Ánh đèn ngoài hành lang từ cửa sổ và cửa ra vào chiếu vào trong phòng, tạo ra bóng dáng như bị cắt đi, khiến cho căn phòng tối tăm le lói một tia sáng duy nhất.
Tống Ngôn Trần từ trong mộng bừng tỉnh, giống như đã trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc mà lại rất phức tạp, cả người đều toát đầy mồ hôi lạnh.
Sắc mặt cậu trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc run rẩy lên, đồng tử co rút lại, hơi thở bắt đầu trở nền dồn dập, cậu có chút hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh.
Rõ ràng là căn nhà cho thuê quen thuộc của cậu, nhưng giờ phút này, cậu lại có một loại cảm giác mơ hồ giống như đang ở một nơi cách xa với thế giới khác.
Người phụ nữ kia nhảy khỏi tòa nhà.... Máu....
Đầu óc Tống Ngôn Trần tựa như một cái máy chiếu, từng cơn co giật đang cố gắng phát ra hình ảnh đáng sợ y hết một cơn ác mộng kinh khủng.
Còn chưa kịp chờ cậu lấy lại suy nghĩ.
Cảm giác nôn mửa xông thẳng vào dạ dày lập tức vọt lên trong lòng cậu, cậu vội vàng che miệng lại, tay kia nhanh chóng cởi chăn đang đắp trên người xuống, chân trần giẫm trên mặt đất, run rẩy đi vào nhà vệ sinh, đối diện với bồn rửa mặt, nhịn không được mà bắt đầu nôn mửa.
Nhưng dạ dày vốn trống rỗng vào giờ phút này căn bản không thể phun ra bất cứ thứ gì, chỉ có thể phun ra một ngụm nước chua.
Bóng đen không chút tiếng động lặng lẽ trốn dưới bóng của Tống Ngôn Trần, ánh mắt gã giống như vực sâu thăm thẳm mà gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, điên cuồng lại si mê.
Khà khà, đẹp quá.
Tống Ngôn Trần thở hổn hển, gương mặt trắng bệch cũng dâng lên một chút ửng đỏ.
Cậu vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương lớn.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tống Ngôn Trần đột nhiên dừng lại, đôi mắt xinh đẹp trong giây lát mở to, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che dấu.
Chờ đã, chờ đã.
Tống Ngôn Trần hoảng sợ nhìn mình trong gương, đưa tay sờ cổ mình, trong mắt hiện lên vẻ mặt khiếp sợ.
Những vết sưng đỏ này là gì?
Thiếu niên trong gương sở hữu một chiếc cổ trắng nõn thanh tú, làn da nhẵn nhụi mà bóng loáng, thậm chí hoàn toàn không nhìn thấy có nửa điểm lỗ chân lông nào, nhưng lại rất quỷ dị, bắt đầu từ cổ, đến dưới xương quai xanh, mặt trên rậm rạp đều là vết đỏ xanh biếc tím tím, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết răng cắn.
Giống như bị người khác hung hăng yêu thương một trận, vừa đáng sợ vừa tàn bạo.
Đặc biệt là gương mặt cực kỳ mê hồn của Tống Ngôn Trần, cùng với nước da trắng bệch của cậu, dường như tất cả cả toàn bộ đều bị cán quét.
Cái này, cái này…
Ai đã làm chuyện này?
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Tống Ngôn Trần đột nhiên kinh ngạc khi phát hiện ra quần áo của mình đã bị người ta thay qua, cậu nhìn quanh bốn phía, liếc mắt liền chú ý tới bộ quần áo vốn đã dính đầy máu tươi lại được ai đó giặt sạch sẽ, và treo trên tường, góc áo còn đang chậm rãi lưu lại mấy giọt nước.....
Tống Ngôn Trần nhìn vết hôn trên cổ, hốc mắt cậu đỏ lên, liền vội vàng cởi nút áo của mình ra, hai tay không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
Chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra, dưới lớp quần áo là vô số vết hôn cùng vết cắn…
Nhìn cơ thể mình, sắc mặt Tống Ngôn Trần nhất thời trở nên tồi tệ hơn, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng lướt qua vết hôn, cậu thậm chí không dám nhìn xuống dưới nữa.
Vừa nghĩ đến khả năng nào đó, đáy lòng Tống Ngôn Trần liền nổi lên một trận giật mình.
Bóng đen chậm rãi trèo lên vách tường, trốn ở góc bí mật, gã nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần trong gương, nhìn trên người thiếu niên tất cả đều là kiệt tác của mình, đáy mắt gã hiện lên một tia thỏa mãn quỷ dị.
Em ấy đẹp quá.
Tống Ngôn Trần có chút luống cuống mặc lại quần áo, cậu bối rối nhìn xung quanh, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng cùng bất an.
Ai đã đưa cậu đến đây? Người đàn ông đó đã làm gì cậu?
Nghĩ đến đây, hai chân Tống Ngôn Trần có chút đứng không vững, cậu thở hổn hển, trán chảy ra mồ hôi lạnh, dạ dày trống rỗng phát ra âm thanh phản kháng, tuy không thành tiếng nhưng lại mạnh mẽ cao trào.
Cậu vội vàng che bụng mình, khó khăn đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng vừa mới đi được hai bước, bởi vì thời gian dài không ăn gì, dẫn đến cơ thể không khống chế được mà ngã về phía trước.
Ánh mắt bóng đen đột nhiên trầm xuống.
Chết tiệt.
Còn không đợi Tống Ngôn Trần phản ứng lại, một đôi tay mang theo chút lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đang sắp ngã lại.
Tống Ngôn Trần cuối cùng cũng đứng vững, đồng tử giãn ra.
Cậu giữ chặt ngực mình, sợ hãi nhìn xung quanh căn phòng.
Ai đó vừa...
Một cơn ớn lạnh liền từ cổ tay Tống Ngôn Trần lan tràn đến đáy lòng cậu.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười tham lam.
Ngay cả bộ dạng sợ hãi cũng rất đáng yêu.
Tống Ngôn Trần run rẩy một chút, tay chân cậu lạnh toát, vẻ mặt sợ hãi nhìn bốn phía xung quanh, mồ hôi lạnh trong khoảnh khắc thấm ướt lưng cậu, giống như là có một đôi mắt vô hình dính nhớp núp sâu trong bóng tối nhìn chằm chằm vào người cậu.
Cảm giác đau nhói và hoảng sợ khi bị người khác theo dõi đã ăn sâu não bộ của cậu, trái tim cậu dường như muốn dừng lại ngay lúc này.
Liên tưởng đến những chữ trắng và đỏ xuất hiện trong tầm mắt cậu khi có người nhảy lầu, sắc mặt Tống Ngôn Trần càng thêm khó coi.
...... Đó..... Đó có phải là ma không?.....
Cả người Tống Ngôn Trần trở nên rét run, huyết sắc trên mặt cũng phai nhạt đi, thoạt nhìn tựa như tờ giấy trắng lung lay bay trong gió, cả người run rẩy càng ngày càng lo sợ.
Người đàn ông từ trên cao nhìn mỹ nhân hồn bay phách lạc trước mắt, ngón tay gã nhẹ nhàng vu.ốt ve khóe mắt của đối phương.
Nếu em khóc, nó sẽ trông đẹp hơn.
Chậc chậc.