Từ sáng sớm Tiêu lão phu nhân dẫn theo Thẩm Họa vào cung, tâm tình Mặc Lan vẫn là không tệ, ngủ trưa cũng ngủ đến thơm ngọt say nồng hơn bình thường, đợi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái còn gọi Xuân Hương tới hỏi thăm ngoại tổ mẫu đã trở lại chưa?
Xuân Hương vẫn chú ý chiều hướng của hai uyển Hành Vu uyển và Kỳ Lân cư, chỉ nói người còn chưa về phủ. Mặc Lan không khỏi nhíu mày, theo lý thuyết thời gian cũng dài, ngoại tổ mẫu nên trở lại rồi. Có điều vừa nghĩ có thể là Thẩm Họa chưa từng va chạm xã hội nhiều, không chừng vào cung ra mắt hoàng hậu nương nương đã nhiều lần làm trò cười cho thiên hạ, có lẽ ngoại tổ mẫu chính là vì việc này mà vướng chân.
Nhưng dù thế nào cũng không thay đổi được sự thật Thẩm Họa phải theo Bát công chúa đi hòa thân làm dắng thiếp.
Chỉ cần nghĩ đến kết quả như vậy, làm sao nàng ta cũng không nhịn được trở nên hưng phấn, hình như ngay cả mí mắt cũng đang hưng phấn run rẩy theo. Nàng đè lại khóe mắt nhảy lên, nhếch miệng lên đường cong ra vẻ đắc ý. Không có Thẩm Họa, phu nhân Tướng quân tương lai này là nàng có thể làm vô tư.
Lại do ngoại tổ mẫu khuyên chút, tâm tư của biểu ca cũng sẽ trở về trên người mình, về phần thằng nhóc xui xẻo thì giao cho hắn. Sau này nếu mà làm kế mẫu của nó, đợi ngoại tổ mẫu lớn tuổi rồi, không trông coi được việc nữa, Dục Ca Nhi còn không phải là rơi vào trong tay nàng, mặc cho nàng tới bắt bóp à?
Loại cảnh mong muốn tốt đẹp này càng khiến tâm tình vô cùng thoải mái, nàng gọi nha hoàn thay quần áo rửa mặt, đang buộc đai lưng tơ vàng thêu hoa đỗ quyên sau tấm bình phong, tất cả đồ trong phòng này đều là ngoại tổ mẫu đặt mua cho nàng, cực kỳ thoải mái.
Còn chưa mặc xong quần áo ra khỏi bình phong, Mặc Lan đã nghe được tiếng cười của Tiêu Tĩnh Mẫn giòn giã vang lên, tràn đầy kích động, "A Lan, muội nghe nói chưa? Hoàng hậu nương nương chọn nhà quê kia làm dắng thiếp, lão tổ tông dẫn nàng ta vào cung rồi. Cứ như vậy, dù là đại ca hay là nhị ca cũng đừng hòng lấy nàng ta nữa. Ta thật sự là thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần lo lắng kẻ nhà quê kia làm tẩu tẩu của ta rồi. Nếu nàng ta làm tẩu tẩu của ta, thật sự là ngay cả thể diện ta cũng không nhịn được tức giận."
Mặc Lan đi ra từ trong bình phong, vuốt ve tóc mai, trên mặt không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, "Là có nghe nói, nàng ấy cũng rất đáng thương, ở Giang Nam không cha không mẹ, tới Hậu phủ không quá nửa năm, lại phải đến chỗ xa như vậy. Nghe nói, Nam Cương kia độc trùng côn trùng có cánh đặc biệt nhiều, rắn độc càng là khắp nơi đều có, ở đó có người dã man chưa khai hoá, lại còn lấy rết giòi bọ là món ăn ngon, suy nghĩ một chút đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi....."
Tiêu Tĩnh Mẫn nghe Mặc Lan nói những thứ này, thân thể cũng không nhịn được run lên, che cái miệng nhỏ nhắn, "A Lan nhanh… Đừng nói, cả người đã nổi da gà rồi, mặc kệ nàng đi, dù sao cũng không phải là ta và muội gả đi. Cũng chỉ có muội thiện tâm, nàng ta đã từng đẩy muội như vậy, muội còn còn nhắc tới lo lắng thay nàng ta."
Mặc Lan từ chối cho ý kiến, lại ngồi ở trước gương trang điểm, trong gương mơ hồ chiếu rọi ra nữ tử khẽ câu khóe miệng vểnh lên, lại giấu xuống với tốc độ cực nhanh. Bên cạnh, Xuân Hương cầm lược bí lên chải tóc cho nàng.
"Chỉ là, xem ra gần đây muội thật sự là cố gắng, đọc nhiều sách vở rồi, đến cả loại phong tục kia của Nam Cương cũng biết rất rõ ràng."
Mặc Lan đột nhiên "Xít" một tiếng, tóc quấn quanh thắt lại, phất phất tay bảo Xuân Hương đi xuống tự mình nhận lược bí. Đôi mắt nàng lóe lên trong chớp mắt, không nối tiếp đề tài này, ngược lại cầm lên một cây trâm ngọc khắc hoa cho Tiêu Tam tiểu thư nhìn, "Đẹp mắt không?"
Tiêu Tĩnh Mẫn vốn chính là tìm đến Mặc Lan tán gẫu, cũng không chú ý khác thường mới vừa rồi của nàng, chỉ thật lòng khen, "Thật là đẹp mắt! Hoa này điêu khắc thật là tinh xảo! Sao chưa từng thấy muội cài qua."
Mặc Lan không khỏi hả hê, cũng có chút không ngờ, "Sáng nay người của Kiều gia tới, là phụ thân phái người đưa tới cho muội, tặng rất nhiều đồ trang sức. Tây Bắc của chúng ta điêu khắc ngọc lại là tuyệt nhất đấy, nếu như tỷ thích cái này thì giữ lại."
Tiêu Tam tiểu thư sáng mắt lên, cô nương gia luôn thích đồ trang sức mới, cầm đồ của người ta, Tĩnh Mẫn cảm thấy cũng không thể lấy không, "Ta cho muội biết tin tức tốt, đại ca trở lại rồi!"
"Biểu ca trở lại rồi? Không phải huynh ấy chỉnh đốn quân vụ ở khu vực săn bắn Tây Giao sao?"
Tiêu Tĩnh Mẫn thận trọng nói, "Mới vừa rồi, ta thấy đại ca trở về vội vàng, vội vã vào cung rồi. Sắc mặt huynh ấy âm trầm, ta chào hỏi cũng không để ý đến ta. Ta cũng không dám hỏi nhiều cũng không dám nhiều lời. Nếu đại ca chỉ là len lén trở lại, hoàng thượng có thể trách tội đại ca hay không?"
"Biểu ca luôn luôn có chủ trương, chúng ta không cần quan tâm." Nàng quả thật không bận tâm Tiêu Dịch, nhưng đáy mắt lại hiện lên một thoáng ghen tỵ. Biểu ca nhất định là tới cứu Thẩm Họa, chỉ tiếc sợ là trễ rồi!
"Cũng phải, đại ca ta đúng là không gì không thể." Sau khi Tiêu Tĩnh Mẫn vô cùng sùng bái xong, ngay sau đó chế nhạo Mặc Lan, "Muội thật là cố gắng ăn mặc, tranh thủ sớm ngày làm đại tẩu của ta, lại sinh tiểu tử trắng mập cho đại ca ta."
"A Mẫn, nói cái gì đó! Không sợ xấu hổ?" Mặc Lan nghe vậy vẻ mặt ửng hồng, đôi mắt ngượng ngùng, cầm cây trâm khoa tay múa chân ở trên đầu. Nàng thật đúng là tỉ mỉ ăn mặc một phen, đợi hai người chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút.
Tôi tớ ở viện của phu nhân Hầu phủ Trần thị vội vàng tới đây thông báo Mặc Lan biểu tiểu thư đến Tiền viện nhận ý chỉ. Mặc Lan rất kinh ngạc, Tiêu Tĩnh Mẫn cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại nảy sinh ra suy nghĩ, "Có phải là tổ mẫu cầu tứ hôn cho muội và đại ca hay không? A Lan, chúng ta nhanh đến Tiền viện xem một chút!"
Mặc Lan ổn định lại tâm thần, suy nghĩ một chút Tĩnh Mẫn nói cũng có chút ít đạo lý. Ngoại tổ mẫu có lòng để cho nàng tái giá cho biểu ca, vì nàng xin chỉ cũng là vô cùng có khả năng, bèn đè lại mí mắt vẫn nhảy, nàng thuận miệng vừa hỏi, "Dân gian nói nhảy mí mắt nào là nhảy chuyện tốt?"
Loại lời giải thích của dân gian quen có kia, Tiêu Tam tiểu thư là một người quan tâm thân phận như vậy, đương nhiên khinh thường biết, vẫn là Xuân Hương nói: "Biểu tiểu thư, là mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai."
Trong lòng Mặc Lan hồi hộp một cái, mắt phải vẫn nhảy lên kia khiến sắc mặt nàng tái nhợt trong nháy mắt.
Đến Tiền viện, cả đám quỳ tiếp nhận ý chỉ của hoàng hậu nương nương, thái giám kêu vang nội dung, nói rằng: "Tây Bắc Kiều Mặc Lan đoan trang xinh đẹp, thân phận cao quý, là người được chọn tốt nhất theo Bát công chúa hòa thân, để cho chuẩn bị một chút, ngày mai đưa vào trong cung cùng nhận dạy dỗ với Bát công chúa."
Mặc Lan nghe xong thái giám tuyên chỉ, đầu tiên là sững sờ ở đó y như hóa đá. Mọi người cũng đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ không chắc, liên tục đưa ánh mắt về phía Mặc Lan biểu tiểu thư. Không phải đều kể lại là Thẩm biểu tiểu thư phải đi làm dắng thiếp, hôm nay xem ra là Mặc Lan biểu tiểu thư mới đúng.
Mỗi cái nhìn thổn thức không dứt, Tiêu Tam tiểu thư không thể tin, cuối cùng phản ứng kịp, đi cầu mẫu thân đang muốn rời đi, để cho bà giúp Mặc Lan một chút. Phu nhân Hầu phủ đã sớm không thích Mặc Lan ở lại Hậu phủ, một người khác họ như nàng cũng liếm mặt làm như là đích tiểu thư ở Hậu phủ hay nhỉ. Nói rằng ý chỉ của Hoàng gia không cho phép thay đổi, bà lại nhỏ giọng an ủi con gái, rồi rời đi ngay sau đó.
Tiêu Tam nhìn Mặc Lan sững sốt cảm thấy đáng thương, vừa mới tiến lên muốn đỡ nàng. Mặc Lan dường như bị đả kích quá lớn, lại là một hơi không nâng lên được, đôi môi trắng bệch, miễn cưỡng hôn mê bất tỉnh.
Đợi nàng từ từ tỉnh lại đã là đêm xuống, Mặc Lan vừa nghĩ tới ý chỉ của hoàng hậu muốn cho nàng đi theo Bát công chúa hòa thân làm dắng thiếp, bèn vội vàng hốt hoảng đứng dậy, nàng muốn đến chỗ của ngoại tổ mẫu. Thánh chỉ không cho phép thay đổi, nhưng ý chỉ của hoàng hậu nương nương vẫn có hy vọng. Ngoại tổ mẫu thương nàng nhất, khẳng định không đành lòng nhìn nàng đi làm dắng thiếp.
Vì vậy gọi người đi vào, lại phát hiện là một nha hoàn lạ mặt, nàng hỏi, "Xuân Hương đâu?"
Nha hoàn kia thành thật trả lời, "Bị lão phu nhân gọi đến Hành Vu uyển rồi, các đại nha hoàn trong Uyển cũng gọi đến Hành Vu uyển rồi."
Mặc Lan cũng vội vàng đứng dậy định đến Hành Vu uyển cầu xin ngoại tổ mẫu, chỉ là đến đó lại hoảng hốt một hồi mà không có ngọn nguồn. Nghe nói, lão phu nhân kêu Hầu Gia và Trần thị còn có một đám tiểu thư, bàn bạc chuyện gì đó ở trong chính sảnh. Mặc Lan hoảng hốt từ lúc khởi đầu trở nên mừng rỡ, tình hình lớn như vậy, nhất định là ngoại tổ mẫu đang thương lượng chuyện của nàng với cữu cữu Hầu Gia.
Nàng ôm một tia hi vọng nâng mép váy vội vàng xông vào bên trong, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung ở trên người người tới. Mặc Lan ngước mắt nhìn tình hình trước mắt, hít vào một hơi lạnh, chỉ thấy trong thính đường quỳ không ít người nàng quen thuộc. Những người này mặc dù đưa lưng về phía nàng, mỗi người nằm rạp xuống thân thể run cầm cập, nhưng nàng vẫn nhận ra ngay lập tức. Trong những người này, quen thuộc nhất rõ ràng có nha hoàn Xuân Hương của nàng, còn có Thái gia lão nương và Thái Nhị.
Sắc mặt Mặc Lan càng thêm thảm bại, cố tự trấn tĩnh, đi tới, "Gặp qua ngoại tổ mẫu, cữu cữu, cữu mẫu, không biết xảy ra chuyện gì?"
Lão phu nhân nhìn Mặc Lan ánh mắt rét lạnh, "Nghiệt chướng, quỳ xuống!"
Mọi người bị lão phu nhân rống một tiếng lại lên tinh thần lần nữa, ném ánh mắt nhìn Mặc Lan càng thêm tràn đầy khinh bỉ và châm chọc. Ngay cả Tiêu Tam, Tiêu Tứ thường ngày quan hệ tốt với nàng cũng không lên tiếng, ánh mắt cảm xúc phức tạp.
Trong mắt Mặc Lan lập tức chứa đầy nước mắt, quỳ trên mặt đất, ánh mắt của nàng xẹt qua Thẩm Họa bên cạnh, ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Họa là đại biểu ca Tiêu Dịch. Tiêu Dịch vốn không nhìn nàng, hình như là bởi vì Thẩm Họa uống trà nóng đến ngón tay, thường ngày mặt mày Tiêu Dịch lạnh lùng nhưng lúc này lại tràn đầy nhu tình, vậy mà không e dè chút nào nắm tay đồ nhà quê kia. Mặc Lan quả thật ghen ghét dữ dội.
"Ngoại tổ mẫu, rốt cuộc là làm sao? Vì sao ngài phải khiển trách Mặc Lan như vậy?"
Lão phu nhân lắc đầu bật cười, là cười bản thân có mắt không tròng, cũng là cười bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ngoại tôn nữ mà bà thương yêu phía dưới, trang@d#d#l#q#d@bubble người đã quỳ đầy đất rồi còn không biết nhận sai, "Ngươi có biết người phía dưới?"
Mặc Lan gật đầu một cái, lại lắc đầu, "Có biết cũng có không biết, hai người này là không biết." Mặc Lan nói chính là mẹ con Thái gia.
Trần thị lại nói: "Ngươi lại cẩn thận nhìn kỹ một chút, ngươi thật sự không biết người họ Thái này?"
Mặc Lan cắn răng một cái, chỉ nói: "Không biết."
Lão phu nhân ngược lại cười, nhìn Mặc Lan, trong tiếng nói lộ ra tức giận đè nén, "Thẩm nha đầu, người là con tìm, con qua đây nói một chút cho Mặc Lan là xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Họa nghe được lão tổ tông dặn dò, lập tức đứng dậy, nàng nhìn Mặc Lan, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, không nhanh không chậm nói: "Lúc trước Dục Ca Nhi trúng độc, là trúng một loại cỏ độc của Nam Cương. Ta đã cố ý luôn âm thầm điều tra chuyện này, cuối cùng ngược lại thật sự là để cho ta phát hiện đầu mối. Nghe nói, người Thái gia kia là lái buôn thuốc, dường như còn có chút liên quan với Mặc Lan ngươi."
Không đợi Thẩm Họa nói xong toàn bộ câu chuyện trong đó, mẹ con Thái gia kia lại bắt đầu kêu oan, "Oan uổng mà, Mặc Lan tiểu thư muốn cỏ độc Nam Cương kia, chúng ta vốn không biết gì, nàng ta là muốn cầm tới hại người, làm hại còn là tiểu công tử của Hậu phủ. Nếu mà chúng ta biết, tuyệt đối sẽ nói cho lão phu nhân ngài, càng sẽ không thay Mặc Lan tiểu thư kiếm tới cỏ độc kia! Cầu xin lão phu nhân, Hầu Gia khai ân! Tuyệt đối đừng đưa chúng ta đến quan phủ. Chúng ta cái gì cũng nhận tội, là lúc biểu tiểu thư trở về Tây Bắc tiếp cận chúng ta muốn cỏ độc." Vài ngày trước khi Dục Ca Nhi trúng độc, nàng quả thật trở lại Tây Bắc một chuyến.
"Nói hưu nói vượn, tổ mẫu con hoàn toàn không biết gì chuyện này, cũng không biết bọn họ." Mặc Lan khẩn trương biện bạch.
Xuân Hương lập tức dập đầu, trên mặt thoáng qua một tia kiên quyết, "Không liên quan tới tiểu thư, chuyện này đều là chủ ý của một mình nô tỳ, là nô tỳ làm hại tiểu công tử."
Thẩm Họa lại cười nhỏ một tiếng, "Nha hoàn như ngươi cũng là to gan trung thành, trái một chủ ý của ngươi, phải một chủ ý của ngươi, rốt cuộc ở Hậu phủ một kẻ tôi tớ như ngươi là có năng lực một tay che trời bao nhiêu, vẫn ngây thơ xem người khác đều là kẻ ngu. Lần trước, chuyện cái yếm của Hồng Ngọc đã nói là chủ ý của ngươi, đúng là có thể chỉ dựa vào miệng nói một chút, hôm nay ta xem ngươi còn giải thích như thế nào."
Xuân Hương cho rằng Thẩm Họa nói giải thích, là vì sao độc hại tiểu công tử, vì vậy nói: "Là nô tỳ cảm thấy tiểu công tử luôn bất kính đối với tiểu thư nhà ta, vừa muốn dạy dỗ tiểu công tử một chút, nô tỳ cũng không biết dược tính của cỏ độc Nam Cương kia!"
Mặc Lan khóc sướt mướt, há to miệng, "Xuân Hương, ngươi......" Giống như nàng hoàn toàn không biết chuyện chịu oan lớn như trời, vừa giận vừa sợ, "Ngoại tổ mẫu, Mặc Lan thật sự không biết nha hoàn của con to gan như vậy."
Thẩm Họa trực tiếp ngăn cản, "Mặc Lan, chớ giả bộ! Người ở đây đều nhìn đấy, lão tổ tông, Hầu Gia, thậm chí Đại Biểu Ca đều ở đây!" Nàng bảo người ta lấy tới khăn thêu hoa lan, hỏi thăm, "Thật sự là của ngươi?"
Trong nháy mắt Mặc Lan trợn to hai mắt, "Tại sao lại ở chỗ này, ta đã sớm làm mất rồi!"
Lão phu nhân tức giận nói, "Ngươi đã làm mất rồi, lại là vứt đến Thái gia."
Mặc Lan không rõ chân tướng, nhưng trong nháy mắt nàng đã hiểu rõ, sắc mặt tái xanh xen kẽ. Thẩm Họa nói tiếp thay lão phu nhân, "Ngươi đến Thái gia lấy cỏ độc thì cho rằng mất ở Tây Bắc bèn buông lỏng, chưa từng tìm kiếm thêm. Khăn bị mất này là bị tiểu thư Thái gia nhặt lên, nàng ta thấy khăn tơ lụa này mềm mại thượng hạng, thêu hoa tinh xảo, còn phác họa Kim Tuyến, rất là yêu thích nên vẫn giữ lại. Nàng ta theo người nhà vào Kinh Thành khoe khoang chung quanh, hàng xóm láng giềng cũng biết khăn này. Ngươi còn nói không biết Thái gia."
Mặc Lan nghe xong lập tức ngồi sững trên đất, Thẩm Họa lại nói: "Lúc đầu tất cả mọi người cho rằng Dục Ca Nhi thức ăn cỏ độc là có người ở Kỳ Lân cư hạ độc, thực ra không phải vậy, là ngươi bỏ ở trong đồ ăn của Hành Vu uyển, cho nên mới vẫn không tra được hung thủ. Ai sẽ nghĩ tới một vị biểu tiểu thư được lão phu nhân thương yêu khi ăn cơm với ngoại tổ mẫu sẽ len lén hạ độc, khó tránh khỏi phần cơm độc kia của Dục Ca Nhi. Khi lão phu nhân đút Dục Ca Nhi thì cũng có thể vào trong dạ dày lão tổ tông, nói vậy nếu tìm đại phu y thuật cao minh chẩn mạch cho lão phu nhân, nhất định có thể phát ra hiện dư độc. Mặc Lan, ngoại tổ mẫu đối đãi ngươi như cháu gái ruột thịt, ngươi lại ác độc biết bao, thậm chí ngay cả thân thể lão phu nhân cũng không để ý."
Mọi người nghe thế càng sợ hãi hơn, sắc mặt Tiêu lão phu nhân xấu hổ lại đau lòng, không trách được đoạn thời gian trước thân thể vẫn không dễ chịu lắm. Bà đã là người trên năm mươi tuổi, đâu chịu nổi cỏ độc kia.
Mặc Lan từ từ ngẩng đầu lên, oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Họa, "Đều tại ngươi, Thẩm Họa, đều tại ngươi, ta muốn bóp chết ngươi." Nói rồi bèn vừa nhảy người lên, nhào qua phía Thẩm Họa. Tiêu Dịch đương nhiên sẽ không để Mặc Lan tiếp cận người, chỉ dùng tay ném ly trà trong tay một cái, vừa vặn đánh vào trên đầu gối của Mặc Lan. Mặc Lan đau kêu một tiếng, giương mắt thì thấy ánh mắt căm ghét của biểu ca, nàng đột nhiên ý thức được nét mặt mới vừa rồi của mình là dữ tợn xấu xí cỡ nào.
Mặc Lan khóc, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bò từng bước về phía lão phu nhân, "Ngoại tổ mẫu, con biết rõ sai lầm rồi, van ngài tha thứ Mặc Lan lần này, coi như ngài đưa con đi am ni cô Tây Sơn cũng được."
Tiêu lão phu nhân không muốn nhìn nàng, chỉ lạnh giọng, "Ngươi không cần đi đến am ni cô Tây Sơn, ngày mai vào cung cố gắng nhận dạy dỗ theo gả đi, ta chỉ xem không có ngoại tôn nữ như ngươi nữa."
"Ngoại tổ mẫu......" Mặc Lan kêu rên một tiếng!
Lão phu nhân đã đứng dậy để Hải ma ma dìu đỡ rời đi, cũng ngoắc kêu Thẩm Họa và trưởng tôn cùng theo bà vào trong phòng. Mọi người cũng không muốn để ý tới Mặc Lan, chỉ khi Tiêu Tam đi ngang qua nàng ta thì dừng bước lại, hai mắt Mặc Lan đẫm lệ ngước mắt lên, "Tĩnh Mẫn......"
Tiêu Tĩnh Mẫn lại rưng rưng nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi có thể nào làm ra chuyện hại người Tiêu gia ta, thật là nuôi Bạch Nhãn Lang không quen mà." Nói xong cũng gạt nước mắt chạy ra.
Từ trước đến giờ, Tiêu Tĩnh Nhu thích phụ họa Tiêu Tam, chửi theo một câu "Bạch Nhãn Lang" cũng rời đi.
Trong chính sảnh trống rỗng, chợt chỉ còn lại một mình nàng, gió lạnh thổi vào vù vù, Mặc Lan ngay cả hơi sức đứng lên cũng bị mất đi.