"Biểu ca......" Thẩm Họa gần như là duy trì âm thanh khàn khàn không thể tin gọi, dù như thế nào nàng cũng không nghĩ tới Tiêu Dịch sẽ xuất hiện vào thời điểm này, hơn nữa bản thân còn bị còng chân như nàng. Đường đường là đại tướng quân lại giống như một tù nhân, lòng của nàng có chút rung động, chóp mũi lại có chút ê ẩm không nhịn được.
Tiêu Dịch ngồi chồm hổm người xuống lần nữa, nhìn tiểu cô nương trước mặt giống như gầy đi trông thấy, lông mày nhỏ mảnh xinh đẹp tuyệt trần của nàng hơi nhíu, sắc mặt trắng bệch, vốn là một đôi mắt đẹp thần thái sáng láng lại không lau hết tối tăm, làm cho Tiêu Dịch nhất thời lại đau lòng. Hắn tự tay lau khuôn mặt của nàng, trầm thấp nói: "Hại biểu muội chịu khổ rồi."
Vừa tiến đến hắn đã chú ý tới bọc quần áo trên người Thẩm Họa, to lớn khoác ở trên vai, người cũng có vẻ càng thêm hao gầy, chỉ ngắn ngủn hai tháng không thấy đã thành hình dáng này, hắn âm thầm cắn răng, lần nữa nắm chặt nắm tay. Mộc Lạp Thị —— đáng chết!
Chẳng biết tại sao sau khi Thẩm Họa thấy được Tiêu Dịch thì tâm trạng lại chậm rãi hoà hoãn xuống. Thần kinh vẫn luôn căng thẳng giống như đứt dây cung, không chỉ là tâm tư, ngay cả hơi nước trong đôi mắt kia cũng sắp không khống chế được ứa ra ngoài, nhưng rốt cuộc là nhịn được, một lúc lâu mới giọng kèm nức nở nói "...... Dục Ca Nhi, bé chờ huynh đã lâu rồi."
Tiêu Dịch hạ thấp giọng nói, bình tĩnh chăm chú nàng, "Chỉ có Dục Ca Nhi đang chờ ta?" Hắn tham lam nhìn khuôn mặt của nàng, trong ngày thường đôi mắt xinh đẹp kia luôn là gió nhẹ nước chảy, gợn sóng không đổi, giờ phút này mượn ánh nến yếu ớt lại khúc xạ ra một vệt óng ánh. Đó là giọt nước mắt tích trong đôi mắt, hắn biết nàng nhất định cũng cực kỳ sợ.
Thẩm Họa không nói, chỉ là hơi rũ mắt, khẽ cắn bờ môi của mình, trong chốc lát đã cắn đỏ bừng một mảnh, dụ dỗ người ta không nhịn được muốn mổ hôn lên. Tiêu Dịch sẽ không muốn kiềm nén mình, trải qua lần này dù cho Họa Nhi từ chối mình như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay. Hắn muốn lấy nàng làm thê tử, dù nơi nào cũng muốn dẫn nàng ở bên cạnh thương tiếc thật tốt mới phải
Đợi đôi mắt rũ kia giương lên, Tiêu Dịch bèn không chút do dự trực tiếp hôn cặp môi thơm của nàng, nhiệt tình khuấy động cái lưỡi thơm mềm của nàng, giống như là muốn đóng xuống con dấu thuộc về mình. Thẩm Họa vốn không có bất kỳ phòng bị nào, bèn để cho hắn đuổi thẳng mà vào, cả trái tim cũng theo môi mỏng dán sát mà trở nên cuồng loạn, thân thể vốn lạnh như băng, thế nhưng lúc này ấm áp lên một chút xíu, ngay cả lòng cũng ấm áp, không sợ hãi.
Hắn nhẹ nhàng rời đi môi của nàng, vuốt ve sợi tóc của nàng, âm thanh khàn khàn trầm thấp, "Họa Nhi, trở về chúng ta sẽ thành hôn nhé?"
Thẩm Họa ngẩn ra, cảm giác tê tê dại dại trên môi hậu tri hậu giác kéo tới, Tiêu Dịch mới vừa nói cái gì? Lại làm cái gì? Hơn nữa, nói chính xác là hai người bọn họ làm cái gì?
"Phụ thân......" Vừa vặn lúc này, Dục Ca Nhi tỉnh ngủ, tiếng vang xích sắt vội vàng trượt xuống va chạm lập tức khiến Thẩm Họa tỉnh táo không ít, cũng chính bởi vì một tiếng phụ thân này của Dục Ca Nhi, mới hóa giải lúng túng không nói gì mới vừa rồi.
Tiêu Dịch lại chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, ôm lấy cậu nhóc phá hư bầu không khí của mình, bóp mũi của cậu, "Dục Ca Nhi sợ không?"
Tiểu Kỳ Lân không chút nghĩ ngợi lắc đầu một cái, "Dục Ca Nhi không sợ, con biết rõ phụ thân sẽ đến cứu con và tiểu mẫu thân." Cậu nhếch môi, ôm cổ của Tiêu Dịch, cười khanh khách.
Ở bên cạnh, Thẩm Họa thấy Tiêu tướng quân lại nhìn chằm chằm nàng, thì trong lòng có chút rung động, không thể làm gì khác hơn là tìm chút đề tài hỏi, "Biểu ca đồng ý Mộc Lạp Thị sẽ thả thuyền hàng xuất cảng sao?"
Tiêu tướng quân nghiêm túc trả lời: "Phải, ta đã tự tay viết thư, chờ thêm mấy ngày bên Nam Cương truyền đến tin tức, thì Mộc Lạp Thị sẽ thả người."
"Cái loại tiểu nhân gian trá đó, ngộ nhỡ hắn nuốt lời thì sao?"
"Ta chính là Tướng quân Nhất Phẩm của Đại Lương, nếu hắn dám đụng đến chúng ta chút nào, chính là đang khơi lên ngọn lửa chiến tranh của Nam Cương và Đại Lương. Mộc Lạp Thị còn không có can đảm dám làm kia, hắn cũng chỉ là thương nhân gian trá chỉ vì lợi ích, không đến nỗi mạo hiểm chọc phải phiền toái lớn."
Nhưng nếu thuốc lào hại người kia chảy vào Đại Lương, nhất định là Tiêu Dịch không thích nhìn thấy. Nàng không tin biểu ca sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chịu sự uy hiếp của Mộc Lạp Thị, bởi vì Tiêu tướng quân vốn không phải loại người chịu dễ dàng khuất phục đó.
"Có phải trong lòng biểu ca đã có tính toán hay không?"
Tiêu Dịch mím môi, ôm Dục Ca dựa vào trên vách tường, đường cong khóe miệng kia của hắn đã nói rõ đáp án.
"Họa Nhi có buồn ngủ hay không?"
Thẩm Họa đã vài ngày chưa từng ngủ yên giấc, hiện tại lại là nửa đêm, làm sao sẽ không buồn ngủ? Chỉ ban đêm nhiệt độ lạnh, nàng vốn sợ lạnh, co ro cúm rúm cuộn tròn làm thế nào cũng ngủ không được. Ngược lại, Dục Ca Nhi dọc theo đường đi mê man, đã hết bệnh rồi, tỉnh ngủ càng nhiều. Nàng nhìn Dục Ca trong ngực Tiêu Dịch một cái, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Ban đêm tiểu mẫu thân sợ lạnh, đều là ôm Dục Ca Nhi mới có thể ngủ." Nói xong cậu nhóc bèn lăn ngay đến trong ngực Thẩm Họa, "Tiểu mẫu thân ôm Dục Ca ngủ thật say."
Tiêu tướng quân nghe xong giải thích, cánh tay dài lại chợt ôm, Thẩm Họa đã bị hắn kéo cổ tay vào trong ngực, cả người bèn ôm Tiểu Kỳ Lân cùng nhau ngã vào trong ngực rộng rãi của hắn, hai cánh tay hắn ôm một lớn một nhỏ lại, ôm chặt lấy.
"Ngủ đi, ta cũng có chút lạnh." Tiêu Dịch khép lại đôi mắt nhàn nhạt nói một câu.
Thẩm Họa biết Tiêu tướng quân là cố ý nói như vậy, quanh người hắn là hơi thở ấm áp, hệt như một lò lửa, sao có thể nhìn ra là lạnh chút nào, vả lại thân thể kia càng ngày càng nóng, lây cả người nàng cũng nhanh chóng nóng lên. Hẳn là mí mắt mê man đánh nhau, nàng không muốn nhúc nhích, cũng không muốn chuyển động, bèn dán sát lồng ngực của hắn, từ từ thả lỏng thân thể căng thẳng.
Bên này, Tiêu tướng quân ôm Tiểu Biểu Muội trong ngực, nghe được bên tai có tiếng hít thở đều đều, đôi mắt hẹp dài mới chậm rãi mở ra, trang@dđlqđ@bubble editor lại nhìn chằm chằm người trong ngực. Trong hơi thở của hắn đều là mùi hoa nhài thơm ngát nhàn nhạt trên người nàng, trong mắt đều là da thịt thơm mềm y hệt "dương chi mỹ ngọc" như vậy, cổ họng Tiêu tướng quân gấp gáp hoạt động lên xuống......
Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Họa ngủ quá say, ngay cả Mộc Lạp Thị đi vào đang nói chuyện Tiêu Dịch cũng chưa từng nghe thấy, "Ta hi vọng Tướng quân cũng ký cái văn thư này?" Như vậy về sau thuyền hàng của hắn sẽ có thể đi lại thông suốt ở Đại Lương, vừa nghĩ tới đó, trên mặt Mộc Lạp Thị hiện lên vẻ hào hứng.
Trước mặt bày giấy và bút mực, Tiêu Dịch lại chậm chạp không chạm vào, "Nếu ta không muốn ký bản văn thư này thì sao?" Một khi ký rồi, bất kể là bởi vì nguyên nhân gì, Tiêu Dịch cũng sẽ không nói rõ ràng.
"Nhưng Tiêu tướng quân phải hiểu rõ ràng hẳn hoi, nếu thuyền hàng đã thả, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, cớ sao Tiêu tướng quân không làm. Đến lúc đó ta cũng sẽ chia hai phần lợi cho Tướng quân ngài, về sau vợ con của ngài hoàn toàn có thể hưởng thụ phú quý nhân gian."
Đây thật sự là cho một cây gậy, lại đưa chút táo ngọt, mặt ngoài nói thật dễ nghe là cho Tiêu Dịch hai phần lợi, rõ ràng là kéo Tiêu Dịch lên thuyền giặc vào nhóm tiền bạc.
Vẻ mặt Tiêu Dịch đen tối không rõ, nhưng cái khớp xương tay kia rõ ràng cũng đã nắm bút lông, Mộc Lạp Thị cực kỳ cao hứng, mắt cũng híp lại thành một đường chỉ, "Tiêu tướng quân kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, về sau chúng ta chắc chắn hợp tác vui vẻ." Mộc Lạp Thị đưa văn thư cho hắn, Tiêu Dịch lại đột nhiên đè lại huyệt vị cổ tay của hắn, giữa lúc kinh ngạc thốt lên đã bị Tiêu Dịch dùng sức kéo, xoay người kiềm chế hắn vào trong ngực, bóp chặt cổ họng.
Một động tác này nhanh đến Thẩm Họa cũng không thấy rõ ràng, ngay cả thuộc hạ của Mộc Lạp Thị cũng mới vừa phản ứng kịp, giơ dao găm kêu gào bảo Tiêu Dịch thả chủ nhân của bọn hắn ra.
"Tiêu tướng quân làm cái gì vậy? Nơi này lại đều là người của ta, Tiêu tướng quân làm như vậy sẽ chỉ là ngọc đá cùng nát, ai cũng không chiếm được chỗ tốt."
"Nhưng bây giờ mạng của ngươi cũng đang trong tay ta." Ngón tay thon dài của hắn thoáng dùng sức, cả khuôn mặt Mộc Lạp Thị cũng đỏ lên rồi. "Tránh ra!"
Mộc Lạp Thị bắt đầu còn không sợ gì, dù sao ở đây cũng đều là người của hắn, trước khi hắn ta vặn gãy cổ hắn, Tiêu Dịch kéo theo vợ con sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy?
Nhưng ngoài phòng đột nhiên dội vào tiếng vang ánh đao bóng kiếm, làm cho Mộc Lạp Thị sợ hãi đến mức giật mình một cái, lập tức nổi lên dự cảm không ổn, đợi tiếng leng keng lọt vào tai, cái trán phủ đầy mồ hôi lạnh. Tiêu Dịch cũng không để ý tới hắn, nhỏ giọng thông báo Thẩm Họa và Dục Ca Nhi đừng hoảng sợ. "Đừng sợ, là Cầu Dũng tới cứu chúng ta."
Nhanh như vậy? Hơn nữa, Mộc Lạp Thị không phải là một kẻ ngu, lúc nàng thức dậy cũng là bị bịt mắt mang tới, huống chi là Tiêu Dịch, theo sự cẩn thận của Mộc Lạp Thị, chắc chắn càng thêm cẩn thận, làm sao sẽ bại lộ hành tung nhanh như vậy?
Những kẻ tay cầm đại đao đang giằng co với Tiêu Dịch không khỏi nhíu mày, quan sát lẫn nhau, ánh mắt lóe lên, không dám nhận định thật giả.
Mộc Lạp Thị không thể tin, lại cẩn thận suy tư một mạch tới chỗ sơ hở, "Việc này không thể nào, ngươi hoàn toàn không có cơ hội để lại ám hiệu."
Tiêu Dịch nhẹ nhàng nhếch lên môi mỏng, "Chẳng lẽ ngươi không ngửi thấy được mùi vị gì trong phòng."
Thẩm Họa cũng ngạc nhiên, không khỏi lại gần Tiêu Dịch, chóp mũi lập tức truyền tới một mùi nhàn nhạt, có lẽ là nữ nhi hương trên thân mình quá nồng đậm, lại lấn át mùi thơm thoang thoảng này, "Đây là?" Nàng kinh ngạc dò hỏi.
Tiêu Dịch cười ha hả về phía Mộc Lạp Thị, "Loại hương này giữ lại lâu không dễ tụ tán, lỗ mũi chó linh hoạt thích thứ mùi này nhất, có lẽ là ngươi quá đắc ý vênh váo, mặc dù che kín mắt ta, một đường trói buộc tới đây, lại không chút nào phát hiện ở trên người ta bôi mùi thơm."
Mộc Lạp Thị bừng tỉnh hiểu ra, nhưng lúc này đã muộn rồi, thuộc hạ Tiêu Dịch là tinh binh cỡ nào, chỉ sơ qua một chút đã giết đến phía trước. Ánh mắt Tiêu Dịch đỏ lên, miễn cưỡng dặn dò nói: "Biểu muội kéo Dục Ca Nhi quay lưng lại."
Lúc này, Thẩm Họa hết sức nghe lời, làm theo lời Tiêu Dịch nói, trong nháy mắt hai người xoay người, Tiêu Dịch không hề nương tay thoáng cái nặng tay, cổ Mộc Lạp Thị liền đứt, như tượng gỗ lỏng lẻo ngã xuống đất, tiếp đó hắn trầm giọng nói: "Muốn sống thì để đao kiếm xuống." Những người hầu khác thấy xu thế tất yếu, rối rít vứt bỏ dao găm, quỳ trên mặt đất cầu xin tha mạng.
Cầu Dũng dẫn theo thị vệ xông tới, lập tức tìm ra chìa khóa mở trói cho Tướng quân, Tiêu Dịch hoạt động gân cốt một chút, tự mình cởi ra xiềng xích của Tiểu Biểu Muội và Dục Ca Nhi, dịu dàng nói, "Các ngươi lên trước, không sao."
Trước khi Thẩm Họa sắp ra đến liếc mắt nhìn một người hán tử quỳ dưới đất, ngược lại chưa từng nói gì, Tiểu Kỳ Lân lại nhận ra đây không phải là người hôm đó bắt nạt tiểu mẫu thân, vì vậy hô kêu phía phụ thân, "Hắn đánh tiểu mẫu thân."
Sắc mặt Tiêu Dịch càng lạnh hơn, thúc giục thị vệ đưa họ lên xe ngựa đi. Đợi hai người vừa đi, Tiêu Dịch bèn giương lên đuôi lông mày, rút bảo kiếm của Cầu Dũng, giơ tay chém xuống, một cái đầu người liền lăn xuống, càng mang theo vẻ hoảng sợ, hành động này dọa những người khác sợ đến đều xụi lơ chân. Mà chính chủ lại là mặt hờ hững lau đi giọt máu ở trên mặt, để lại một câu thu dọn sạch với Cầu Dũng bèn nhanh chóng sải bước rời khỏi gian phòng.