Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 1: Đám hàng xóm kì quái (1)



Đêm bên ngoài tối đen như mực, nhìn vào không thấy một ngôi sao nào, ngay cả trăng tròn cũng bị tầng tầng mây đen che kín, chỉ còn lại từng cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua.

Cuối cùng cũng viết xong.

Tống Ngôn Trần ngồi trước máy tính, mơ mơ màng màng gõ xuống phím dấu chấm cuối cùng.

Màn hình máy tính phản chiếu lên mắt kính của cậu, thoạt nhìn càng khiến khuôn mặt cậu thêm phần tái nhợt ốm yếu, tựa như một búp bê sứ để người ta ngắm nhìn, làn da ở phần gò má chợt ửng lên vài phần ửng đỏ, vừa xinh đẹp vừa tinh xảo.

Cửa sổ nửa mở rộng, thỉnh thoảng sẽ thổi vào vài luồng gió lạnh, ngay cả rèm cửa sổ cũng nhẹ nhàng di chuyển theo.

Một đôi mắt đen nhánh núp sau cửa sổ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào trong phòng, giống như con rắn độc săn mồi, hai mắt gã dựng thẳng lên, như thể đang trong trạng thái cảnh giác.

Gã gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần không hề phòng bị, tham lam cùng si mê nhìn chằm chằm vào cặp đùi để lộ ra của đối phương, như thể đang thưởng thức bức tranh nổi tiếng thế giới.

Tống Ngôn Trần chỉ mặc một chiếc quần đùi đen, và một chiếc áo phông trắng hình chữ T, cả người cậu trắng nõn như được ngâm trong sữa, lộ ra đôi chân thon dài mà thẳng tắp, giẫm lên đó là thảm lông trắng muốt. Những ngón chân nhỏ gọn và hơi tròn, uốn cong thành một hình vô cùng gợi cảm. Độ cong của màu sắc, giống như một tác phẩm được chạm khắc cẩn thận bởi Thiên Chúa, làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu không thôi.

Người đàn ông không kiểm soát được nuốt nước miếng một cái, gã lặng lẽ phát ra một tiếng thở dài.

Khà khà, thật muốn liếm một ngụm.

 

Tống Ngôn Trần đóng tài tệp liệu lại, duỗi người lười biếng một phát.

Cả ngày nay cậu chưa ăn gì rồi.

Tống Ngôn Trần cảm nhận được cảm giác đau đớn do dạ dày đói cồn cào, vội vàng đứng dậy, khó khăn mà nhón chân lên, đưa tay chạm vào mì tôm đặt trên tủ sách, mí mắt màu nâu nhạt hơi lóe lên.

 

Eo cũng thật mềm mại.

Người đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt hơi lóe lên, giống như thực khách đói khát, nóng lòng muốn cày miệng hàu, ánh mắt gã mang theo tham lam không hề che dấu.

Tống Ngôn Trần sờ nửa ngày mới đột nhiên phản ứng lại, gói mì tôm cuối cùng đã sớm bị cậu ăn hết vào ngày hôm qua rồi, bịch mì gói còn đang để bên cạnh bàn, chưa vứt.

Tống Ngôn Trần nhìn xung quanh một cái, có rất nhiều thứ đồ đạt làm không gian căn phòng trở nên chật hẹp hơn, trên chiếc giường lớn là một bãi bừa bộn ngổn ngang, ghế sô pha ném đầy quần áo, bàn ghế máy tính cũng giống y hết, chất đầy những quyển sách cũ mà cậu đã tốn cả đống tiền vào đó.

Thùng rác nằm bên cạnh bàn máy tính sớm đã được lấp đầy từ lâu, các thùng mì ăn liền thì ném đầy dưới đất, trong phòng sớm đã không còn chỗ để ăn nữa.

Đã là nửa tháng trôi qua kể từ lần cuối cậu bước chân ra khỏi nhà.

Tống Ngôn Trần hít hít mũi, dạ dày thời gian dài không ăn đã nhăn nhúm thành một đoàn, phát ra âm thanh phản kháng không thành tiếng nhưng khiến cậu đau muốn xỉu.

Người đàn ông chú ý tới hành động nhỏ của Tống Ngôn Trần, ánh mắt gã chợt tối sầm xuống.

 

Thật không ngoan, chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì cả.

Cuối cùng, Tống Ngôn Trần đứng tại chỗ chần chờ thật lâu, giống như là hạ quyết tâm rất lớn, cậu từ trong tủ lấy ra một cái mũ lưỡi trai che đầu mình, lại từ trong tủ lấy ra một cái quần jean rồi thay vào.

Hô hấp của người đàn ông bắt đầu trở nên dồn dập và mạnh mẽ, khoảng cách giữa các nhịp thở giống như mang theo sự nhẫn nhịn.

 

Sao em không đóng cửa sổ lại? Em không sợ bị phát hiện sao?

Sắc mặt người đàn ông mang theo sự say sưa, ánh mắt gã tham lam lại cẩn thận đảo qua từng tấc da của thiếu niên, ngay cả khóe miệng cũng âm thầm nhếch ra một nụ cười si hán.

Em không biết ư, những tên biến thái thích nhất là nhắm mục tiêu vào những

người sống một mình?

 

Đặc biệt là một đứa trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn như em.

 

Khà khà.

Xử lý đơn giản nhưng vật rác rưởi trong phòng một hồi, buộc thành mấy cái túi, Tống Ngôn Trần liền chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.

Trong nháy mắt mở cửa, ánh mắt Tống Ngôn Trần vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, trực tiếp nhìn thẳng vào một đôi mắt màu đỏ tươi.

Nhưng người kia phản ứng cực nhanh, chẳng mấy chốc liền biến mất tại chỗ.

Biểu tình trên khuôn mặt Tống Ngôn Trần hơi dừng lại, hai mắt  cậu vô tội chớp chớp, sắc mặt đờ đẫn.

Ảo giác, phải không? Vừa rồi hình như cậu vừa thấy ai đó ngoài cửa sổ? Nhưng đây không phải là tầng 13 sao?

Cũng may ánh mắt Tống Ngôn Trần có chút cận thị, nhìn cũng không được rõ ràng lắm, cho nên cũng không quá để ở trong lòng.

Cậu cẩn thận đóng cửa lại và chuẩn bị đi kiếm chỗ ăn.

Người đàn ông lại chậm rãi thò đầu lên, nhìn căn phòng đã tối đen không chút ánh sáng, khóe miệng gã treo lên nụ cười càng lúc càng sâu.

Chỉ chốc lát sau, gã liền biến thành một bóng đen, vô thanh vô tức cùng chiếc bóng trên tường dung hợp thành một thể, sau đó chậm rãi bò vào phòng, chen qua khe cửa, đuổi theo bước chân Tống Ngôn Trần.

 

Khà khà.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.