Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 39: Âm thân trong mộng (2)



Tống Ngôn Trần bỗng nhiên mở to hai mắt ra, từ trên giường ngồi xuống, hai tròng mắt mơ hồ run rẩy.

Cậu xốc chăn lên, nhìn thoáng qua chính mình trong chăn, vành tai đỏ đến mức sắp nhỏ cả máu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Làm sao cậu có thể mơ giấc mơ như thế?

Mấu chốt là người trong mộng lại là một tên đàn ông?

Tống Ngôn Trần nuốt nước bọt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, ngửi thấy mùi hương đàn ông nồng nặc không tan đi được, khuôn mặt cậu đỏ lên với tốc độ nhìn thấy được.

Điều này thật sự quá vô lý....

Cậu sờ vào hai má nóng bỏng của mình, vội vàng đứng dậy, tùy tiện thu dọn giường lộn xộn một chút, liền đi vào phòng tắm tắm rửa.

Rõ ràng trong giấc mơ cậu có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông mà, tại sao sau khi tỉnh lại, cậu không nhớ gì hết...

Tống Ngôn Trần ngừng suy nghĩ lung tung, nhanh tay ôm lấy quần áo đã chuẩn bị từ sớm đi vào phòng tắm, ánh mắt bất thình lình nhìn về phía bàn trà, giống như nhìn thấy thứ gì đó, vẻ mặt cứng ngắc.

Một bài vị dùng để cúng giỗ người chết chẳng biết đã được đặt ở giữa bàn trà từ lúc nào, bất động, hoàn toàn tương phản với mọi thứ trong căn phòng, thêm vào đó là chút không khí chết chóc.

Miệng Tống Ngôn Trần run lên, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Là ai đã đặt?

Tống Ngôn Trần đầu ong ong cả lên, hơi thở dồn dập, cậu nhìn trái một cái nhìn phải một cái, cả người giống như bị dội một chậu nước lạnh, ớn lạnh từng cơn.

Cậu không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhét món đồ vừa cầm trên tay vào phòng tắm, vội vàng đi tới trước bàn trà, vô cùng bối rối cầm tấm bảng gỗ, muốn ném vào thùng rác ngoài cửa.

Chuyện này rất không may mắn.

Cũng không biết là bài vị của ai.

Sắc mặt của Tống Ngôn Trần trắng bệch, cúi đầu nhìn thoáng qua bài vị.

Bài vị không phải là mới, trông rất cũ, nhưng chạm vào không có bụi bặm, hình như được bảo vệ rất tốt.

Tay cầm bài vị của Tống Ngôn Trần không khống chế được mà phát run, cả khuôn mặt cắt không còn giọt máu.

Rõ ràng trước khi cậu ngủ không có...

Cậu mạnh mẽ mở cửa, một tay ném đồ vật không rõ nguồn gốc này vào thùng rác bên cạnh hành lang, sau đó vu.ốt ve trái tim của mình, vội vàng trở về phòng.

Cậu vội thở ra, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng bình phục lại tâm trạng đảo lộn này của mình, sau đó đi vào phòng tắm, cố gắng làm sạch cơ thể.

Tống Ngôn Trần vừa định cởi quần áo ra, ánh mắt chạm vào gương, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch  lập tức đỏ bừng, mở to hai mắt.

Cậu nhìn mình trong gương phảng phất như bị vét sạch, sửng sốt đưa tay sờ lên xương quai xanh của mình, kéo quần áo ra, nhìn về phía từng mảng xanh tím dưới quần áo.

Đây là...

Tống Ngôn Trần run rẩy, đầu óc tựa như máy chiếu không ngừng phát lại giấc mộng không thể miêu tả đêm qua.

Cả người cậu lại nóng lên một lần nữa.

Trong một không gian chật hẹp như vậy, Tống Ngôn Trần thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh dưới xương sườn của mình.

Chẳng lẽ... Tối qua có tên biến thái nào vào phòng cậu hay sao?

Và sau đó làm một số...

Chỉ nghĩ đến khả năng này, cả người Tống Ngôn Trần chỉ muốn ngất đi, cơ thể không khống chế được mà run rẩy.

***

Tống Ngôn Trần khoác áo tắm, mặt tái mét bước ra khỏi phòng tắm, cả người đều chìm trong dòng suy nghĩ lạ lẫm.

Vừa mới bước ra ngoài, não cậu như bị một tia sáng đánh trúng, đồng tử co lại, ánh mắt lại lần nữa bị thu hút bởi bài vị trên bàn trà.

Vị trí giống nhau như đúc, góc độ và phương hướng không có sự khác biệt...

Bài vị vừa bị cậu ném vào thùng rác lại đột nhiên xuất hiện.

Máu cả người Tống Ngôn Trần bắt đầu chìm xuống, chân tay cứng ngắc, hàn ý vô danh bất thình lình chui vào thân thể cậu, chảy qua đầu cậu, làm cả người cậu suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.

… Là ai đã làm?

Là ai...

"Ding keng!"

Chuông cửa bên ngoài nhà bị rung lên.

Ngực Tống Ngôn Trần căng thẳng, mạnh mẽ nhìn về phía cửa, đáy mắt mang theo kinh hãi.

Thân thể cậu run rẩy, khó khăn lắm mới đứng dậy được, làn da tái nhợt mang theo vài phần bệnh tật.

“... Là ai ở bên ngoài vậy? " Tống Ngôn Trần há miệng, giọng nói mang theo sự run rẩy, đáy mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi không có cách nào che dấu.

Người bên ngoài không trả lời ngay, mà dừng lại một thoáng, mới vội vàng lên tiếng, yếu ớt nói: "Tôi là hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh nhà cậu."

Là giọng nói của một người đàn ông.

Tống Ngôn Trần run rẩy giơ tay, cẩn thận hé cửa, nhú một cái đầu nhỏ ra ngoài, lo lắng bảo.

"Anh..."

Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tống Ngôn Trần chỉ khoác lỏng lẻo một chiếc khăn tắm đơn giản, ánh mắt hắn lóe lên.

Thân thể của thiếu niên trước mặt ẩn chứa hơi nước có mùi như sữa bò thơm ngọt, mịn màng và tuyệt vời, mái tóc ẩm ướt dính trên gương mặt trắng nõn, xinh đẹp và mong manh của cậu.

...Thật khiến người ta muốn phạm tội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.