Đưa bảo vệ lên xe cứu thương, Tống Ngôn Trần mặt trắng bệch đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng xe cứu thương rời đi.
Mắt thấy đám người xem kịch xung quanh đều tản đi, linh hồn cả người Tống Ngôn Trần giống như bị rút ra, sắc mặt vô cùng khó coi, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ rất lâu.
Hơn nửa ngày mới hoàn hồn, trở về.
"Chàng trai trẻ, muốn xem bói không?" Thầy bói đeo kính lão hoa màu đen vẻ mặt thích ý ngồi xổm trên băng ghế nhỏ, trước mắt bày ra một đống đồ không thể hiểu nổi nào là bán tính, phù quẻ.
Lão ấy chỉ cần liếc nhìn một cái, liền nhìn trúng Tống Ngôn Trần sắc mặt kém cỏi nhất trong đám người, nhìn qua rất giống như nhà có tang, vội vàng chào hỏi bắt tay, muốn cùng đối phương nói chuyện.
Tống Ngôn Trần sững sờ trong chớp mắt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đối phương, cũng không tin lắm, cậu nghĩ đối phương chỉ là một kẻ lừa đảo, liền xoay người muốn rời đi.
"Chàng trai trẻ, đừng đi! Đừng đi!" Thầy bói vội vàng ở phía sau cậu hô vài tiếng, "Tôi thấy ấn đường của cậu đang bị biến đang, nhìn gần thì là phạm vào xui xẻo, là tướng mạo họa sát thân."
Cũng không biết là câu nào chạm trúng tâm sự của Tống Ngôn Trần, biểu cảm cậu hơi dừng lại, môi không chút huyết sắc cũng run rẩy theo, quay đầu nhìn về phía đối phương.
Thầy bói vừa thấy có hi vọng, lập tức hằng giọng, vội vàng từ trên ghế ngồi dậy, vẻ mặt huyền huyễn tiếp tục nói, "Gần đây có phải cậu bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy đúng không?"
Tống Ngôn Trần chần chờ trong phút chốc, cậu đi tới trước mặt thầy bói này, ngược lại cũng không úp mở nói, "Đúng vậy. ”
Thầy bói chỉ vào mã thu tiền bên cạnh mình, lộ ra biểu tình có chút giảo hoạt, "Có muốn tính là ngày sinh tháng đẻ không? Để tôi xem giúp cậu có giải pháp nào hay không. ”
Tống Ngôn Trần nhìn thoáng qua giá cả không tính là rẻ, chần chờ trong chớp mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn thử một lần.
Thầy bói thấy cậu đã bị lừa, độ cong khóe miệng thiếu chút nữa nhếch lên trời.
Tống Ngôn Trần dựa theo yêu cầu của bói toán, dùng ngòi bút viết ra bát tự ngày sinh của mình, thầy bói vừa nhìn rõ ngày sinh nhật của đối phương, lông mày khẽ giật giật một chút.
Tống Ngôn Trần chú ý tới dáng vẻ mất tự nhiên của đối phương, vội vàng hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
Thầy bói mang theo vẻ mặt bất cần đời tất cả đều thu liễm lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu,
"Năm nay là năm Nhâm Dần, trong khi đại vận Kỷ Sửu của cậu lại gặp phải năm tuổi Kỷ Sửu, phạm vào vận tuổi và năm."
Tống Ngôn Trần nghe không hiểu những thuật ngữ loạn thất bát tao* này, nhưng nhìn ngữ khí đối không giống như một chuyện tốt của đối phương, cậu vội vàng truy hỏi, "Phạm vào vận mệnh tuổi tác sẽ như thế nào? ”
* 乱七八糟: loạn thất bát tao; lộn xộn; lung tung; rối loạn; ngổn ngang; lung ta lung tung.
"Tuổi vận và năm không phải lúc nào cũng xấu, tùy vào hỷ kỵ* mà định ra thần hỷ và thần kị. Gặp thần hỉ sẽ có chuyện tốt lành, gặp thần kỵ sẽ xảy ra chuyện xấu, nhưng với cậu thì..." Vẻ mặt của thầy bói nhìn về phía Tống Ngôn Trần rất kỳ lạ, "Mặc dù là đại hung... "
*Hỷ: vui mừng, Kỵ: kiêng dè.
"Không chết mình, cũng hại chết người...."
Nói xong, không hiểu sao lưng của thầy bói liền nổi lên một trận mồ hôi lạnh vô danh, sắc mặt lão trắng bệch.
Lão vội vàng khoát tay áo, hô hấp đều đồng loạt tăng nhanh, "Tôi phải đi gấp rồi, cậu cũng mau đi đi, tôi không giúp được cậu đâu, cậu đi đi, mau đi đi! Tránh xa tôi ra! ”
Tống Ngôn Trần bối rối, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại phản ứng kịch liệt như vậy, cậu vội vàng muốn níu lấy đối phương, "Chờ đã, đại sư, ngài đừng đi, trước tiên ngài nói cho tôi biết tôi nên làm như thế nào?"
Thầy bói hoảng sợ, một bên lui về phía sau, một bên đẩy Tống Ngôn Trần ra, lão vội vàng nói, "Cậu đừng bắt ép tôi! Tôi chỉ là một tên lừa đảo thôi! Tôi không thể giúp cậu! Cậu mau buông tôi ra!"
Nói xong, lão ấy giống như sợ Tống Ngôn Trần bám lấy mình, vội vàng lấy tiền mặt từ trong túi nhét vào trong tay Tống Ngôn Trần, "Việc làm ăn này tôi không làm nữa, cậu cách xa tôi một chút!"
Tống Ngôn Trần ngơ ngác không biết phải làm gì, cậu cầm tiền đứng yên tại chỗ, trơ mắt chứng kiến lão thầy bói kia, đang luống cuống nắm lấy cái ghế nhỏ của mình và những đạo cụ ở trước mặt, thất thất bát bát liền nhanh chóng chạy trốn, như thể phía sau lão là Diêm Vương sống đang đuổi theo.
Kết hợp với lời thầy bói nói và kinh nghiệm trong khoảng thời gian này, sắc mặt Tống Ngôn Trần thoáng cái càng thêm bệnh hoạn, sắc mặt không có nửa phần huyết sắc, đáy lòng cậu nổi lên một trận gợn sóng không rõ ràng, lông mi run rẩy trong gió như con bướm sợ hãi muốn bay đi.
***
Thầy bói chạy ra rất xa, lão rẽ vài vòng, xác định người nọ không đuổi theo, lão mới miễn cưỡng hít sâu một hơi, dừng bước, đứng ở ven đường.
Cũng chính trong nháy mắt ấy, một bóng đen vô thanh vô tức yên vụt qua người lão, như có cái gì đó đang bám trên người lão.
Còn không đợi thầy bói có phản ứng, một đôi tay vô thanh vô tức liền xuất hiện ở phía sau lão.
Bóng đen từ trên cao nhìn chằm chằm lão, nở một nụ cười lạnh, sau đó đẩy mạnh một cái.
Lão bói toán không hề phòng bị, đồng tử rung lên, cả người đều nghiêng về phía trước, chuẩn xác đâm về phía trước, những đạo cụ trong tay cũng rơi xuống đất.
"Tích tích tích!!!!"
Cùng lúc đó, khi đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang màu xanh lá cây, một chiếc xe tư nhân màu đen đột nhiên lao tới.
Trong nháy mắt khi lão bói toán ngã nhào xuống, tài xế xe tư nhân hiển nhiên cũng hoảng hốt, nhanh chóng nhấn chân vào phanh với tốc độ nhanh nhất, vô lăng điên cuồng rẽ phải, dường như chỉ cách khoảng mười cm là xe sắp đụng phải bồn hoa bên cạnh ngã tư.
Mà thầy bói dựa vào tố chất cơ thể mạnh mẽ cùng tốc độ phản ứng vượt qua người thường, lão xoay vài vòng trên mặt đất, thành công tránh được chỗ yếu hại*, không bị thương.
*要害: yếu hại; muốn hại; chỗ hiểm; địa điểm quan trọng; bộ phận quan trọng.
Mấy chiếc xe còn ở đằng sau xe tư nhân cũng phản ứng kịp thời, không có va chạm phía sau, mới tránh được một tai nạn giao thông.
Để tránh gây thương tổn lần thứ hai, thầy bói cố nén đau đớn, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, mặt lão trắng bệch, kéo chân bị thương, đi trở lại vỉa hè.
Toàn bộ quá trình có thể được coi là không có nguy hiểm.
Tài xế xe tư nhân thiếu chút nữa bị dọa đến phát điên, anh ta vội vàng thò đầu ra, chửi bới: "Mẹ nó ông có bệnh à, đi đường không biết nhìn hả!"
Sắc mặt thầy bói như nghe thấy thanh âm hùng hùng hổ hổ của đối phương, suy nghĩ lại bắt đầu phiêu ly*.
* Phiêu ly: Nhẹ nhàng rời đi.
Không!
Vừa rồi tuyệt đối không phải trùng hợp!