Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 11: Đám hàng xóm kì quái (11)



Hai mắt Tống Ngôn Trần ửng hồng, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, mơ hồ một giây sau sẽ khóc ra mất, cậu lập tức ôm chặt eo người đàn ông kia, mí mắt bối rối nhìn từ trên xuống dưới, "Giúp, giúp tôi...."

Tống Ngôn Trần vừa nói, vừa nhìn về phía sau, cơ thể mảnh khảnh của cậu không khống chế được mà run rẩy, tựa như mèo con lưu lạc khắp nơi vào mùa đông giá rét, hai con mắt to ngập nước, rất đáng thương.

Ánh mắt người đàn ông âm u thâm trầm nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần trong ngực, hai bên cánh mũi mở rộng tầm nhìn.

Thiếu niên trong ngực hắn mặc một chiếc áo T trắng đơn giản, quần áo quá lớn lại còn đeo khẩu trang, lộ ra cổ thon dài ưu tú của cậu như thiên nga, làn da trắng nõn trơn tru, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.

Yết hầu người đàn ông bất giác lên xuống, trong mắt lóe lên suy nghĩ khó có thể nói thành lời, ánh mắt tối tăm của hắn đang nóng rực nhìn lên làn da trắng nõn trần trụi của Tống Ngôn Trần, tay cũng giống như một con mãng xà ướt át lạnh lẽo chậm rãi nắm vào vòng eo cậu.

Thật tinh xảo.

Một chùm ánh sáng chiếu lên mắt người đàn ông, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt u ám chậm rãi rơi vào trên mặt bảo vệ đầu to tai to, biểu cảm lãnh đạm mà sắc bén, tay cầm đèn pin của tên bảo vệ cũng cứng đờ theo.

Trong nháy mắt bước chân của tên bảo vệ không thể làm chủ được, trên mặt vốn mang theo nét lười nhác cùng nụ cười xấu xa rất nhanh liền tiêu tan không còn, sau lưng cũng theo đó dâng lên một trận lạnh lẽo khó đoán.

Ghê tởm.

Làm thế nào vẫn còn có người ở đây.

Bảo vệ trong lòng nhịn không được hùng hùng hổ hổ.

Do dự một lát, bảo vệ mới giơ điện thoại, miệng huýt sáo, xoay một vòng, đi sang bên cạnh, ngang nhiên làm bộ đi ngang qua.

Trước khi đi, hắn còn mờ mịt nhìn lướt qua toàn thân Tống Ngôn Trần, mang theo ánh nhìn của sói đói xông vào cậu. 

Ý nghĩa của sự bẩn thỉu.

Vẫn còn nhiều có cơ hội để bắt được cậu ta.

......................

Sau khi nhiều lần xác nhận bảo vệ rời đi, trái tim Tống Ngôn Trần lập tức rơi xuống lồng ngực, ngay cả làn da trắng bệch cũng chậm rãi ấm áp dần, đuôi mắt đỏ bừng.

Trải qua một lần vừa rồi, Tống Ngôn Trần nói chuyện sẽ có chút nghẹn ngào, hốc mắt đều chứa hơi nước, cậu cảm kích nhìn về phía đối phương, vừa thở hổn hển vừa nói, "Cảm ơn, cảm ơn anh. ”

Gần như giây sau sẽ khóc.

"Thở dốc cũng rất dễ nghe." Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm cậu mà nổi lên h.am m.uốn, đôi mắt hắn lộ ra một màu đỏ tươi, lời nói không đầu không đuôi mà đáp, giọng nói của hắn giống như được ngâm trong nước, khàn đến mức làm cho người ta cảm thấy quá sức chịu đựng.

Tống Ngôn Trần nhìn gương mặt không chút thay đổi của người đàn ông, có chút hoảng hốt, cho rằng mình nghe lầm, cậu điên cuồng nháy mắt, giọng nói run rẩy, "Cái gì, cái gì?"

Người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt tựa như đang thưởng thức một món châu báu, mang theo vài phần ý nghĩ không rõ mà đánh giá, hai người dính lấy nhau với một loại tư thế cực kỳ ái muội cùng thân mật, hai tay người đàn ông vào giờ phút này cũng lặng lẽ lướt qua thắt lưng Tống Ngôn Trần, động tác bất thình lình, ngứa đến mức cả người Tống Ngôn Trần giật nảy lên, thiếu chút nữa kêu lên tiếng.

Tống Ngôn Trần mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, với tư thế mập mờ giữa cậu và người đàn ông này, ngay cả cách nói chuyện của hắn, chưa kể đến động tác kỳ quái vừa rồi. Cậu ngay lập tức nhận ra đây là một vết xe đổ, ngay lập tức liền hoảng hốt từ trong ngực người đàn ông vùng ra, cố nén choáng váng, vừa cúi đầu vừa lui về phía sau, "Cám ơn anh đã giúp tôi. ”

Nói xong, Tống Ngôn Trần liền rụt bả vai lại, không nói nhiều nữa, bịt tai chạy về phía trước, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có, chỉ muốn chạy trốn khỏi đây.

Người đàn ông cũng không đuổi theo cậu, hắn như đang suy nghĩ gì đó mà đứng yên tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương rời đi, tay dừng ở giữa không trung, tiếp tục duy trì tư thế ôm người kia.

Thật lâu sau, người đàn ông mới thu tay lại, đầu ngón tay hắn chậm rãi ma sát, còn chưa thỏa mãn mà hồi tưởng lại cảm giác mềm mại vừa rồi, trong miệng cũng phát ra một tiếng thỏa mãn, biểu cảm ẩn dưới vành mũ cũng trở nên điên cuồng, nóng bỏng, mang theo hưng phấn vặn vẹo bất thường.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh....

Người đàn ông cất bước, lộ ra một nụ cười như kẻ chiến thắng mà chậm rãi đi theo.

........................................................................

Cậu chạy một mạch vào hiệu thuốc, Tống Ngôn Trần thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh ở cửa.

May mắn là nhà thuốc mở cửa 24 giờ....

Cậu ở hiệu thuốc uống thuốc hạ sốt, sau đó mới kéo thân thể miễn cưỡng không bị choáng váng mà trở về nhà.

Dọc theo đường đi, cậu lo lắng đến kinh hồn bạt vía mà nhìn xung quanh, sợ lại gặp phải tình huống bất ngờ gì đó, cho nên cả người đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Thẳng đến khi thật sự đi vào cầu thang tiểu khu, trái tim treo lơ lửng nửa ngày của cậu mới chậm rãi hạ xuống.

Không gặp phải nhân viên bảo vệ kỳ lạ đó.... Cũng không đụng phải người đàn ông kỳ quái vừa rồi....

Một bước vào tòa nhà, có thể nhìn thấy vách tường lâu năm không sửa chữa đến ố vàng vỡ vụn, tràn ngập các loại vết đen và nấm mốc, còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối hỗn hợp với mùi mốc, mùi thuốc lá, mùi thức ăn thừa.

Tống Ngôn Trần nhịn không được nhíu mày, cúi đầu xuống thấp hơn, yên lặng đè mũ.

Cậu vừa đi lên tầng hai, liền chú ý tới ông lão đang đứng ở góc hành lang đang hút thuốc.

Ông lão dựa vào tường, mặc áo sơ mi kẻ sọc ố vàng nhăn nhúm, cổ áo rất đen, dưới chân mang dép lê, lộ ra ngón chân, chân vừa bẩn vừa hôi, Tống Ngôn Trần vừa tới gần, là có thể ngửi thấy mùi chua mơ hồ tràn ngập không khí.

Tống Ngôn Trần theo bản năng cúi đầu thấp hơn, hơi nghiêng người, thật cẩn thận đi qua đối phương, an tĩnh đi về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.