Mỹ Nhân Ngư

Chương 3



Kế hoạch cùng nhau làm cơm áp dụng mới ba vòng thì ba mẹ tôi đã trở về.

Thời gian bọn họ ở nhà tôi thật sự rất vui. Ngôi nhà trống rỗng một lần nữa tràn ngập sức sống, cho dù không khí giữa bọn họ nhìn qua cũng không được hài hòa cho lắm, thỉnh thoảng cũng sẽ phát sinh tranh chấp, mùi vị cơm nước do mẹ tôi làm ra cũng không có bằng tôi, nhưng tôi cũng đã hài lòng lắm rồi.

Tôi nói với Cận Sở chuyện ba mẹ tôi đã trở về, lúc này tôi còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng, cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, nghe tôi thao thao bất tuyệt kể những chuyện dài ngắn trong nhà, không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn.

Nói thì nói vậy, tôi lại nghĩ tới cậu ấy vẫn một thân một mình như vậy, lại có chút khổ sở thay cậu ấy.

Một năm này cũng đã qua hơn nửa, tôi ngỏ lời muốn mời Cận Sở tới nhà tôi ăn cơm vào Trung Thu. Thật sự trong trận này dưới sự kiên trì của tôi cậu ấy đã dạy tôi không ít ngôn ngữ bằng tay đơn giản, không cần dựa vào giấy bút cũng có thể giao lưu một cách đơn giản.

Cậu ấy nói như vậy thì không hay cho lắm, tôi bảo không sao cả, chúng ta là bạn bè, không phải sao. Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, trong đôi mắt chứa rất nhiều cảm xúc, hình như là vui sướng, lại giống như có một chút gì đó rất khác biệt, sáng lấp lánh, thuần túy mà long lanh, tựa như một viên hổ phách hoàn mỹ, vô cùng mỹ lệ.

“Đồng ý đi mà.” Tôi nói.

Cậu ấy bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, lại bị tôi cao hứng ôm chặt lấy.

Thời điểm tiếp xúc gần gũi, rất dễ dàng có thể ngửi thấy hương thơm tươi mát quanh quẩn trên người cậu ấy. Giống với lá cây vừa mới được nước mưa gột rửa, lại giống như bạc hà ngọt ngào mang lại cảm giác mát mẻ.

Cậu ấy bị tôi bất ngờ ôm lấy, nhẹ nhàng chống cự một chút, đôi môi xẹt qua tai tôi, thật mềm mại mà nhẵn nhụi.

Tôi đột nhiên cảm thấy hai má có chút nóng lên, buông lỏng tay, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện: “Cậu đã đồng ý rồi nha?”

Cậu ấy cười gật đầu.

Tôi và cậu ấy hẹn gặp lại, nhìn theo bóng lưng cậu ấy đi vào nhà đóng cửa lại, rồi mới vui sướng chạy về nhà, không kịp chờ đợi mà nói cho ba mẹ biết Trung Thu này sẽ có bạn học tới nhà chơi.

Mẹ xoa xoa đầu tôi, cười híp mắt nói: “Hà Ý nhà chúng ta có bạn học mới rồi.”

Tôi ôm mẹ làm nũng. Cho dù có lớn đến thế nào, trưởng thành bao nhiêu thì cái ôm của mẹ mãi mãi là ấm áp, an toàn nhất, là cảng tránh gió lớn nhất cõi đời này.

Ngày Trung Thu chúng tôi được nghỉ học, tôi đã tỉnh từ sáng sớm, trằn trọc mười phút cũng không thể ngủ tiếp được, liền quyết định rời giường, chạy đến nhà cậu ấy tìm cậu ấy. Nhà cậu ấy có một khu vườn nhỏ, bên trong trồng rất nhiều loại cây mà tôi không biết, lúc đầu tôi còn tưởng đó là cỏ dại, sau thấy cậu ấy tưới nước, mới biết đó là cây mà cậu ấy trồng.

Tôi đứng bên trong màn sương mỏng của buổi sớm, gõ cửa vài cái, nửa ngày cũng không thấy có người ra mở cửa. Vì vậy tôi liền đi bộ trên con đường nhỏ đến quầy điểm tâm mua bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành và cháo trở về, sau đó tôi dời đi chậu hoa nhỏ đặt ở trước cửa, lượm chìa khóa rồi mở cửa vào nhà.

Sau cái lần cậu ấy để quên chìa khóa, tôi và cậu ấy cùng đi đến chỗ thợ khóa đánh một cái, giấu ở bên dưới cái chậu hoa đặt trước cửa, chủ yếu là để phòng hờ.

Nhà cậu ấy tôi đã tới rất nhiều lần, ngôi nhà có ba tầng, đồ vật bên trong đã bố trí nhiều năm rồi, được quét tước rất sạch sẽ, mang một tư vị cổ xưa đặc biệt.

Tôi đặt điểm tâm lên bàn ăn, đi lên lầu gọi cậu ấy rời giường. Cận Sở nhìn qua chính là một cậu bé người cá xinh đẹp, chỉ có cái tật tham ngủ là giống với người đẹp ngủ trong rừng, ngày thường đi học thì đồng hồ chỉ đúng ba mươi mới rời giường, một phút cũng không muốn ngủ thiếu. Có một quãng thời gian dài tôi luôn hoài nghi chuyện cậu ấy nguyện ý kết bạn cùng tôi có phải là bởi vì tôi chủ động muốn chở cậu ấy đến trường, vì thế cậu ấy có thể ngủ nhiều hơn mười phút so với bình thường hay không.

Bởi vậy mỗi khi được nghỉ lễ tới tìm cậu ấy đi chơi, thì y như rằng mười lần hết chín lần cậu ấy còn đang say trong giấc mộng. Nhiều lần như vậy nên cậu ấy để tôi tự mình lấy chìa khóa mở cửa, đỡ phải phiền phức các loại. Tôi âm u phỏng đoán một chút cũng có thể là cậu ấy không muốn giấc ngủ ngon, không mộng mị của mình bị quấy nhiễu, sau đó tôi đối với việc gọi cậu ấy rời giường càng tăng thêm mấy phần hứng thú.

Cậu ấy tuy rằng tham ngủ, nhưng lại vô cùng dễ tính, cũng không có tính khí của người mới rời giường, mỗi lần bị gọi dậy nếu là còn buồn ngủ thì ngồi ở trên giường dụi dụi mắt, chờ tỉnh táo một chút rồi hướng tôi mỉm cười, sau đó rời giường đi rửa mặt.

Lúc tôi mò tới phòng cậu ấy thì cậu ấy còn đang ôm chăn ngủ say sưa, nửa người đè lên chăn, áo ngủ đều bị hở đến lung ta lung tung, vạt áo cũng bị cuốn lên đến trên eo, ống quần bị vén đến đầu gối, lộ ra từng mảng lớn da thịt trắng nõn đến chói mắt.

Tôi nhìn thấy có chút buồn cười, kéo chăn mền đem cậu ấy một lần nữa bao lại, cười nhạo một tiếng: “Tướng ngủ thật là kém.”

Cậu ấy đang ngủ say, nghe thấy âm thanh cũng chỉ giật giật vài cái, thay đổi một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp, đến cả đôi mắt cũng không thèm mở.

Tôi nhìn khuôn mặt điềm tĩnh lúc ngủ của cậu ấy, bỗng nhiên sinh ra mấy phần không đành lòng. Vì vậy dựa vào một bên giường, yên lặng ngồi một hồi, sau đó xoay người một cái, dựa vào bên mạn giường cạnh cậu ấy nằm xuống. Dần dần cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, rã rời.

Mùi hương trên người cậu ấy rất dễ chịu, mang lại cảm giác thanh mát, dịu nhẹ, khoan khoái, mơ hồ bên trong tỏa ra tràn ngập hương vị ngọt ngào. Tôi nhích lại gần cậu ấy hơn một chút, cậu ấy trở mình, đôi mắt vẫn nhắm, lông mi rất dài, nhẹ nhàng mím lại đôi môi tựa như cánh hoa tươi, ẩm ướt, căng mọng.

Tôi ngẩn người nhìn nửa ngày, giống như là bị đầu độc, đến khi hồi phục lại tinh thần, thì bản thân đã cúi đầu, khẽ chạm lên môi của cậu ấy. Trong phút chốc, toàn bộ ba hồn bảy vía đều nhanh chóng vọt ra, bay đi mất. Mọi diễn biến xung quanh của thế giới này, đều từ từ rời xa. Trong không gian trở nên yên lặng như tờ. Bên tai chỉ còn sót lại mỗi nhịp tim cuồng loạn của bản thân tôi cùng với tiếng hít thở trầm thấp.

Cậu ấy vẫn cứ yên tĩnh ngọt ngào say ngủ trước mắt tôi, trong khi đó cơn buồn ngủ của tôi lại biến mất không còn một tí nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu ấy, không biết rốt cuộc là mình đang làm gì cái gì, cũng không hiểu tại sao trong nháy mắt đó lòng mình lại tê dại đến vậy.

Cuối cùng nhịp tim cũng từ từ bình phục lại, tôi nghiêng người đem mặt vùi vào bên trong gối, từ từ thở ra.

Trần nhà cùng vách tường của phòng ngủ đều được sơn màu trắng sữa, theo năm tháng  trên góc tường đã lộ ra vài vết ố vàng, vào những lúc khí trời ẩm ướt thì lại đặc biệt rõ ràng hơn. Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ tường bị ố kia, trong lòng cảm thấy có thể là tôi gặp quỷ rồi.

Tới gần bữa trưa cậu ấy mới tỉnh ngủ, nhân lúc cậu ấy đang rửa mặt tôi đem bữa sáng mà mình mang tới cho vào lò vi sóng, hâm nóng qua loa một chút, cũng lấy luôn phần cơm tối qua còn dư lại chiên với trứng, xem như là bữa trưa của cả hai người.

Mỗi lần ăn cơm ở nhà cậu ấy tôi đều giành chân xuống bếp, cậu ấy cứ khoa tay múa chân khăng khăng tôi là khách vì vậy để tôi nghỉ ngơi còn cậu ấy đi làm cơm, cuối cùng đều bị tôi “một câu nói trúng tim đen” vạch ra: “Nhưng là tay nghề của mình tốt hơn cậu.”

Mỗi khi cậu ấy không còn gì để nói, không thể khác hơn là mỗi lần ăn cơm ở nhà tôi đều giành đi rửa chén, có lúc còn thay tôi dọn phòng, thật là một chút lợi lộc cũng không chịu chiếm.

____ Cảm ơn.

Cậu ấy dùng ngôn ngữ tay với tôi, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Mặt tôi hơi nóng lên, nhanh tay đẩy cái đĩa đến trước mặt cậu ấy, oán giận nói: “Sao lại ngủ dậy trễ như vậy, một ngày ăn hai bữa là không được, cả người vốn đã gầy rồi mà.”

Cậu ấy chỉ mỉm cười, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn tôi, ánh mắt mềm mại giống như lông vũ.

Tôi nhanh chóng chuyển tầm mắt, cúi đầu xuống cầm lấy cái muỗng ăn vội mấy miếng cơm.

Lúc cậu ấy đi tới nhà tôi trên tay còn mang theo một chút hoa quả và hai chai rượu. Tôi đã nói với cậu ấy là không cần mang theo mấy cái gì đó, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì muốn đưa, bằng không sẽ không đi nữa, tôi không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp với cậu ấy, cầm lấy đồ vật mà cậu ấy mang đến.

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi nói: “Hoặc là để mình xách, hoặc là không mang theo.”

Nếu như cậu ấy có đuôi, chắc chắn là đã tiu nghỉu mà cụp xuống rồi.

Vì trước đó tôi đã đề cập với ba mẹ chuyện cậu ấy không thể nói chuyện, nên trên bàn cơm cũng có thể nói là vui vẻ, hài hòa.

Cậu ấy lớn lên ngoan ngoãn, lại xinh đẹp, vừa nhìn thì đã biết chính là một đứa trẻ tốt, rất dễ dàng được người lớn yêu thích. Mẹ tôi gắp cho cậu ấy rất nhiều món ăn, cười híp mắt cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc tôi, hi vọng sẽ thường xuyên tới nhà tôi chơi. Ba tôi ở nhà vẫn luôn mang một bộ dáng nghiêm túc, thận trọng, vậy mà khi đối đãi với cậu ấy lại có chút ôn hòa, tôi nhìn mà có chút ghen tỵ.

Chỉ là, nhìn thấy khoảng thời gian mọi người trò chuyện với nhau, cậu ấy chỉ có thể lắc đầu hoặc gật đầu, tôi nhìn mà có chút đau lòng. Nếu cậu ấy có thể nói được thì tốt biết bao, tôi thật sự muốn thay cậu ấy đến chỗ phù thủy biển, đem giọng nói của cậu ấy quay trở về.

Đợi lúc học kì này kết thúc, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.

Mọi cuộc vui rồi cũng sẽ tàn, chỉ là gặp lại rồi chia xa quá mức vội vã, có lúc buổi sáng tỉnh dậy tôi lại hoài nghi có phải mình đã mơ một giấc mộng thật dài, mơ tới ba mẹ đã lâu không gặp của mình.

Mà ở trong phòng ngủ chính là một cái giường mới, trong phòng tắm treo khăn mặt lơ lửng, trên bồn rửa mặt lại xuất hiện nhiều hơn mấy cái bàn chải đánh răng, mọi thứ như đang nhắc nhở tôi đây không phải là giấc mộng, chỉ là những chuyện tốt đẹp rồi cũng sẽ giống như giấc mộng, dễ vỡ giống nhau mà thôi.

Trước khi ba mẹ đi, tôi đã giận dỗi rất lâu, chỉ trích bọn họ coi trọng công việc hơn con của mình. Mẹ xoa đầu tôi, áy náy nói xin lỗi, nói chờ bà về hưu, nhất định sẽ ngày ngày ở bên tôi, cho dù tôi có thấy nhàm chán cũng sẽ không đi, sau đó đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, bên trong chính là hơn phân nửa số tiền mà ba và mẹ đời này để dành.

Tôi không biết làm sao, ông chỉ nói: “Cầm lấy đi, con đã lớn rồi.”

Sau đó tôi quả thật hoài nghi có phải hay không ba tôi có năng lực biết trước tương lai, vì vậy nên đã chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện.

Mãi đến tận giao thừa bọn họ cũng chưa có trở về, tôi và Cận Sở cùng nhau gói sủi cảo giữ tuổi, ngày thứ hai liền phát hiện có bao lì xì được nhét dưới gối của tôi, không cần nói cũng biết chắc chắn là cậu ấy lén lút nhét ở đây.

Tôi siết chặt tiền lì xì trong tay, trong lòng lại nóng lên từng trận.

Mùng một siêu thị không mở cửa, cũng may cậu ấy đoán được trước, nên trong năm đã lôi kéo tôi đi siêu thị mua một đống rau dưa, trái cây và thịt cất trữ trong tủ lạnh.

Cả ngày mùng một chúng tôi cùng nhau vùi đầu ở nhà, mở điều hòa ấm áp ngồi xem ti vi, chơi bài, xem sách giải trí, cùng nằm trên ghế sa lông trải thảm nhung chợp mắt, khi nào đói bụng thì xuống nhà bếp làm đồ ăn.

Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng lại là một năm mới náo nhiệt. Trong ti vi đang phát lại chương trình chúc mừng năm mới hồi đêm giao thừa, nồi, bát, muôi, đũa đụng vào nhau vang lên những tiếng lanh lảnh, nồi súp đặc đang đun mở nắp, trong nháy mắt hơi nước bay lên lượn lờ, ngay sau đó cả phòng nhanh chóng tràn ngập hương vị ấm áp, tươi mới.

Chúng tôi mỗi người một bát, co chân ngồi trên ghế sô pha, miệng nhỏ mím môi lại. Mặt của cậu ấy bị hơi nóng thổi đến, so với thường ngày tái nhợt tuấn tú thì nhiều hơn mấy phần sắc đỏ, phảng phất như bông hoa đòa nho nhỏ nhu hòa, tươi mát mà xinh đẹp.

Tôi thỉnh thoảng nhìn cậu ấy chằm chằm, cậu ấy liền hướng tôi nhẹ nhàng nở nụ cười. Chính là cái kiểu chuyện gì cũng không biết, cùng với nụ cười mang theo tính trẻ con với lúm đồng tiền.

Qua hết Tết Nguyên Tiêu, chúng tôi phải quay lại trường học.

Không khí năm mới của tháng giêng còn chưa tan đi, trong sân trường liếc nhìn chung quanh cũng có thể thấy được hình ảnh học sinh, giáo viên chúc mừng năm mới lẫn nhau, trong phòng học càng náo nhiệt hơn, mọi người thao thao bất tuyệt thảo luận tết này mình ăn món gì ngon, thu được bao nhiêu tiền lì xì,…

Đối với những loại thảo luận này, Cận Sở chưa bao giờ tham gia, ở bàn trên lớp phó học tập quay đầu xuống, nói chuyện với tôi: “Hà Ý, năm mới vui không? Thu được nhiều lì xì không?”

Lớp phó học tập, tên như ý nghĩa, không nhất định là phải học giỏi nhất, nhưng nhất định phải là người mà cả lớp thích học tập cùng nhất, mà mọi người đều giống nhau đối với những bạn học giỏi là những cảm xúc khó giải thích được, yêu thích hoặc là căm ghét. Người trước là sùng bái, người sau tự nhiên chính là ghen tỵ.

Lớp phó học tập của lớp chúng tôi là một chàng trai, cậu ta đeo một cặp kính mắt còn dày hơn cái đít chai, lùn lùn như một hạt đậu chưa phát dục, đi ra ngoài nói cậu ta là học sinh cấp hai cũng có người tin. Bất quá tôi nhìn cậu ta rất vừa mắt, bởi vì cậu ta là một trong số ít bạn học không xa lánh Cận Sở.

“Vui lắm, rất nhiều.” Tôi đáp.

Lớp phó học tập vui vẻ chuyển hướng sang Cận Sở: “Cận Sở, cậu thì sao?”

Cận Sở đem vở dựng thẳng lên: Vui lắm, rất nhiều.

Lớp phó học tập đẩy đẩy kính mắt lên, ngơ ngác a một tiếng, nói: “Hai người có thần giao cách cảm à.”

Tôi trả lễ lại, tốt bụng hỏi: “Cậu thì sao?”

Nghe vậy, cậu ta không khỏi cao hứng, kể đến nơi đến chốn cho chúng tôi nghe một đống chuyện hồi cậu ta về nhà tổ ăn tết, nào là con chó ở nhà tổ đáng sợ ra sao, rồi cậu ta bị chó cắn như thế nào,..

Tôi quyết định thu hồi lại lời nói của mình, có lẽ cậu ta chính là không hiểu cái gì gọi là xa lánh.

Lúc Cận Sở nghe cậu ta nói những chuyện vặt vãnh này, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, tôi không cẩn thận liền ngơ ngẩn, mất hồn, lớp phó học tập gọi tôi ba tiếng, tôi mới chậm rì rì phản ứng lại: “A?”

“Lớp trưởng nói cuối tuần này lớp chúng ta tụ tập lại đi chơi, hỏi cậu có đi hay không?” Cậu ta hỏi câu này đã là lần thứ tư rồi.

Tôi theo bản năng nhìn về phía Cận Sở.

“Cận Sở cũng sẽ đi! Đúng không?” Lớp phó học tập mong đợi nhìn về phía cậu ấy.

Cậu ấy khổ sở liếc mắt nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tôi biết cậu ấy không muốn đi, nhưng cậu ấy càng không đành lòng từ chối ánh mắt tràn ngập mong đợi của người khác.

Cậu ấy đi đâu thì tôi đi đó. Tôi nói: “Mình cũng sẽ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.