Mỹ Nhân Như Họa

Chương 57



Editor: trang bubble ^^ 

"Biểu ca, muội muốn đi Hàng Châu chơi một chút, nghe nói nơi đó có Ôn Tuyền, là bồi dưỡng da thịt nữ tử nhất, hình như còn có tết pháo hoa đấy, pháo hoa đầy bầu trời, nhất định rất đẹp, huynh đi theo muội nào!" Thẩm Họa đứng ở trong thư phòng, không ngừng làm nũng với Tiêu tướng quân, hệt như một thiếu nữ ngây thơ, ước mơ mọi chuyện ngu ngốc.

Tiêu Dịch lập tức buông bức vẽ bày trận trong tay xuống, kiên nhẫn dụ dỗ nàng, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, "Biểu muội chớ vội, chờ biểu ca giải quyết nạn trộm cướp, sẽ theo muội và Dục Ca Nhi đi Hàng Châu, được không?"

"Không được, không được, ở Hoài Châu ngây người mười ngày rồi, nên chơi cũng chơi khắp cả rồi, buồn chết." Cho dù là oán giận, âm thanh của thiếu nữ cũng uyển chuyển dễ nghe giống như chim hoàng anh vậy, khó khăn lắm truyền ra thư phòng, khiến đám người Triệu Đô đốc vừa vặn nhận được thông báo của Tiêu Dịch, vừa bước vào trước cửa thư phòng dịch quán, đã xem một màn kịch hay đặc sắc.

Thiếu nữ bị từ chối, trong mắt thật to lập tức đầy ắp nước mắt, từng giọt nước đầy đặn một lăn xuống dọc theo gương mặt trắng tròn của nàng, tiểu cô nương lấy khăn bên hông lau nước mắt, "Biểu ca chắc đã quên từng hứa hẹn, còn nói cho dù là sao trên trời, cũng sẽ hái xuống cho Họa Nhi, hôm nay cũng chỉ bảo biểu ca đi theo muội tới Hàng Châu chơi thêm mấy ngày, mà sao cũng không chịu theo muội."

Cho dù là quấy nhiễu, mà lúc này Thẩm Họa lại cũng là hoa lê đẫm mưa làm cho người ta nhìn đau lòng.

Ngay cả mấy lão hồ ly như Triệu Đô đốc cũng thấy đau lòng, huống chi là Tiêu tướng quân rơi vào hương dịu dàng mấy ngày nay! Hắn dường như là kinh ngạc, không ngờ Tiểu Biểu Muội sẽ khóc đau lòng như vậy, lập tức bèn kéo tiểu cô nương vào trong ngực, "Họa Nhi ngoan, đừng khóc mà, ta đi với muội là được."

"Thật? Đi ngay hôm nay?"

"Đều tùy muội, cái gì ta cũng nghe biểu muội."

Đám người Triệu Đô đốc đứng ở bên ngoài nhìn xong, trố mắt nhìn nhau âm thầm chê cười, kẻ địch lớn nhất đời này của nam nhân chính là nữ nhân, ai cũng không chịu nổi nước mắt của nữ nhân, có người lại bắt đầu hả hê, "Đô Đốc, theo ta thấy là Tiêu tướng quân không trừ phiến loạn được rồi." 

"Không bằng chúng ta thuận nước giong thuyền, đưa bọn họ đi Hàng Châu chơi thỏa thích mấy ngày, cũng tốt hơn chút để cho hắn giày vò chúng ta."

"Chính phải, chính thế." Có người cực kỳ đồng ý đối với đề nghị này.

Triệu Đô đốc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, cố tình là Hàng Châu, mà mấy tên thuộc hạ ở trong đó có vài người không phải là tâm phúc của hắn, nếu lúc này đưa ra dị nghị, bày tỏ ý có vẻ hà khắc, vì vậy bèn gật đầu. Có điều nhìn điệu bộ này của Tiêu Dịch, tuy là đi Hàng Châu chỉ sợ cũng không có lòng dạ nào còn nghĩ tới nạn trộm cướp gì rồi, chỉ cần xác định lúc Tiêu Dịch đi Hàng Châu không có dẫn thuộc hạ đi, hắn còn có cái gì đáng sợ.

"Các vị tướng quân nói rất đúng, trừ phiến loạn mặc dù gánh nặng đường xa, nhưng mấy ngày gần đây các chư vị mệt nhọc cũng không phải là giả. Bây giờ, chúng ta bèn đi vào thuận nước giong thuyền, để cho các vị các tướng quân có thể cùng nghỉ ngơi một chút."

......

Tiêu Dịch dẫn theo Tiểu Biểu Muội và nhi tử đi Hàng Châu dạo chơi, vì khiêm tốn chút, cố ý để ba gã thị vệ đi theo đóng vai gã sai vặt, mà Cầu Dũng thì đảm đương người coi ngựa lái xe. Bởi vì không phải đi đường thủy, dọc đường cũng có thể ngắm tỉ mỉ phong cảnh. Trên đường, Cầu Dũng là khen không dứt miệng đối với một màn kịch của Thẩm Họa và tướng quân nhà mình ở thư phòng, có lý do như vậy, nên có thể không khiến người khác nghi ngờ, thuận nước đẩy thuyền đi Hàng Châu dò xét tình huống.

Vừa rời Hoài Châu, bốn phía đệm hoa cỏ xanh mướt, trời xanh nước lặng, Tiêu Dịch cưỡi một con ngựa cao lớn xinh đẹp bảo vệ ở bên cạnh xe ngựa. Mà trong xe ngựa, Dục Ca Nhi đã sớm không ngồi yên, nhất định xuống cùng cưỡi ngựa lớn với phụ thân. Thẩm Họa cũng ở trong xe ngựa bị Dục Ca Nhi giày vò đủ rồi, sớm muốn phủi tay làm chưởng quỹ, bèn cười khanh khách nói: "Khó được ra ngoài, sân cỏ rộng rãi như thế, không bằng biểu ca dẫn Dục Ca Nhi vung ngựa chạy một chút."

Tiêu tướng quân bình tĩnh nhìn Tiểu Biểu Muội khẽ nở nụ cười giảo hoạt, thật sự có loại kích động kéo tiểu cô nương từ trong xe ngựa xuống, túm nàng lên ngựa. Hắn còn nhớ ở trường ngựa Ngụy gia, Tiểu Biểu Muội đã xa cách hắn như thế nào.

Thẩm Họa mắt thấy cặp mắt phượng kia vòng vo, vẻ mặt tối tăm, bèn lập tức buông rèm xuống, yên ổn ngồi trở về, không muốn luyện con trai của mình thì không luyện thôi, làm gì lộ ra kiểu vẻ mặt kia. Vì vậy, Thẩm Họa cũng không để ý tới Tiêu tướng quân, rốt cuộc là Dục Ca Nhi không vui. Cuối cùng, Tiêu Dịch vẫn phải ôm con trai lên lưng ngựa mang theo cậu chạy tới nơi xa một chút.

Vì vậy xe ngựa chậm rãi chạy, Thẩm Họa vốn định nghỉ ngơi một lát. Nhưng rèm xe chợt bị gió xốc lên, Thẩm Họa thấy được Cầu Dũng lái xe, không khỏi hơi suy nghĩ, nghĩ đến một chuyện.

"Cầu tướng quân, ngươi đi theo Tiêu tướng quân bao nhiêu năm rồi?"

Cầu Dũng nắm thật chặt dây cương trong tay, điều khiển ngựa vững vàng, lễ độ cung kính trả lời: "Mười hai tuổi đã theo Tướng quân vào sinh ra tử." Quả thật, hắn xem Tiêu tướng quân là một loại Chiến thần mà cúng bái, loại vấn đề này chính là nhắm hai mắt ngủ cũng có thể trả lời ra ở trong mơ.

"Cầu tướng quân là người ở đâu?"

"Người Cám Châu, bởi vì trong nhà bị phát ôn dịch, mới làm lưu dân, cuối cùng đầu quân, thật may là gặp được Tiêu tướng quân."

"Trong nhà có thể còn có ai?"

"Chỉ còn lại một mình ta."

Thẩm Họa cứ như vậy câu được câu không nói chuyện tào lao với Cầu Dũng, "Không biết Cầu tướng quân có đón dâu chưa?"

Mặt Cầu Dũng lộ vẻ lúng túng, hơi đỏ lên, "Tướng quân chúng ta cũng chưa cưới vợ qua cửa đấy, ta đương nhiên cũng cùng với Tướng quân."

"Sao Tiêu tướng quân của các ngươi chưa cưới vợ qua cửa?" Thân phận người không vợ của Tiêu Dịch thật sự là mọi người Kinh Thành đều biết, đến trong miệng Cầu Dũng sao lại là người chưa cưới vợ qua cửa.

Cầu Dũng rất nhanh miệng, "Rõ ràng là vì tiểu công tử mới đón dâu, Tướng quân chúng ta ngay cả động phòng cũng chưa từng vào đấy."

Trên mặt Thẩm Họa xẹt qua vẻ kinh ngạc, theo sát truy hỏi một câu, "Cái gì gọi là vì tiểu công tử mới đón dâu? Ngươi nói lại rõ ràng một chút."

Tay Cầu Dũng nắm dây cương nắm chặc mấy phần, mới vừa rồi chỉ là nhất thời miệng lưỡi nhanh nhẩu, lúc này mới tự nhiên phản ứng kịp, vội vàng im lặng không lên tiếng. Đôi mắt lấp la lấp lánh, âm thầm buồn bực tính chất đầu óc không xong của mình, thậm chí nhịn ba năm nói không lộ ra một câu, hôm nay một khi vui mừng làm sao lại để cho người ta một câu nói moi ra được rồi.

Thẩm Họa ngồi ở trong xe ngựa tự nhiên không thấy được phản ứng hối hận của Cầu Dũng bây giờ, dĩ nhiên nàng cũng không phải cố ý muốn moi ra những lời này, vốn là nghĩ đến một câu nói đùa của Mộc Quỳ trước đó —— bên cạnh Thiếu Tướng quân của chúng ta có một Cầu tướng quân trẻ tuổi, nghe nói thích nhất hoa lê đẫm mưa như Hồng Ngọc tỷ tỷ vậy, cưới trở về chắc chắn thương từ đầu đến chân.

Chắc hẳn chính là Cầu tướng quân đóng vai phu xe này rồi, trước đó Thẩm Họa đã dò xét cẩn thận Cầu Dũng, vóc người cao lớn, bộ dáng tục tằng, đen thì đen chút, ngược lại là một người thật thà thẳng tính. Nếu có thể gả Hồng Ngọc cho hắn, trang@d#d#l#q#d@bubble Thẩm Họa cũng có thể an tâm rất nhiều, đưa một người khỏi Hầu phủ tóm lại là tốt, cho nên bèn muốn hỏi gia thế Cầu Dũng nhiều hơn chút. Nếu là người hiển quý, ngược lại sợ Hồng Ngọc gả đi sẽ chịu khổ, thà làm thê hàn môn (vợ hàn môn), không làm thiếp nhà cao cửa rộng.

Không ao ước sẽ nghe được loại tin tức không thể tưởng tượng nổi đó, trước khi Tiêu Tĩnh Dư lập gia đình đã từng nói Dục Ca Nhi không phải con trai ruột của Tiêu Dịch, trong lòng Thẩm Họa đã chiếm cứ nghi vấn thật to, hiện nay, lại nghe đến Cầu Dũng nhanh miệng chạy ra một câu nói càng thêm xác minh theo như lời Tiêu Tĩnh Dư. 

Dục Ca Nhi không phải con trai ruột của Tiêu Dịch, vậy sẽ là của người nào?

"Vì tiểu công tử mà kết hôn? Rốt cuộc là ý gì?" Nàng lại một lần nữa hỏi tới.

Cầu Dũng khẽ cắn răng, trong lòng Tướng quân bọn họ quá khổ, tóm lại cần một người hiểu rõ thương tiếc tướng quân bọn họ. Nếu đã nói không bằng cứ nói tất cả đã biết ra cho rồi. Nếu Tướng quân biết được, muốn đánh muốn phạt Cầu Dũng hắn đều nhận.

Trong lòng hắn mơ hồ có ấn tượng tốt đối với Thẩm Họa trong xe ngựa, Tướng quân lại hiếm khi thích một nữ tử như vậy, cũng không thể để cho nàng luôn hiểu lầm Tướng quân bọn họ. Cầu Dũng nghĩ vậy, bèn càng bứt rứt rồi, dứt khoát trút một mạch ra, "Tiểu công tử là Tướng quân từ ôm tới bên ngoài, Tướng quân nói cần cho tiểu công tử một danh phận, bèn tìm một vị tiểu thư thế gia tính cách ấm áp tốt bụng cưới trở về phủ tướng quân, thật ra thì phu nhân quá cố không phải thân mẫu (mẹ đẻ) của tiểu công tử."

Thẩm Họa nghe xong đôi mắt mở to, giật mình không thôi, "Vậy thân mẫu của Dục Ca Nhi là ai?"

Cầu Dũng lắc đầu một cái, "Ta đây lại không biết. Thẩm tiểu thư, những năm này Tướng quân bị người hiểu lầm, Cầu Dũng ta đều thấy nóng lòng, cũng may mà hiện tại Tướng quân gặp phải tiểu thư ngài." Đột nhiên phun ra bí mật trong lòng, Cầu Dũng đã thoải mái hơn nhiều.

Thẩm Họa dựa vào trên vách xe trầm mặc hồi lâu, hắn không biết là ai có thể khiến Tiêu Dịch giúp đỡ như vậy, vì cho Dục Ca Nhi một danh phận bèn hy sinh hôn nhân của mình, có đáng giá hay không?

Bây giờ nàng đã biết tất cả, càng thêm hiểu trong lòng Tiêu Dịch cô đơn không muốn người biết. Nếu Tiêu Dịch không chịu nói rõ với nàng, thì nàng cũng quyết định giả bộ như không biết. Bí mật như vậy một khi tiết lộ ra ngoài, hậu quả thậm chí có thể sẽ có bứt dây động rừng, có lẽ là tất cả mọi người không cách nào gánh nổi hậu quả này, cũng có khả năng là một màn khôi hài nhẹ như lông hồng, nhưng nếu là cái trước!

Nghĩ tới đây, Thẩm Họa lại cảm thấy tình thế căng thẳng, ngược lại bắt đầu dặn dò Cầu Dũng. Hôm nay nói bí mật như vậy, nhất định phải giấu ở trong bụng, không thể nói với những người khác nữa.

Cầu Dũng liên tục nói phải, quả quyết chắc là sẽ không nói nữa.

Thẩm Họa dặn dò xong thuận tiện làm như cái gì cũng chưa từng biết, tiếp tục hỏi Cầu Dũng như mới nãy, "Cầu tướng quân có bao giờ nghĩ tới đón dâu, thích dạng nữ tử gì?"

Chỉ là lời này mới vừa hỏi lên, đã bị người nào đó cưỡi ngựa trở về vừa vặn nghe thấy, Cầu Dũng liếc Tiêu tướng quân một cái, vẻ mặt thật tăm tối.

Oan uổng mà, nhưng vị trên xe ngựa kia hỏi trước, cái trán Cầu Dũng ứa ra từng giọt mồ hôi lạnh, ngậm miệng, đàng hoàng điều khiển ngựa.

Lâu không thấy hồi âm, Thẩm Họa lại hỏi hai tiếng, Cầu Dũng mới lúng túng trả lời một tiếng, "Tướng quân trở lại."

Thẩm Họa vốn là thẳng thắn muốn tìm một phu quân như ý cho Hồng Ngọc, nhưng Tiêu tướng quân nghe được một câu chỉ cắt câu lấy nghĩa dễ dàng làm người ta hiểu lầm, dù như thế nào một cô nương gia hỏi thăm như vậy, rốt cuộc là có chút không ổn. Nàng cũng thấy gương mặt của Tiêu Dịch lạnh xuống mới hậu tri hậu giác đi ra ngoài, quả thật chính là đảm nhiệm hũ dấm chua mà, mà một khi người đàn ông ghen, quả nhiên liền đáng sợ.

Rõ ràng nên không để ý tới những thứ này của hắn, nhưng lúc này trong lòng lại mơ hồ hơi có ý nghĩ ngọt ngào.

Theo những tính tình thích so đo này của Tiêu Dịch vẫn là phải giải thích rõ mới được, "Biểu ca, ta thấy Cầu tướng quân chưa từng đón dâu, không bằng đính hôn Hồng Ngọc của ta cho Cầu tướng quân thế nào?" 

Lập tức Dục Ca Nhi lại trực tiếp từ chối, "Hừ, ngươi không thể cướp đi tiểu đầu bếp nữ của ta."

"Tiểu công tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cướp đi." Trong lòng Cầu Dũng âm thầm vui mừng, lại còn biết nấu cơm, thật sự là quá tốt.

"Hừ! Nét mặt của ngươi rõ ràng là muốn."

Cầu Dũng sờ sờ mặt của mình: "......"

Bên kia hai người thầm thì thủ thỉ, Thẩm Họa nhìn sắc mặt nam nhân chuyển biến tốt, tìm đề tài mới, "Biểu ca, thư đưa đến kinh thành nên đến rồi nhỉ."

Tiêu Dịch ừ một tiếng, biết được nguyên nhân Thẩm Họa vội vàng đưa tin, tùy tiện nói: "Tĩnh Dư kia, muội không cần phải lo lắng, có Bùi Diễm ở đấy, nàng ấy không chịu nổi uất ức."

Thẩm Họa biết thư của nàng vừa đến, Ngụy phủ và Bùi phủ chắc chắn sẽ nhấc lên một đợt sóng to gió lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.