Độ tuổi phổ biến các em bé người cá có thể nói chuyện rõ ràng là 5 tuổi trở lên, trước đó dây thanh quản chưa phát triển hết nên chỉ có thể nói ngọng nghịu lắp bắp thôi.
Bạn nhỏ Cá bột béo họ Trì đến 3 tuổi vẫn là ông trời con hoa tay múa chân trong nhà.
Hôm nay Trì Yến Hành đi làm, chỉ có Ngu Tố và quản gia ở nhà.
Cá bột béo ăn sáng không thấy papa lớn đâu, giận dỗi chui xuống hồ cá ngoài vườn.
Ngu Tố đi ra thì thấy Cá bột béo lắc lắc một đóa sen trồng trong hồ.
“Hắt xì!” Cá bột béo lấy tay lau mũi, “P-p-p…”
“Beta.”
“Be-be-beta… Hửm? Papa?”
Ngu Tố tóc hơi dài hơn so với hồi xưa, mắt cong cong: “Bé con vất vả rồi, ra đây ba ôm con một lát.”
Nói xong cậu vươn tay ra. Cá bột béo buồn buồn quẫy đuôi cho có, sau đó thở dài ngao ngán như ông già đau khổ.
“Ài…”
Ngu Tố ghé vào thành bể, sờ sờ mái tóc mềm mềm của con: “Papa lớn sáng nay dạy bé con rồi mà nhỉ?”
Cá bột lại than thở bằng chất giọng non nớt ngọng nghịu: “Dạy… Nhưng bé ngốc quá, nửa ngày học không nổi…”
Còn bắt đầu phun bong bóng ùng ục.
“Ngốc đâu mà ngốc?” Ngu Tố không đồng tình, nhẹ nhàng đáp lại, “Bé con sờ sau vành tai đi.”
Cá bột béo ngoan ngoãn làm theo: “Là vảy của Cá bột bột nè ~”
Ngu Tố bật cười: “Ừm ừm, chờ vảy cá xinh đẹp biến mất hoàn toàn thì bé con có thể nói chuyện bình thường rồi.”
Cá bột béo xoay người: “Pa-papa nhỏ khi còn bé cũng nói nói nhiều thế hả? Giống bé, lần trước papa lớn dạy đọc sách cũng chỉ có thể ùng ục cả ngày…”
Ngu Tố thương con đương nhiên sẽ an ủi trấn an bé: “Đương nhiên, lần đầu gặp papa lớn ba cũng ùng ục ùng ục thôi, suýt thì dọa anh ấy chạy mất dép!”
Cá bột béo mở to đôi mắt tròn xoe: “Th-thật luôn, papa nhỏ lợi hại quá!”
Ngu Tố nhướn mày: “Lợi hại, nhưng không…”
“Có giống bé đập nát đồ đạc không? Hay làm tai papa lớn khó chịu?”
“…Cái này càng không haha…”
Cùng lắm cũng chỉ dùng cái đuôi và mái tóc ướt dọa người ta thôi.
Cá bột béo lại uốn éo lăn vào bụi hoa, để lại sống lưng béo ú cho Ngu Tố.
“Ưm… Chẳng làm gì nữa, ăn ăn cơm đã… Không biết ông quản gia tối nay làm gì ngon ngon nhỉ…”
Ngu Tố đi sang đối diện với mặt Cá bột béo: “Nào… Ông ấy họ Hà, không phải lần trước Cá bột béo giận dỗi papa lớn đã học xong rồi hả? Nhớ chưa bé con?”
Cá bột béo phị mặt đáp lại: “Vâng…”
Giờ dùng bữa tối đến, vợ chồng Trì Yến Hành – Ngu Tố ngồi một bên, Cá bột béo mắt sáng như sao ngồi trên ghế trẻ em: “Canh cá! Ông quản gia tốt tốt…”
Nhị vị phụ huynh: “…”
Ai biết đại mãnh cá dự bị lại có lúc ngốc nghếch đáng yêu thế này chứ?
Tới lúc đi ngủ Trì Yến Hành nghe Ngu Tố kể chuyện, nhẹ nhàng bước tới phòng dành cho tiểu thiếu gia họ Trì một chuyến.
“Ngộ Ngộ à?”
Cá bột béo Trì Ngộ ngẩng đầu lên: “Papa lớn ~”
Trì Yến Hành gật đầu ngồi xuống cạnh mép giường, không nhắc tới “chuyện buồn” buổi sáng, sờ sờ một quyển truyện cổ tích bên cạnh: “Hôm nay là ngày papa lớn kể chuyện cho con nghe trước khi đi ngủ.”
Cá bột béo bắt đầu thành cá muối lười biếng nằm ườn ra: “Vâng… Cảm ơn papa lớn nha.”
Trì Yến Hành nhẹ nhàng ừ một tiếng đáp lại, dựa lên thành giường trẻ con, giọng kể trầm thấp chứ không trong trẻo như Ngu Tố.
“… Cá nhỏ đáng yêu thiện lương khi ấy mới biết rằng mình chính là Hoàng tử dưới biển sâu, những đứa trẻ nói chuyện lưu loát, hoạt bát kia lại là con người bình thường…”
“Bạn tốt cá mập nói cho cậu, chờ Hoàng tử lớn lên thì ngài còn chạy nhanh hơn cả họ, trở thành cục cưng nhỏ ai cũng yêu…”
“A Ngộ…”
Alpha cúi đầu nhìn. Cá bột béo ngủ mất rồi.
Dường như bé đang mơ thấy thứ gì đẹp lắm, khóe miệng cũng cong lên hạnh phúc.
Anh buông cuốn truyện xuống, tắt đèn trân châu đầu giường rồi cúi xuống hôn lên má con: “Bé ngoan của cha.”
Cửa phòng đóng lại, ánh trăng chiếu lên bìa truyện. Bên trên chỉ có tên tác giả, đơn giản chỉ là một quyển truyện tranh thiếu nhi mà thôi.