Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 41: Âm thân trong mộng (4)



Tống Ngôn Trần đột nhiên căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà.

Một mặt người giống như bị lột một lớp da lơ lửng ở trần nhà, hai hốc mắt trong cái đầu lâu lớn chỉ còn lại tròng mắt trắng bệch, khóe mắt còn đang không ngừng chảy nước mắt màu máu, động tác cứng ngắc như cương thi, trong nháy mắt lúc Tống Ngôn Trần ngẩng đầu, đôi môi vốn mím chặt của nó đột nhiên mở rộng, lộ ra miệng to đầy máu của mình.

“A a a a a.”

Tống Ngôn Trần không thể khống chế được nỗi sợ hãi của mình, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Người đàn ông trong phòng bếp nghe thấy tiếng kêu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn qua bốn phía, con ngươi như mực đột nhiên phiếm hồng.

Tống Ngôn Trần quỳ trên mặt đất, hai tay điên cuồng kéo cửa phòng tắm, căng thẳng đến mức rơi cả nước mắt.

Nhưng cậu kéo một hồi lâu, cửa phòng tắm tựa như bị người ta phá hỏng vậy, làm thế nào cũng không mở ra được.

Cứu tôi! Cứu tôi!

Thân thể quái vật tựa như dung dịch, giống như nước từ trên trần nhà chảy ra, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành thực thể, chậm rãi tới gần vị trí của Tống Ngôn Trần.

"A a a a a…" Tống Ngôn Trần nắm lấy tay nắm cửa, khó khăn đứng dậy từ dưới mặt đất, điên cuồng đập cửa: "Cứu mạng! Cứu tôi!"

Một giây sau, một đôi tay loang lổ vết máu mạnh mẽ ôm lấy bả vai Tống Ngôn Trần, một tay đặt nó vào trong ngực, lạnh như băng nhanh chóng bao phủ toàn thân Tống Ngôn Trần, chất nhầy ướt đẫm theo sau lưng Tống Ngôn Trần.

Đồng tử Tống Ngôn Trần chấn động, tay chân cứng ngắc, cảm xúc tuyệt vọng bắt đầu không ngừng chậm rãi lên men trong hộp sọ cậu.

"Ngươi thật mềm..." Quái vật vươn đầu lưỡi tanh hồng ra, không ngừng liếm liếm phần sau gáy của Tống Ngôn Trần, đầu lưỡi cũng không ngừng liếm láp đôi tai nhỏ nhắn như ngọc châu của Tống Ngôn Trần, giống như một ác thú muốn nuốt cậu vào trong.

Còn không đợi quái vật siết chặt người cậu, một tiếng "Phanh" vang lên, cửa phòng tắm bị kéo ra từ bên ngoài, tay nắm cửa lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn, ván cửa bị chia năm xẻ bảy.

Cả người Tống Ngôn Trần run lên, mắt hạnh lóe lên, hốc mắt rưng rưng nhìn về phía cửa.

Sắc mặt người đàn ông đứng ở cửa không chút thay đổi, con ngươi đen kịt nhìn thấy quái vật trong nháy mắt, phát ra sắc mặt ngang ngược bạo tàn bạo nào đó.

[!!]

Người đàn ông trợn trừng mắt, dùng thanh âm chỉ có quỷ mới có thể nghe thấy nhắm về phía quái vật, phát ra tiếng gầm giận dữ mà tràn ngập uy hiếp như chấn nát quỷ thể.

Thân thể quái vật chấn động, ngũ quan dữ tợn lúc này lộ ra một chút ngốc nghếch, ngay cả tay đang bắt lấy Tống Ngôn Trần sau giờ phút này cũng rụt lại.

Giống như nó đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, sắc mặt lộ vẻ bối rối, lần thứ hai hóa thành chất nhầy, rơi trên mặt đất, tựa như lúc tới, muốn thoát khỏi hiện trường từ cửa động của cống rãnh.

Tống Ngôn Trần mất đi sức lực chống đỡ, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.

Mắt thấy cậu lập tức muốn ngã xuống đất, người đàn ông  mạnh mẽ đưa tay ôm lấy vòng eo cậu, ôm cậu vào trong ngực.

Tống Ngôn Trần mặt cắt không còn giọt máu, thân thể không kìm nén được bắt đầu điên cuồng run rẩy, cậu vô thần nhìn chằm chằm từng mảng máu tươi trên người mình, cuối cùng vẫn không chịu nổi kí.ch thí.ch kịch liệt này, đầu ong ong, ngã vào trong ngực người đàn ông, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trong phòng tắm chật hẹp lúc Tống Ngôn Trần ngất đi, nhấc lên từng tầng sương mù màu đen, sương đen theo hướng cống thoát nước bắt được quái vật đang cố gắng chạy trốn.

“A a a a a a…”

Cái miệng vặn vẹo của quái vật phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương mà sắc bén.

Người đàn ông ôm ngang cậu thiếu niên, vững vàng ôm vào trong ngực, tựa như một cây tùng bách, lưng rất thẳng, ánh mắt rơi vào trên người con quái vật, quanh thân là túc sát không thế ức chế được.

"Buông tha cho tôi! Buông tha cho tôi!" Ngũ quan quái vật bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo nhe răng, cơ hồ là dùng hết tất cả sức lực của mình, gào thét cầu xin tha thứ, trong miệng còn thỉnh thoảng tràn ra tiếng khàn khàn hàm hồ.

"A" người đàn ông biểu tình lạnh lùng không lo, ánh mắt lạnh lẽo, tích tụ một tầng áp lực lạnh lẽo đen kịt, làm cho người ta không thể nhìn thấu biểu cảm chân thật của hắn lúc này.

"Ồn ào quá đấy."

Người đàn ông vừa dứt lời, thân thể quái vật bắt đầu tự bốc cháy, sương đen hóa thành thực thể, như một thứ bén nhọn đâm sâu vào cổ họng của đối phương.

Toàn bộ phòng tắm giống như hiện trường giết người bắn tung tóe thành từng mảng đỏ tươi, máu tươi văng lên mặt người đàn ông kia, chảy xuống theo hốc mắt của hắn, chảy xuống cằm hắn, tạo thành một hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Toàn bộ quá trình sắc mặt của người đàn ông hoàn toàn lạnh lùng, ánh mắt không chớp.

Người chết làm quỷ, người thấy sợ hãi: quỷ chết làm trò, quỷ thấy sợ.

Hắn từ cội nguồn, lập tức gi.ết ch.ết các khả năng để con quỷ hóa thành giải hộ.

Hắn cúi đầu, nhìn thiếu niên ngất đi trong lòng hắn, cúi đầu hôn lên tất cả vết máu dơ bẩn trên mặt đối phương, tựa như đói bụng suốt ba ngày ba đêm đói khát đột nhiên nhìn thấy một món ăn mỹ vị.

Vị giác bắt đầu tự động giải phóng nước bọt, kí.ch th.ích dây thần kinh não của mình và phát hành tín hiệu tìm kiếm thức ăn.

Xin lỗi, tôi đến trễ.

Cô dâu của ta...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.