Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 38: Âm thân trong mộng (1)



* Âm thân: chính là người nam chưa lập gia đình bị chết yểu, người còn sống sợ hắn tại âm tào địa phủ lẻ loi, phải tìm cho hắn một người nữ cũng chưa lập gia đình bị chết yểu mà hợp táng, gọi là đắp mộ, dưới đất cùng làm bạn cũng tốt.

*Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của bóng đen là Hắn hoặc Gã nha, vì có hai thân phận nên sẽ chuyển qua chuyển lại cho phù hợp. Ở thế giới tiếp theo ngôi xưng cũng sẽ có sự thay đổi để phù hợp, mong mọi người thông cho team nha.

Tiếng chiêng trống vang trời, gà bay chó sủa.

Chân trời khẽ hiện lên một khe hở giống như bị nhân sinh xé rách, chen vào một tia nắng mặt trời, không khí ngập tràn một cỗ sương mù không tiêu tán, thêm vài phần quỷ dị.

Tống Ngôn Trần choáng váng ngồi trên kiệu hoa, cả người đều lộ ra vẻ nặng nề, cơ thể như mềm nhũn ra, đầu gối tựa vào thành kiệu, như thể một giây sau sẽ vì hư thoát* mà ngất đi.

*Hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước.

Hai tay cậu bị trói ở phía sau, trên đầu phủ một miếng vải đỏ, căn bản không thấy rõ tình hình xung quanh.

Đau đầu quá...

Tống Ngôn Trần yếu ớt nhắm mắt, cậu muốn giãy giụa tránh thoát, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào.

"Xuống kiệu…!"

Giọng nói thê lương mà bén nhọn của một người phụ nữ hét lên không ngừng kéo dài, âm thanh cực kỳ chói tai, giống như giọng nói của vịt đực.

Không đợi Tống Ngôn Trần phản ứng lại từ trong mê man, cậu lập tức cảm thấy thân dưới của mình đột nhiên lảo đảo, cả người suýt chút nữa ngã ra phía sau.

Một đôi tay bất thình bắt lấy bả vai cậu, kéo eo cậu, khiêng cậu lên trên lưng.

"Bước qua chậu than!"

Giọng nói của người phụ nữ kia lần thứ hai vang lên, Tống Ngôn Trần cảm giác như cả cơ thể mình bị người khác khiêng lên.

Chờ đã!

Tống Ngôn Trần mê man giống như người say rượu được người khác cho uống canh giải rượu, cậu bỗng nhiên tỉnh táo hơn một chút, không tự chủ được mở to hai mắt, bắt đầu điên cuồng giãy dụa muốn hai tay của mình được cởi trói, hai chân cũng bắt đầu đạp loạn không ngừng.

Đây là nơi nào?

Tại sao mình lại ở đây?

Ai đang cõng mình vậy?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Tống Ngôn Trần đã xuất hiện vô vàn nghi vấn.

"Cứu mạng...." Tống Ngôn Trần hé miệng, muốn lớn tiếng kêu gọi, cũng chính vào lúc này, cậu mới giật mình phát hiện ra, vô luận có gào thét như thế nào, âm thanh trong miệng đều không phát ra được.

"Nhất bái thiên địa."

Giọng nói của người chủ trì vang lên một lần nữa, người khiêng Tống Ngôn Trần đặt cậu xuống đất.

Còn không cho Tống Ngôn Trần cơ hội giãy dụa, cậu lập tức cảm thấy hai vai mình đột nhiên bị đè xuống, sau gáy bị người khác trực tiếp ấn mạnh ép phải cúi người về phía trước.

Giây tiếp theo, cả thân thể cậu cũng bởi vì kiệt sức mà trực tiếp quỵ xuống đất.

“Nhị bái cao đường.”

Sắc mặt của Tống Ngôn Trần trắng bệch, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu cứu.

Đến lúc mấu chốt này, cậu đã hoàn toàn hiểu được hoàn cảnh của mình.

"Cứu… cứu với…" Tống Ngôn Trần cố gắng kêu lên, sau đó không ngừng lay động cơ thể của mình, bắt đầu liều mạng giãy dụa.

Nhưng tất cả động tác của cậu đều trở thành cái gãi ngứa cho người khác, đổi lại là sự ấn đầu càng thêm thô bạo, cổ áo cậu cũng trực tiếp siết chặt lấy cổ mình, cổ họng truyền đến một trận hít thở không thông, thiếu chút nữa đã tắt thở.

"Phu thê… giao bái"

Không muốn!!!.

Miệng Tống Ngôn Trần run lên, giãy giụa càng lúc càng lợi hại, một loại cảm giác sợ hãi vô danh từ xương sống của cậu lan tràn đến toàn thân, chảy dọc khắp cơ thể.

Cứu mạng!!!

Theo tiếng gà trống 'cục tác' đột nhiên vang lên, Tống Ngôn Trần bị người nào đó ấn vai xuống, hai chân quỳ gắt gao trên mặt đất, xuyên thấu qua khe hở của đầu trùm khăn đỏ, nhận ra người cùng bái lạy với mình, là một con gà trống được buộc một đóa hoa đỏ trước ngực.

Làm sao có thể...

Đồng tử Tống Ngôn Trần run lên, cơ thể càng lúc càng run rẩy.

"Đưa vào động phòng."

Câu nói cuối cùng của người chủ trì vừa dứt, xung quanh vốn lặng ngắt như tờ đột nhiên vang lên âm thanh của một trận vỗ tay cường đại, cùng với tiếng cười tiếng hoan hô xa gần không đồng nhất, tất cả đều đồng thời vang lên.

Nhưng tiếng cười lại cực kỳ lâng lâng, không hiểu sao khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị không chân thật kèm với hư ảo.

Thả tôi ra! Thả tôi ra!

Tống Ngôn Trần hoảng hốt, không ngừng lắc lư cơ thể, nước mắt không ngừng đảo quanh khóe mắt cậu, rồi rơi xuống.

Tất cả đều tốn công vô ích.

Cũng chính giây phút này, Tống Ngôn Trần cảm giác có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy vòng eo của cậu, cậu bất thình lình bị người ta bế thốc lên.

Cảm giác lơ lửng bất thình lình ập tới, khiến Tống Ngôn Trần sợ tới mức cả người run lên, cơ thể cậu theo bản năng vì sợ té mà cuộn mình vào trong ngực đối phương.

Người kia vững vàng ôm lấy cậu, từng bước từng bước đi về phía trước, giống như mở ra một cánh cửa, chỉ chốc lát liền nhẹ nhàng đặt Tống Ngôn Trần lên trên giường.

Động tác cực kỳ dịu dàng, tựa như ôm một món đồ dễ vỡ đắt tiền, sợ mình không cẩn thận dùng sức, sẽ làm đối phương bị thương.

Thân thể Tống Ngôn Trần hơi co lại, cả người như chú sóc mà lùi về phía sau, hai con mắt trừng to hết mức, liên tục dùng sức lắc đầu muốn kéo tấm màn trùm đầu che mắt mình xuống.

Không để cho Tống Ngôn Trần giãy giụa hất đầu xuống, bàn tay lạnh như băng của người nọ liền bất thình lình bắt lấy bắp chân đang đạp loạn của cậu, động tác giống như con rắn đang gắt gao siết chặt con mồi.

Tống Ngôn Trần giật mình, một giây sau, cậu liền bị giữ chặt chân, một lần nữa bị ôm vào trong ngực đối phương, tiếng cười khẽ vang lên bên tai cậu, nhạt nhẽo như không.

Tống Ngôn Trần nghe thấy nụ cười bên tai, cả người run lên, không hiểu sao tê dại.

Tay người nọ nhẹ nhàng chậm rãi kéo cái mũ đỏ của cậu lên, thanh âm khàn khàn, nỉ non như trong mộng: “Chẳng lẽ em không biết tấm khăn trùm đầu của tân nương chỉ có thể để cho tân lang vén lên sao?"

Tôi là đàn ông!!!

Tống Ngôn Trần không tiếng động điên cuồng hò hét ở trong lòng, trong miệng lại không phát ra được thanh âm gì, cả người căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.

Khi cái khăn được vén lên, Tống Ngôn Trần từ từ mở to hai mắt dưới ánh đèn lay động, mí mắt tái nhợt run rẩy như con bướm sắp bay đi, cậu sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt.

Đường nét trên khuôn mặt người đàn ông lưu loát mà đoan chính, ngũ quan rõ ràng như tác phẩm điêu khắc, lông mày sắc bén, sống mũi cao và thẳng, bờ vai rộng và gầy gò khoác lên trang phục đỏ thẫm của tân lang, mơ hồ còn có thể nhìn ra được cơ bắp cân xứng xinh đẹp dưới áo, ánh sáng xám trắng chiếu lên mặt hắn, tạo ra cảm giác lung lay không ngừng.

"Anh...", ánh mắt Tống Ngôn Trần nhìn chằm chằm hắn, hơi thở yếu ớt gần như không tiếng động, há miệng ra, vẫn không phát ra âm thanh.

Người đàn ông đè xuống người cậu, một tay bóp chặt lấy thắt lưng và bụng mềm của Tống Ngôn Trần, ngón tay lặng lẽ trượt vào trong y phục cậu, cố định nó lại, tay kia nắm chặt cằm đối phương, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đã đến lúc rồi."

Cái gì?

Tống Ngôn Trần ngạc nhiên, hàm răng cắn chặt cánh môi, đôi mắt thỏ trợn trừng đến mức đỏ bừng, hai gò má trắng nõn mơ hồ chảy xuống vài giọt màu hồng nhạt.

Không để cho Tống Ngôn Trần hoàn hồn, thân thể người đàn ông trực tiếp đè lên cậu.

"Suỵt, hãy tận hưởng nào bảo bối của ta."

***

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.