Mỹ Nhân Như Họa

Chương 35



Tuy không mua được ngựa con hãn huyết, nhưng mà Ngụy Tiện Uyên lại chộp được ngựa con hai vạn lượng bạc cho Tiểu Kỳ Lân, cộng thêm một vạn trước đó, Tiểu Kỳ Lân đã có gia sản ba vạn ngân lượng. Ba vạn lượng vàng ròng bạc trắng, đủ Thẩm Họa ở Thẩm trạch quê quán Hàng Châu trải qua bình bình đạm đạm cả đời với Hồng Ngọc. Cho nên, trên xe ngựa Thẩm Họa ôm Tiểu Kỳ Lân cảm giác là ôm một “Em bé vàng”, sức nặng trên đùi cũng cảm thấy nặng trịch vài phần.

Lại nói, cũng không biết là Tiêu tướng quân dỗ em bé vàng này như thế nào, Tiểu Kỳ Lân lại không buồn bực bởi vì chuyện ngựa con hãn huyết, mà ngược lại ôm cọp vải và kiếm gỗ chơi đùa chém giết giống như bình thường, cũng không bị ngựa con ảnh hưởng tí nào.

Bởi vì sinh nhật lần đầu tiên của Dục Ca Nhi chưa mua cho cậu con ngựa sớm nhớ chiều mong, để lại tiếc nuối, đáy lòng Thẩm Họa thương tiếc cậu nhóc này, trên đường cũng bèn chăm sóc càng cẩn thận, lấy khăn bên hông lau cái trán rịn mồ hôi của cậu nhóc một cái, thuận tay cầm một khối quế hoa cao trên dĩa ở bàn trà nhỏ khác đưa cho Tiểu Kỳ Lân ăn. Ở trước mặt con trai, Tiêu tướng quân luôn có loại cảm giác ấm ức, khi nào Họa Nhi nàng cũng có thể tự nhiên thân thiết với hắn như vậy.

Thẩm Họa chỉ lo Tiểu Kỳ Lân, chưa từng nhìn thấy gương mặt tuấn tú u ám này, vừa vui mừng chăm sóc Dục Ca Nhi, vừa kinh ngạc hỏi: “Hôm qua trở về, biểu ca là nói thế nào dụ dỗ Dục Ca Nhi? Sao hôm nay yên tĩnh dễ dụ như vậy?”

Tiêu tướng quân dựa vào buồng xe, mắt phượng nhướng lên, “Biểu muội thật sự muốn nghe?”

Chỉ là không đợi Tiêu Dịch nói rõ, Tiểu Kỳ Lân bèn ngừng động tác trong tay, dùng thịt móng vuốt dính chèm nhẹp vươn tay sờ bụng tiểu mẫu thân, mắt sáng lên, “Phụ thân nói chọn ngựa con thì không thể chọn tiên nữ muội muội? Cho nên Dục Ca chọn tiên nữ muội muội.”

Cậu nhóc nâng lên gương mặt tuấn tú chưa nẩy nở như là ngọc đẽo, con ngươi màu đen đen lúng liếng mong đợi, hỏi: “Lúc nào thì muội muội mới có thể ra ngoài từ trong bụng tiểu mẫu thân?”

Thẩm Họa đã sớm lãnh hội sự “Không biết xấu hổ” của Tiêu tướng quân, khẽ trợn mắt qua, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dịch lại tràn đầy vẻ hả hê, không hề tự giác chút nào. Hiện tại, Thẩm Họa “Ăn nhờ ở đậu” lại không cách nào kiên cường lên, lồng ngực khẽ chất chứa một hơi.

Tiểu Kỳ Lân bắt đầu hỏi đông hỏi tây ở bên tai nàng, rất hiếu kỳ đối với “Tiên nữ muội muội”, một lát hỏi nàng “Dáng dấp muội muội giống ai?”, một lát lại hỏi nàng “Muội muội có thể thích Dục Ca Nhi hay không?”......

Loại vấn đề này bảo nàng trả lời thế nào? Chính là giơ tay lên giả bộ mệt mỏi, ngáp một cái, “Dục Ca Nhi, đi tìm phụ thân con hỏi, ta muốn ngủ một lát.”

Tiêu Dịch trực tiếp lấy ra một nệm êm thơm hương từ chỗ xếp gọn phía sau, “Gối lên ngủ.”

Nhưng tiểu biểu muội lại khép mắt lại, dựa vào trên vách xe xoay người đưa lưng về phía hắn, nói rõ là không muốn để ý đến hắn. Tiêu tướng quân cũng không buồn phiền, ngược lại cảm thấy Tiểu Biểu Muội có thể hiện rõ tâm tình chân thật như vậy ở trước mặt hắn mới là tốt nhất. Hắn cũng không thu tay lại, nhưng cưỡng chế đưa nệm êm đi qua, để cho nàng dựa vào.

Ước chừng là thoải mái hơn so với trước kia, Thẩm Họa vốn muốn giả bộ ngủ một lát, nhưng theo bánh xe lắc lư thong thả, nói thật cảm thấy mí mắt càng thêm nặng nề......

Tiêu Dịch thấy Tiểu Biểu Muội thật sự là ngủ thiếp đi, cái mũi nhỏ mượt mà phát ra hô hấp dần dần đều đặn mà an ổn, lập tức đứng dậy gào thét phu xe dừng xe ngựa lại nghỉ ngơi tại chỗ, lại gọi Trụy Nhi dặn dò ôm Dục Ca Nhi đến cạnh dòng suối nhỏ bên ngoài chơi một lát.

Tiêu Dịch thì lại dịch thân thể ngồi một mình ở bên cạnh Thẩm Họa, ngoài xe ánh nắng vàng rực rỡ, có điều cách một tầng cửa sổ xe che lụa mỏng, chỉ có chút ấm áp chiếu vào, bao phủ ở trên mặt nàng dựa vào một góc ngủ, tóc đen như tơ lụa mềm mại tản ra ở một bên, nổi bậc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm xinh đẹp trơn bóng, lông mi đen đậm dường như cũng phiếm một quầng màu vàng sáng, chói người không dời nổi mắt.

Nàng khép lại con ngươi, ngủ điềm tĩnh mà yên ổn, gò má non mềm trắng hồng hào, môi đỏ mọng khẽ mở......

Trái tim Tiêu Dịch rung động rất nhỏ một cái...... Còn có thể có cơ hội gặp lại được người này, hơn nữa giữ nàng chân thật ở bên cạnh giống như bây giờ, nhất định chính là trời cao cho cả đời Tiêu Dịch hắn quà tặng tốt nhất, về sau liền muốn vững vàng bắt được nàng giống như vậy, ở lại bên cạnh mình cố gắng che chở như là trân bảo, cũng không dám vứt bỏ nữa.

Hắn không tự chủ được duỗi ra cánh tay thật dài, ôm tiểu cô nương vào trong ngực, lại chăm chú nhìn nàng, mu ngón tay trượt nhẹ qua gương mặt của nàng, lại không nhịn được vuốt ve lên cánh môi mềm mại này, muốn dán lên......

Nếu nhất định phải làm thê tử của hắn, vì sao lại không thể? Nghĩ tới đây, hắn không do dự nữa, từ từ cúi người xuống, cúi đầu đến gần nàng, mùi thơm hoa nhài trên người nàng nhẹ nhàng quẩn quanh truyền đến chóp mũi hắn.

Đến gần môi này chỉ có khoảng cách một ngón tay, Tiêu Dịch đột nhiên dừng lại, lại chuyển lên trên, môi chỉ rơi vào tóc rối trên trán Thẩm Họa. Dung nhan tuấn mỹ của hắn chợt lộ ra nụ cười, lưu lại một câu nói bèn nhẹ nhàng để nàng xuống, vén rèm lên nhảy xuống từ trên xe ngựa.

“Ngủ đi, Họa Nhi.”

Ngay sau lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của nam tử này, Thẩm Họa đột nhiên mở mắt, nàng ngồi dậy, thân thể dựa vào trên vách tường hít một hơi thật sâu. Vách tường xe ngựa bị mặt trời sưởi ấm áp, nhưng so ra kém nóng bỏng hơn trên mặt nàng bây giờ. Nàng ngơ ngác ngồi một lát, đôi mắt vốn là pha lẫn tăm tối càng ngày càng trong trẻo lên, lúc này mới vén rèm xe lên nhìn bên ngoài, kêu một tiếng, “Dục Ca Nhi, biểu ca......”

......

Đợi xe ngựa vào thành, bèn chuyển tới một chỗ chợ náo nhiệt, Tiêu Dịch nhảy xuống xe ngựa trước, một tay ôm lấy Dục Ca Nhi, một tay đỡ Thẩm Họa xuống. Nàng khép lại mũ che mặt theo Tiêu tướng quân cùng nhau đi dạo mấy gian tiệm tranh.

Cuối cùng Tiêu tướng quân đều nói không hài lòng, lấy ra ba vạn lượng hôm nay đổi thành ngân phiếu. Chưởng quỹ kia mới khẽ mở mắt, nhìn cũng tròn, vội vàng kéo xuống một cái chìa khóa dài dài từ bên hông, bảo gã sai vặt lội về nhà của hắn tìm kiếm ra một bộ tranh.

Thận trọng lần lượt trình cho hắn, chỉ nói mình cũng là người yêu thích tranh, bức họa tác (tác phẩm hội họa) “Cao Sơn Lưu Thủy” này vốn là không muốn lấy ra, nhưng...... Hắn nhìn chằm chằm ngân phiếu này đã đỏ cả mắt.

Xương tay Tiêu Dịch thon dài quen thuộc mở rộng, sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, hài lòng trả tiền, cuộn lại xếp gọn lại dẫn Thẩm Họa trở về xe ngựa.

Thẩm Họa quả thật có chút không dám tin, ba vạn lượng còn chưa có ấp nóng, đã cất vào túi tiền của người khác, nàng muốn hỏi hắn đây là vì sao? Cảm giác Tiêu Dịch không giống loại trong lúc rãnh rỗi sẽ đặc biệt dùng ba vạn lượng mua một bức tranh sông núi của danh gia tiền triều, tuy họa tác kia quả nhiên tuyệt diệu.

Mà mới vừa rồi, nàng thấy từ trong mắt Tiêu Dịch chỉ có thưởng thức phong nhã, nhưng không có cái loại cảm giác tình cảm chân thành gặp phải trân bảo đó.

Môi mấp máy, cảm thấy hỏi như vậy là có chút chất vấn thưởng thức phong nhã của Tiêu Dịch, hơn nữa nếu giống như tò mò ở trên xe ngựa lại hỏi ra chủ ý không đứng đắn, chẳng phải là càng lúng túng.

“Muội muốn hỏi ta vì sao muốn mua bức họa này?”

Thẩm Họa ngẩn ra, không biết làm sao Tiêu Dịch nhìn ra nghi ngờ trong lòng nàng, thuận theo nở nụ cười, gật đầu một cái.

Thật ra thì sáng sớm Tiêu tướng quân đã thấy Tiểu Biểu Muội nhúc nhích khóe miệng, hắn biết là nàng muốn hỏi chút gì, lại băn khoăn cái gì ở trong lòng, hắn đang đợi nàng há mồm. Có điều cuối cùng bờ môi đóng chặc kia nói cho Tiêu Dịch nếu hắn không hỏi nàng, có lẽ Tiểu Biểu Muội sẽ giấu ở trong lòng theo hắn trở về Hầu phủ rồi, trong lòng không khỏi xẹt qua vẻ mất mác.

Nàng...... Trước sau mang theo cẩn thận lấy lòng khi ở chung với hắn, ở trong lòng của nàng thay vì nói hắn là biểu ca của nàng, chẳng bằng nói hắn là Tiêu tướng quân có thể che chở nàng ở Hầu phủ.

Tiêu Dịch nói: “Đây là yêu thích trong lòng của Tĩnh Dư, ngày mai Họa Nhi có thể bằng lòng thay ta tặng cho nàng ấy.”

Ý lời này của Tiêu Dịch, sao có loại cảm giác nàng phải đi “Chịu đòn nhận tội”, cũng phải, nàng dùng thân phận của Tiêu Tĩnh Dư ra ngoài dạo chơi, lại đụng phải công chúa để cho người ta biết được, ngược lại thật sự phải đi giải thích rõ ràng một phen mới phải, nên nghiêm túc gật đầu một cái, “Ngày mai muội sẽ đi.”

Đến Hầu phủ, Thẩm Họa theo Tiêu tướng quân và Dục Ca Nhi đi Hành Vu uyển thỉnh an cho lão phu nhân trước, ngược lại không khéo gặp phải Mặc Lan cũng ở đây.

Mặc Lan quen sẽ vờ ngoan ngoãn, không chỉ là ở trước mặt lão phu nhân, ngay cả Tiêu Dịch cũng là biểu ca dài, biểu ca ngắn. Thật sự nhìn giống như là một thiếu nữ thiên chân vô tà (ngây thơ), còn không ngừng hỏi biểu ca vì sao không dẫn theo nàng cùng đi.

Tiêu Dịch cũng nhìn không ra cảm xúc, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, “Là Dục Ca Nhi yêu cầu.”

Một câu nói chẹn họng Mặc Lan chỉ có thể lúng túng cười đi sờ sờ đầu Dục Ca Nhi. Dục Ca Nhi không thích Mặc Lan đó là biểu hiện ở trên mặt, làm mặt quỷ lớn về phía Mặc Lan, ngược lại chọc lão phu nhân cười sung sướng.

Mà kể từ khi trở mặt lần trước, Thẩm Họa và Mặc Lan cũng chưa từng tiếp xúc nhiều hơn nữa. Ăn xong bữa tối, lão phu nhân giữ lại Dục Ca Nhi tối nay ngủ ở Kỳ Lân cư, ba ngày không thấy tâm can bảo bối này thật là nhớ nhung, Tiêu Dịch thì phải về phủ tướng quân.

Thẩm Họa ở lại phía sau một mình đi tìm Hải ma ma ngầm hỏi thăm mấy ngày nay Mặc Lan có thể nói những gì không tốt. Hải ma ma cũng thiên vị Thẩm Họa, nói là gần đây việc học bên nữ học đường rất nặng, thời gian Mặc Lan tới ít, tuy tới thái độ hình như có chút vòng vo luôn là tán dương Thẩm Họa muội muội tốt với lão phu nhân.

Hải ma ma lo lắng tâm tư tiểu cô nương đơn thuần, vẫn cố ý nhắc nhở Thẩm Họa một câu, ngược lại tính tình con người không phải có thể thay đổi dễ dàng như vậy.

Thẩm Họa gật đầu một cái cho biết là hiểu rồi, thật ra thì Mặc Lan rất thông minh, nhưng loại này thông minh lại nhất định làm cho người ta đề phòng. Không phải nàng muốn lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, có điều Mặc Lan thật sự không thể xưng “Quân tử”, ngược lại giống như con rắn độc, nói không chừng ngày nào đó sẽ xông tới cắn ngươi một hớp, không thể không đề phòng chút.

Trở về Kỳ Lân cư, Thẩm Họa rửa mặt chải đầu đi qua nghe được Mộc Cẩn gõ cửa đi vào, lúc đưa xiêm áo về cũng đưa cho Thẩm Họa một tờ danh sách viết rậm rạp chằng chịt đầy giấy, nói: “Đây là lần trước biểu tiểu thư giao xiêm áo cho ta, bởi vì mùi vị quá nhạt, tìm không ít đại phu làm chậm trễ, cuối cùng có một vị y thuật cao minh đoán được. Đây là phương thuốc mà đại phu đoán được.”

Thẩm Họa nhìn kỹ lần nữa, mặc dù có mấy vị thuốc không biết lắm, nhưng hương phụ, Bạch Thuật, cốt cân thảo này đều có thể củng cố cầm máu, ích khí nâng cao công dụng. Thẩm Họa dường như có chút phỏng đoán, hít vào một ngụm khí lạnh, nếu nàng đoán không sai, phải là...... bèn vội vàng hỏi: “Có thể nói là phương thuốc trị liệu cái gì?”

Mộc Quỳ từ từ nói ra ba chữ: “Thuốc dưỡng thai.”

Thuốc dưỡng thai? Hoàng thị lén lén lút lút an thai như vậy làm cái gì? Mang thai rồi? Vì sao không báo cho Hầu phủ, chẳng lẽ đứa bé vốn không phải của Tiêu Thụy, như vậy lại suy nghĩ rõ ràng, hình như kết quả như thế càng xác minh suy đoán của nàng trước đó. Chợt lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt Thẩm Họa tự nhiên biến đổi, lại dặn dò Mộc Cẩn, “Ngày mai những thứ thuốc bổ cho Hồng Ngọc ăn kia, nhất là tổ yến gì đó cũng đều đưa đi bên ngoài để đại phu nhìn một chút, hợp với thứ nhân sâm gì đó.”

Từ trước đến giờ Mộc Cẩn chững chạc, vừa nghe như vậy sắc mặt cũng thay đổi một chút, chỉ nói sẽ mau chóng làm xong.

Bàn giao toàn bộ, Thẩm Họa bèn để Mộc Cẩn lui ra, trong lòng mơ hồ không cách nào bình tĩnh. Nàng yên tâm giao cho Mộc Cẩn đi thăm dò như vậy, không cần suy nghĩ nhiều Tiêu Dịch bên kia cũng sẽ biết được tin tức giống với nàng. Nàng là hi vọng Tiêu Dịch biết, ở Hầu phủ nàng thật sự không cách nào một mình xử lý. Chỉ là không biết Tiêu Dịch sẽ đưa tới hoài nghi đối với việc này hay không?

Lăn qua lộn lại ngủ không yên, lúc chợt nhớ tới tiểu nhã yến lần đó Tiêu Tĩnh Dư tặng cho nàng bộ sách cũng còn chưa mở ra xem, bèn đứng dậy đi lấy tới một quyển, dựa vào trên gối mềm tỉ mỉ đọc. Có điều tùy ý mở cái này ra, vốn tưởng rằng là câu thơ tu thân dưỡng tính, không ngờ nhìn thấy lại là một đoạn “Thơ tình yêu nhiệt liệt khang khái“.

—— “Biểu ca, không thể...... Nơi đó không hôn được.” Đại tướng quân ngậm lấy một chỗ cao vút từ từ dời xuống......

——”Biểu muội mau mau tách chân ra, đợi làm một lát sẽ biết chỗ tuyệt diệu trong này, thật ra để cho biểu muội nhìn một chút biểu ca uy vũ.

Sau đó từ trong tập còn rơi xuống một bộ tranh vẽ minh hoạ nam tử và nữ tử thân thiết, chỉ là thân thể nam tử cường tráng nằm ở trên người nử tử, không thấy được mặt mũi.

Thẩm Họa ngẩn ra, trong đầu lại không tự chủ được bổ sung khuôn mặt không thấy được kia......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.