Mỹ Nhân Nhập Vai

Chương 39




Ánh mặt trời ngày xuân hiền hòa ấm áp, trong gió cũng mang theo hơi ấm, Minh Nhiễm che miệng ngáp một cái, trong hơi thở toàn là hương hoa lê.
Nàng chậm rãi đi tới, gió đưa hoa theo hành lang bay tới, nở rộ khắp nơi.
Trong cung không dễ trồng hoa lê, quá mức thuần tịnh.
Trong cung cũng không thể trồng một loại hoa khắp nơi, không trang nghiêm.
Tuân Nghiệp thu tầm mắt lại, phút chốc cảm thấy trong cung trồng mấy gốc hoa lê cũng không có gì là không tốt.
Sau khi ra khỏi nhà nhỏ, đoàn người lại đi về phía xe ngựa, cứ tưởng là cứ thế đi thẳng về cung luôn, lại không nghĩ tới lại vòng một vòng trong thành rồi dừng lại ở Lâu Ngoại Lâu.
“Hôm nay hưu mộc, trong cung cũng không có việc gì, không cần vội vàng về cung, lát nữa còn phải đi một chuyến tới Cảnh Vương phủ nữa ạ.” Vương công công thấy nàng nghi hoặc, giải thích một câu.
Sớm có người chuẩn bị nhã gian từ trước, trên bàn đã sắp sẵn trà bánh rồi.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng bàn với vị này, lúc đầu Minh Nhiễm còn không quen lắm, chẳng qua trước giờ nàng là người không để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt đó, tay vừa cầm đũa, suy nghĩ gì cũng ném sau đầu hết.
Tuân Nghiệp nhẹ múc một chén canh, cười lắc lắc đầu.
Hôm nay cơm trưa ăn có hơi muộn, sau khi ăn xong lại nghỉ ngơi một lát, đợi bọn họ lên đường chính bên ngoài Lâu Ngoại Lâu, xe ngựa ngừng lại trước cửa Cảnh Vương phủ thì đã gần hết giờ Mùi.
Trên thềm đá Vương phủ, treo biển vàng gỗ đỏ.
Người đứng trước mặt, mặc áo bào gấm sắc đỏ tím, eo treo đai ngọc, còn có một túi tiền màu trắng phối màu, mày mạo tuấn lãng, môi mỏng mắt dài, đúng là thế tử Cảnh vương Tuân Miễn.
Y hành lễ mà không thấy người trên xe vén rèm bước xuống, vẫn cung kính hành lễ.

Vương công công nhấc màn xe lên, Tuân Nghiệp bước ra, gật gật đầu miễn lễ.
Tuân Miễn đứng lên, đuôi mắt liếc nhìn thấy Minh Nhiễm, sửng sốt một thoáng, sau khi phản ứng lại cũng chắp tay chào hỏi.
Minh Nhiễm lại không chú ý gì đến ý, liếc mắt nhìn xuống túi tiền màu trắng treo bên hông, lại nghĩ tới vở kịch Lý Nam Nguyệt diễn cho Nhị tỷ tỷ của nàng xem kia, nhếch nhếch khóe môi, lộ ra ý cười.
Nàng muốn cười, rồi lại để ý địa điểm và thời gian không đúng, gắng sức đè lại.
Tuân Miễn bị vẻ mặt quỷ dị của nàng làm cho nhướng thẳng mày, vẫn là Tuân Nghiệp hỏi tới Cảnh Vương, y mới tiến lên một bước trả lời, bỏ chuyện này sang một bên.
“Phụ vương ăn cơm trưa có đụng tới một bình rượu quỳnh tô mới ủ, có hơi say, mới rồi đã dâng canh giải rượu cho người, nôn khắp một phòng, tạm thời không nhấc người dậy được, còn xin ngài thứ lỗi.”
Lời này của Tuân Miễn đã nói giảm đi nhiều, Cảnh Vương kia đâu phải chỉ là không dậy nổi, rõ ràng là say như chết, đến cả xương cốt cũng nhiễm men rượu.
Lần đó Vân Thái phi cầm gậy đánh ông ta rồi trách mắng một phen, nhưng lại không thức tỉnh ông ta được tí nào, một lần hai lần, bà ta cũng lười phải nói thêm gì,  để tránh cho ông ta say xỉn rồi nói lung tung bậy bạ liên lụy tới cả phủ, thẳng thừng sai hạ nhân đóng cổng viện lại, không cho phép Cảnh Vương ra khỏi cửa.
Cảnh Vương không thể ra cửa thì ôm bình rượu nốc mỗi ngày, càng không thèm kiềm chế gì nữa.
Tuân Miễn nhớ tới cảnh tượng y vừa mới thấy, trong lòng cười khổ, cũng không biết vì sao phụ vương lại thế này, ngày lại ngày cứ như trời sập xuống người vậy.
Tuân Nghiệp rất rõ ràng tình huống trong Cảnh Vương phủ, cười một cái, không nói một chữ về chuyện say rượu.
Chàng chỉ nói: “Không sao, hôm nay trẫm tới phủ cũng chỉ là đột nhiên nổi hứng, hoàng huynh đã không lên triều nhiều ngày rồi, mãi không thấy, muốn tới xem thế nào.”
Thế tử Cảnh vương đúng là có khác biệt còn Cảnh Vương chỉ là một người nhàn tản, lên hay không lên triều cũng không có gì lạ cả.
Chỉ là nửa năm nay hành động có hơi chiều, thích lén tới phủ đại nhân này một cái, tới phủ vị Quốc công kia ngồi một chút, muốn lôi kéo thêm nhiều người ủng hộ cho con trai ông ta, an tâm nhiều hơn chút.
Để con hắn có thể thuận lợi bước lên đế vị, rồi ông ta cũng thuận theo dọn vào cung, có thể ân ái không rời với người mà lão tưởng niệm trong lòng kia.
Đáng tiếc lại không được như mong muốn.
Tuân Miễn không muốn dẫn chàng tới viện của Cảnh Vương cho lắm, nhưng cũng không thể đi ngược lại thánh ý, chỉ đành đưa mắt ra hiệu, ý bảo gã sai vặt nhanh chóng qua bên kia đánh tiếng một cái, ít gì cũng xua bớt men rượu trong phòng đi.
Minh Nhiễm đi theo bên cạnh hoàng đế bệ hạ, nhìn rõ ràng ánh mắt lén lút qua lại này của y.
Trong phủ Cảnh Vương, Vân Thái phi quản những việc vặt, Cảnh Vương phi đóng cửa ở trong Vinh An Viện không hề bước chân ra ngoài, không để ý tới chuyện gì cả. Ngoài ra trong phủ không có vị nữ chủ tử nào khác nữa, một mình Cảnh vương bình thường cũng ở trong viện của mình.
Nha hoàn ma ma trong chính viện đang luống cuống tay chân thay quần áo mới cho Cảnh Vương, lôi kéo người đang ôm bầu rượu nửa tỉnh nửa say lên ghế nằm, lại đốt không ít huân hương dịu ngọt trong phòng lên.
Mấy người Minh Nhiễm vừa tới đã ngửi được mùi hương khó chịu.
Nàng ngừng thở, đứng ở cửa do dự, không muốn đi vào trong cho lắm.
Tuân Nghiệp quay đầu, nhẹ giọng nói: “Trong phòng  có hơi ngột ngạt, nàng chờ ở đây một lát đi, trẫm sẽ ra nhanh thôi.”
Minh Nhiễm cầu mà không được, cười tủm tỉm gật gật đầu nói vâng.
Hai thúc cháu Tuân Nghiệp và Tuân Miễn cũng đi vào, Minh Nhiễm đứng trước khung cửa, chăm chú nhìn vào trong.
Cảnh Vương nằm liệt trên ghế, nửa híp mắt, quầng mắt xanh lè, mặt sưng vù, nản lòng thoái chí.
Hai ma ma lực lưỡng nâng người dậy, qua loa thỉnh an một cái.

Tuân Nghiệp cũng không so đo ông ta thất lễ, ngồi trên ghế, đẩy trà nóng mà hạ nhân mới dâng ra.
Cảnh Vương lại rót một ngụm rượu vào miệng, hàm hồ nói: “Sao Thánh thượng lại rảnh rỗi mà tới đây?”
“Hôm nay không có việc gì, thuận đường tới thăm một chút.”  Tuân Nghiệp đánh giá ông ta từ trên xuống dưới một phen, thong thả nói: “Tang kỳ của Lý Thái hậu còn chưa qua, tuy không phải là mẫu tử ruột thịt nhưng hoàng huynh cứ say bí tỉ thế này, truyền ra ngoài nghe cũng không hay cho lắm.”
Không nói tới Lý Thái hậu còn bớt, vừa nhắc tới xém tí nữa thì Cảnh Vương bóp nát bầu rượu sứ xanh trong tay.
Tuân Nghiệp hơi mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt, lại nói thêm vài câu về việc Lý Thái hậu bệnh chết, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Minh Nhiễm vừa thấy, hỏi: “Bệ hạ, chúng ta phải về cung rồi?”
Tuân Nghiệp nói: “Đi thăm Thuận Ninh rồi về.”
Hôm nay chàng tới Cảnh Vương phủ, chủ yếu là tới thăm Thuận Ninh, qua thăm Cảnh Vương nói vài câu, chẳng qua là thuận đường thôi.
Thuận Ninh quận chúa bị bệnh, cả người đều uể oải, lúc nhìn thấy Tuân Nghiệp thì ngồi dậy, cong mắt cười, vui vẻ gọi một tiếng cửu thúc.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, Vân Thái phi  dạy bảo cô bé rất tốt.
Tuân Nghiệp không thích cha mẹ ruột của bé nhưng lại yêu thương cô cháu gái nhỏ này vài phần.
Thuận Ninh quận chúa rất thân thiết với Minh Từ nhưng lại chỉ gặp qua Minh Nhiễm có vài ba lần. Cô nhóc tuổi còn nhỏ, giờ lại đang ốm, đầu óc cũng không linh hoạt, căn bản không nhớ rõ đây là ai.
Cô nhóc chớp chớp mắt phượng, ôm chăn hỏi Tuân Nghiệp: “Cửu thúc, vị tỷ tỷ này là ai, Thuận Ninh nên xưng hô thế nào cho phải ạ?”
Tuân Nghiệp ngồi xuống mép giường, khẽ cười, “Cửu thẩm của cháu.”
Bỗng dưng Minh Nhiễm trợn tròn mắt, theo phản xạ nhìn về phía chàng, lại thấy một gương mặt bình tĩnh không khác gì ngày thường.
Nàng cảm thấy mình có phản ứng lớn hơn bình thường một chút, nặn ra nụ cười, mắt như hoa đào, trả lại một tiếng quận chúa.
Thuận Ninh quận chúa lắc lắc đầu, hai ngón trỏ gõ gõ nhau, sửa lại cho đúng: “Cửu thẩm phải gọi là Thuận Ninh nha.”
Minh Nhiễm nghe thế thì không cảm thấy vui.
Minh Nhiễm và Tuân Nghiệp cũng không ở lâu trong Cảnh Vương phủ, chờ bọn họ đi chừng nửa tiếng rồi, Vân Thái phi mới từ chỗ chị em cũ quay về phủ.
Quản giam bẩm báo chuyện Nguyên Hi đế tới phủ, lại nói tới chuyện Cảnh Vương say không biết gì, trong lòng Vân Thái phi tức giận, tới chính viện đuổi hết hạ nhân đi, túm lại Cảnh Vương mắng to một trận.
Trong phòng không có ai, bà ta nói chuyện cũng không cần phải để ý nhiều.
“Ngươi cái đứa nghiệp chướng sinh ra đòi nợ này, ngươi đúng là thứ khốn nạn, Lý thị chết thì cũng chết ngươi còn muốn thế nào? Một đứa hạ tiện không biết liêm sỉ cũng đáng để ngươi nhớ thương khiến bản thân thấp hèn đến thế!”
Vân Thái phi hung hăng túm lấy tay ông ta, “Gì mà chết bệnh, nghe là đã biết mượn cớ hồi, tiện phụ kia mà còn nhìn trúng cái loại như ngươi cùng nhau dâm loạn, tám chín phần mười là bị người bắt gian tại giường, cũng chỉ có loại ngu xuẩn như ngươi mới cảm thấy tiện phụ kia băng thanh ngọc khiết, cao cao tại thượng!”
Vân Thái phi một tiếng tiện phụ, hai tiếng tiện phụ, khiến Cảnh Vương ngồi bật dậy, mở to mắt đỏ như máu ra nhìn, cắn chặt răng: “Mẫu phi, ta biết xưa nay người không đối phó nổi với nàng, nhưng người cũng không cần phải bôi nhọ vô căn cứ như vậy được!”
Vân Thái phi cười lạnh, “Ngươi không tin? Đàn Nhi bên người Lý thị là do ta cài vào trong cung đó, người ta ở Trường Tín Cung ba ngày hai bận đều có người tới hầu hạ, còn tiêu dao tự tại hơn cái thứ ngu xuẩn như ngươi nhiều.”
“Đàn Nhi?” Cảnh Vương ngây người, “Đàn Nhi là người của mẫu phi?”
Vân Thái phi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của ông ta, thở cũng khó khăn, sao bà ta lại sinh ra đứa con ngu dốt thế này chứ?
Bà ta dùng chút xíu kiên nhẫn còn sót lại, nói: “Lý thị chưa bao giờ để ngươi trong lòng, sao ngươi lại phải bận tâm tới chứ? Con à, biển khổ vô biên quay đầu là bờ, tiện phụ kia nhất định là bị Thánh Thượng bắt gian tại giường mới có thế đang yên đang lành đi đời nhà ma, đột nhiên chết bệnh.”
Cảnh Vương tự động bỏ qua câu trước, tâm tư đều đặt hết vào nửa cuối, ông ta đỏ mắt: “Ý mẫu phi là…. Thánh Thượng hại nàng?”

Vân Thái phi cười lạnh: “Gì mà hại nàng, đó là trừng phạt đúng tội với ả ta!”
Ông ta ngoan cố tới mức làm cho mẹ ruột mình cũng cảm thấy buồn nôn, Vân Thái phi phất tay áo bỏ đi, nhìn cũng không thèm nhìn ông ta một cái.
Cảnh Vương đờ đẫn ngồi trước cửa sổ, lau sạch hai giọt nước tụ ở khóe mắt, hai tay nắm chặt.
…………
Cuộc nói chuyện trong Cảnh Vương phủ Minh Nhiễm không hay biết gì, buổi chiều nàng về lại Phù Vân Điện, mấy người Hàn Quý phi tới tìm nàng ngay, nói là bên chỗ Hiền phi có gọi người tới vẽ vài bức tranh cho các nàng xem chơi.
Minh Nhiễm không nớ làm mất hứng của mấy nàng ấy, thế là đi theo cùng, đợi cho tranh vẽ xong thì hoàng hôn cũng ngả bóng.
Trở lại điện dùng chút cháo trắng rau dưa đơn giản, nghỉ ngơi một lát lại đi đánh răng rửa mặt một phen, rồi leo lên giường ngủ.
Hôm nay ra ngoài đi tới đi lui, cứ cảm thấy mệt đến rã rời, vốn chỉ định nghỉ một lát, kê đầu lên gối chưa bao lâu thì ngủ mất.
Minh Nhiễm bị Thất Thất đánh thức.
Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa xoa mắt, đèn bản chỉ mở một cây, trong nhà ánh nên mênh mang.
Nàng ngồi yên, ngáp hai cái liền.
Lúc nhìn thấy Tuân Nghiệp ngồi trên giường dựa lưng trên gối mềm, vẻ mặt nàng quẫn bách.
Đầu ngón tay hơi lạnh lau đi giọt nước mắt sinh lí vì ngáp của nàng đi, cả người Minh Nhiễm cứng đờ, không phải là động tác của Tuân Nghiệp, mà là vì Thất Thất online.
“Xét thấy động lực thực hiện trừng phạt của người chơi vô cùng không đủ, thệ thống tự đưa ra hành động, BGM đang tự lựa chọn, đếm ngược 3,2,1 keng! “Vũ điệu tảo biển”, người chơi, nào, cùng Thất Thất nhảy điệu nhảy hạnh phúc của tảo biển nào!”
Bằng một tiếng, Minh Nhiễm ngồi thẳng người, cổ cứng ngắc vặn vẹo, nhìn hoàng đế bệ hạ mặt mày nhã nhặn, gian nan mở miệng: “Bệ hạ, ngài muốn xem múa không?”
Tuân Nghiệp nhẹ nhướng mày, “Hửm?”
BGM đã vang lên trong đầu, bởi vì nửa ngày nàng không có động tác gì, hơi hơi ngửi thấy mùi chồn đánh rắm rồi.
Minh Nhiễm tỉnh táo trong nháy mắt, đột nhiên nhảy bổ khỏi giường, quơ quơ tay theo Thất Thất.
Nhảy nửa ngày chịu không nổi nữa rồi.
Thất Thất hai mắt nhìn nhìn, cứ cảm thấy sao sao ấy, sau đó mới đủng đỉnh nói: “Ặc, người chơi,…. Cây tảo biển của bạn bị người ta phun thuốc à?”
Minh Nhiễm: “??” Ngươi nói cái quỷ gì thế?

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.