm nổi.
Alpha mong chờ đã lâu, chỉ còn một ngày nữa là hết tháng. Anh dẫn Ngu Tố vẫn mơ màng lên xe về nội thành.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Cá Bột Béo phá xác chui ra thôi.
Thế nhưng Cá Bột Béo không hề có động tĩnh gì, chỉ khác ở chỗ màu sắc trên vỏ trứng ngày càng khó nhìn ra màu sắc khác ngoài màu trắng bạc.
Ví dụ như nhìn góc này mới ra ánh vàng, màu trắng bạc, còn có đỉnh chóp màu lam đậm.
Ngu Tố không ngừng tán dương: “Cá Bột Béo là chúng ta là con cá có màu sắc độc nhất vô nhị!”
Trì Yến Hành lắp đặt hệ thống cảnh báo 24/24 ở bể cá, quản gia cũng một ngày ba lần nhận việc làm bảo mẫu kiểm tra vỏ trứng nhưng không ai ngờ, vào một sáng sớm nọ ngủ dậy thứ họ thấy là vỏ trứng trống trơn, nhóc con thì không thấy đâu hết.
Alpha phát hiện nhãi con mất tích: “…”
Anh sợ hãi nên cũng không dám đánh thức Ngu Tố dậy, tỉ mỉ tìm kiếm một lần, sợ người cá nhỏ tự mình nhảy nhót lung tung nhưng cũng chỉ tìm thấy camera an ninh vỡ nát, hệ thống cảnh báo cũng bị phá hỏng.
Trì Yến Hành với vẻ mặt cực kì phức tạp cầm camera lên, chỉ thấy từ trong cụm san hô dưới bể cá có thứ gì vọt ra, còn có tiếng ùng ục phun bong bóng nước.
…
Anh xoay người quay về phòng lay Ngu Tố dậy, câu đầu tiên mở mồm lại là: “Tôi cảm thấy Cá Bột Béo không ổn lắm…”
Ngu Tố mơ màng: “Nó lại làm trâu đi húc vác núi à?”
Trì Yến Hành nhanh chóng đáp lại: “Không, con phá xác chui ra rồi.”